Editor: Nguyetmai
Buổi tối.
Sáng sớm Trì Nguyên Dã đã đi ra ngoài, Điềm Tâm ở nhà một mình. Ban ngày không sao, vừa đến buổi tối, cả biệt thự không có một bóng người, cộng thêm xung quanh toàn là cây cối sum suê, cả biệt thự lớn như thế chỉ có bốn dòng tộc lớn cư trú, giữa các ngôi biệt thự lại cách nhau rất xa, vì thế cực kì…âm u.
Xung quanh yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng giọt nước rơi xuống sàn nhà.
Điềm Tâm sợ sệt ngồi co ro trên sofa, trùm kín tấm chăn mèo kitty màu hồng, chỉ để lộ đôi mắt trong veo hơi chớp nháy.
Mẹ ơi, sợ quá đi mất. Cô… bây giờ cô hoàn toàn không dám về phòng mình, làm sao đây?
Trong đầu cứ vô thức hiện ra các cảnh tượng kinh khủng trong truyện Conan.
Hu hu, tên Trì Nguyên Dã chết tiệt này rốt cuộc đã đi đâu? Sao lại bỏ cô ở nhà một mình thế này?
Điềm Tâm run rẩy lấy remote, mở tivi.
Ai ngờ, vừa mới mở kênh truyền hình lên, lại đúng lúc đang chiếu phim ma!
Tiếng nhạc kinh khủng và rùng rợn tức khắc vang vọng khắp biệt thự.
“Tao tới tìm mày… mày chạy không thoát đâu…” Tiếng cười quỷ quái vọng ra từ tivi…
“A a a a…” Điềm Tâm sợ đến nỗi vội vàng bấm tắt tivi, ném remote ra xa, bó gối cuộn mình trên sofa.
Sợ đến mức tim sắp vọt lên tận cổ họng.
Sao cô cứ có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm thế này!
Cơ thể của Điềm Tâm cứng đờ, không dám cử động.
Mà ông trời cứ như đang cố ý đối đầu với cô, ngoài trời vang lên tiếng sấm đùng đoàng chát chúa, báo hiệu sắp mưa.
Mưa to, ban đêm, biệt thự không bóng người, xung quanh đều là cây cối um tùm…
Bạn có tưởng tượng ra được cảnh tượng đó không? Điềm Tâm thật sự sắp bật khóc vì sợ hãi!
Reng reng reng…
Đúng lúc này, điện thoại đột ngột vang lên.
Điềm Tâm run bắn.
Là ai? Sẽ là ai gọi đến đây?
Như nắm được cọng cỏ cứu mạng, Điềm Tâm nhanh chóng bò qua chỗ đó, nhấc điện thoại lên, cất giọng run rẩy, “A lô, a lô?”
Đối phương ngẩn người, dịu dàng hỏi thăm, “Điềm Tâm hả?”
Trong giọng nói lành lạnh toát ra chút ấm áp, quanh quẩn ở bên tai cô, trái tim đang căng thẳng của Điềm Tâm như được vuốt ve trong nháy mắt.
“Dạ, là anh sao?”
“Là anh đây, em sao vậy? Nguyên Dã đâu?”
“Cậu ta ra ngoài rồi, dì Trì và chú Trì không có ở nhà, mấy người giúp việc cũng không có ở nhà, chỉ có một mình em, em… em sợ lắm…” Điềm Tâm càng nói càng cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, bất giác giọng nói cũng lẫn tiếng nức nở.
Kim Thánh Dạ vốn muốn tìm Trì Nguyên Dã nói chuyện, nhưng tên kia không nhận điện thoại của cậu, cậu đành phải gọi tới biệt thự nhà họ Trì, nhưng người bắt máy lại là cô bé này.
Gần như không hề do dự, Kim Thánh Dạ lập tức đứng dậy, mặc bừa áo khoác, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Động tác liền mạch, không chút do dự.
Cậu không hề cúp điện thoại, vẫn trò chuyện với Điềm Tâm để phân tán sự chú ý của cô.
Suốt quá trình, Điềm Tâm đều lo sợ, bàn tay nhỏ của cô nắm thật chặt điện thoại, bất an đảo mắt, quan sát ngôi biệt thự vắng vẻ. Sợ sẽ có thứ gì đó đột nhiên bay ra.
Mãi cho đến khi… Kim Thánh Dạ dịu dàng nói: “Cô bé, mở cửa.”
Điềm Tâm sững sờ: “Mở… cửa?”
Kim Thánh Dạ cười khẽ, giọng nói ấm áp vô tận: “Bây giờ anh đang ở trước cửa nhà em đây.”