Editor: Nguyetmai
Bởi vì không kịp trở tay nên mất thăng bằng, cả hai người đều không thể kiểm soát được, ngã ngửa ra phía sau.
“Rầm!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm nhăn nhíu, nhưng lại không đau đớn như trong tưởng tượng.
Cô thử cử động thân mình. Hử? Sao sàn nhà này lại mềm thế nhỉ?
Điềm Tâm vừa cựa quậy thì đã nghe được một giọng nói hầm hừ vang lên trên đỉnh đầu mình: “Rốt cuộc cô còn muốn ở trên người tôi bao lâu nữa?”
Hả?
Cô mở choàng mắt ra. Ôi trời ơi, không ngờ cô đang đè lên người Trì Nguyên Dã!
Nói chính xác là trong khoảnh khắc ngã xuống đất, Trì Nguyên Dã đã bảo vệ Điềm Tâm trong lòng.
Cõi lòng Điềm Tâm lập tức ấm áp. Cô vội vàng bật dậy khỏi người Trì Nguyên Dã, đỡ cậu đứng lên, hết sức áy náy: “Cậu không sao chứ?”
Trì Nguyên Dã cũng tức đến ngạt cả thở, giận mình tại sao vừa rồi lại nghĩa hiệp đi cứu con nhóc đáng ghét này.
Trì Nguyên Dã tức giận trợn trừng với cô, giận dữ oán trách: “Con nhóc chết tiệt kia, cô là khắc tinh của tôi đấy hả? Tại sao chỉ cần ở chung với cô là nhất định không có chuyện gì tốt đẹp hết vậy?”
Nói xong, Trì Nguyên Dã quay cái đầu bị đau sang chỗ khác, xắn tay áo kiểm tra vết thương của mình.
Vì cú ngã vừa rồi, vết thương trên cánh tay càng thêm đau đớn khó chịu, sưng tấy lên, chỉ hơi cử động đã đau đến mức xuýt xoa.
Điềm Tâm như trẻ con phạm lỗi, tay chân luống cuống. Nhìn cánh tay đang bị sưng tấy của Trì Nguyên Dã, trong lòng cô càng thêm tự trách, đôi mắt trong suốt lanh lợi dần mờ hơi nước.
Thấy cô nhóc bên cạnh không có động tĩnh gì, Trì Nguyên Dã nhíu mày, cau có quay sang. Ai ngờ một giây sau, cậu lại lập tức sửng sốt.
Không ngờ con nhóc khiến người ta chán ghét này lại đang khóc!
Nước mắt không ngừng trào dâng lên khoé mắt. Cô bướng bỉnh cắn môi không để nó dễ dàng chảy xuống, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta đau lòng.
“Này, con nhóc chết tiệt kia, cô khóc con-m*-nó lóc gì? Người nên khóc là tôi mới đúng chứ?”
Điềm Tâm ủ rũ cúi đầu, nhỏ giọng nức nở.
Hu hu hu…
“Chết tiệt, im ngay, cô khóc khó nghe chết đi được!”
Điềm Tâm lập tức nín thinh, đưa tay lên lau đôi mắt rưng rưng. Cô trừng mắt liếc cậu. Đồ đáng chết, cô đã khóc rồi mà cậu vẫn còn hung dữ như thế.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm lại thấy tự trách. Lần đầu tiên, cô không đối nghịch Trì Nguyên Dã mà ôm hộp thuốc tới, hơi dẩu môi nhìn cậu, giọng vẫn còn nghèn nghẹn: “Ngồi lên kia đi, tôi bôi thuốc cho cậu!”
Điềm Tâm cẩn thận xắn tay áo của Trì Nguyên Dã lên, nhìn thấy vết thương đáng sợ lộ rõ.
Vốn dĩ, do bị Điềm Tâm dùng gậy đánh golf đập một cú nên cánh tay cậu chỉ bị bầm và hơi sưng lên thôi. Nhưng vì cú ngã vừa nãy, cả cánh tay của Trì Nguyên Dã đều bị chà xuống sàn nhà, lập tức bị rách da rướm máu, làm nó trông càng đáng sợ hơn.
Điềm Tâm cụp mi mắt nhìn miệng vết thương của cậu, mím môi cầm tăm bông chấm chút thuốc sát trùng, bàn tay nhỏ run run: “Tôi… tôi sắp sát trùng cho cậu.”
Trì Nguyên Dã không để ý tới cô.
“Tôi… tôi thật sự sắp sát trùng cho cậu đấy. Có lẽ sẽ hơi đau một chút, cậu cố nhịn nhé.” Điềm Tâm ngước mắt lên nhìn cậu.