Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 276: Chương 276: Cô thật sự cho rằng có thể nhốt tôi cả đời?




Editor: Nguyetmai

Tô Khả Nhi vội vã ngăn lại, "Tình Không, em tạm thời đừng kích động."

"Chị họ, làm sao em có thể không kích động cho được? Lạc Điềm Tâm quả nhiên âm hiểm giống như chị nói, cô ta còn dám hát bè theo em nữa. Từ lúc em nhờ cô ta gửi chocolate, cô ta liền không tới trường học. Em phải đi tìm cô ta hỏi cho rõ ràng mới được."

"Em có ngốc hay không vậy? Cho dù em thật sự tìm được Kim Thánh Dạ và Lạc Điềm Tâm, thì em cảm thấy Kim Thánh Dạ sẽ giúp ai? Tình Không, em đừng quên, bây giờ em không có quan hệ gì với Kim Thánh Dạ cả, em dựa vào đâu mà yêu cầu Kim Thánh Dạ đứng về phía em, lại dựa vào đâu mà cho rằng Kim Thánh Dạ sẽ tin tưởng lời em nói? Lạc Điềm Tâm âm hiểm như vậy, em đi để bị cô ta cắn ngược lại một cái hả? Đến lúc đó, em trộm gà không thành lại mất nắm thóc, chị xem em đi tìm ai khóc?"

Tô Khả Nhi vừa "phân tích" như vậy, Tô Tình Không liền cảm thấy rất có đạo lý.

"Vậy em nên làm cái gì bây giờ?" Tô Tình Không ấm ức mếu môi, vô cùng khó chịu mà vày vò cái móc khóa minions treo trên túi của mình.

Tô Khả Nhi giống như đang chờ Tô Tình Không nói những lời này, Tô Khả Nhi cười dịu dàng, "Không phải là còn có chị sao?"

"Chị họ, chị có cách gì hay à?"

"Tất nhiên là có cách rồi, chẳng qua là… em cũng biết bây giờ chị không có nguồn kinh tế gì cả…"

Tô Tình Không nghe vậy thì lập tức sảng khoái đồng ý: "Chị họ, chị không cần lo lắng chuyện này, chị cần bao nhiêu tiền cứ việc nói thẳng, chỉ cần chị có thể giúp em theo đuổi đàn anh Kim, đồng thời cho Lạc Điềm Tâm một bài học, thì chị muốn bao nhiêu tiền, em đều nghĩ cách đưa chị."

"Tốt lắm, bây giờ chị có một kế hay để dạy dỗ Lạc Điềm Tâm, thế nhưng cần em chuyển cho chị một trăm nghìn tệ."

Tô Tình Không có chút do dự, "Một trăm nghìn tệ?"

Có phải là nhiều quá rồi không? E rằng phải cộng tất cả tiền tiêu vặt của cô ta lại mới có thể miễn cưỡng đủ một trăm nghìn tệ.

"Làm sao vậy? Em không muốn dạy dỗ Lạc Điềm Tâm, không muốn theo đuổi Kim thiếu nữa sao?"

"Muốn muốn muốn, chị họ, chị gửi số tài khoản của chị cho em đi, em sẽ chuyển tiền cho chị, thế nhưng chị phải bảo đảm với em là dạy dỗ Lạc Điềm Tâm một bài học nhớ đời."

"Em yên tâm đi, Lạc Điềm Tâm không chỉ là kẻ địch của em, mà còn là kẻ địch của chị."

"Được, em đi chuyển tiền cho chị đây, có chuyện gì thì liên lạc sau."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Khả Nhi nhếch môi nở nụ cười như ý.

Cho dù như thế nào đi nữa, hiện giờ cô ta cần phải làm là nghĩ cách xử lý Lạc Điềm Tâm, làm cho Nguyên Dã hoàn toàn hết hy vọng, vậy thì mới có thể làm cho cậu ta thích mình.



Trải qua chuyện náo loạn lúc sáng, Tô Khả Nhi có vẻ vô cùng cẩn thận, lúc đi về thì đi đường vòng nhiều lần, cho tới khi xác nhận không ai theo dõi mình, mới trở lại căn nhà ở ngoại ô.

Lúc mở cửa, Tô Khả Nhi đã thu lại hết vẻ mặt tính toán, rồi nở nụ cười "vô hại", sau đó đặt rau cải mua ở bên ngoài lên bàn, quay đầu đi vào trong phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ, Trì Nguyên Dã vẫn bị trói trên giường, không thể nào nhúc nhích được như trước. Thấy Tô Khả Nhi đi vào, cậu lạnh lùng nhìn cô ta.

Tô Khả Nhi khóa kỹ cửa sổ phòng ngủ, rồi mới quay đầu nhìn cậu, "Nguyên Dã, anh có đói bụng không? Em lập tức đi nấu cơm cho anh ăn đây."

Trì Nguyên Dã muốn điên lên rồi, cái con đáng chết này, vậy mà lại có gan trói cậu ở chỗ này một ngày một đêm?

Cậu thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con khốn này!

"Tô Khả Nhi, có phải trong não của cô toàn là nước không? Cô cho rằng cô có thể nhốt tôi ở đây cả đời sao? Cô chờ cho tôi, chờ sau khi tôi ra ngoài, tôi nhất định sẽ giết chết cô!" Trì Nguyên Dã giận dữ hét lên.

"Nguyên Dã, anh đừng nóng giận vội, em cũng là vì tương lai của chúng ta thôi mà. Vì tương lai của chúng ta, anh nhịn thêm một chút nữa, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.