Editor: Nguyetmai
Thái độ Kim Thánh Dạ thản nhiên: “Tôi không nhận được cuộc gọi nào của cậu. Về phần vì sao Nguyên Dã trốn tránh cậu không nghe điện thoại của cậu, đó là chuyện giữa hai người.”
Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng, chỉ là nếu nghe thật kĩ, thì đang có vẻ khó chịu.
Tô Khả Nhi bất mãn nhếch miệng, vẫn vênh váo như vừa nãy: “Dạ, cậu thôi cái vẻ đó đi đi. Mình biết cậu là người hiền lành, cậu đang giúp Nguyên Dã trốn tránh mình! Cậu đưa di động của cậu cho mình, mình dùng máy cậu gọi điện thoại cho cậu ấy!”
Xem ra... nữ sinh này hình như là bạn gái của Trì Nguyên Dã?
Chậc chậc chậc, đúng là nồi nào úp vun nấy. Người kiêu căng như Trì Nguyên Dã tìm bạn gái cũng ngang ngược như thế...
Điềm Tâm nhìn đồng hồ trên tay, sắp trễ học tới nơi rồi mà cô còn đứng đây làm người qua đường hóng hớt!
“À này, hay là hai người cứ từ từ trò chuyện nhé? Tôi vào lớp trước đây.” Điềm Tâm nói xong thì vắt chân lên cổ mà chạy.
“Điềm Tâm, chờ anh. Em đừng chạy lung tung, khu này lớn lắm, anh đưa em ra ngoài.” Kim Thánh Dạ gọi với theo rồi nhanh chân đuổi theo Điềm Tâm.
Song mới đi chưa được hai bước, Tô Khả Nhi đã nhanh chân tới trước, chắn trước mặt Kim Thánh Dạ.
“Dạ, cậu không được đi, đưa di động của cậu cho mình, mình muốn gọi điện cho Nguyên Dã!” Tô Khả Nhi giang hai tay đứng cản đường.
Kim Thánh Dạ nhíu mày, nụ cười trên khoé môi lạnh đi đôi chút: “Xin lỗi nhé, tôi không muốn đưa điện thoại cho cậu, mời cậu tránh ra.”
Nói rồi, Kim Thánh Dạ đẩy Tô Khả Nhi qua một bên, cất bước đi xa...
“Này, cậu đứng lại đó cho mình!” Tô Khả Nhi tức đến giậm chân, trơ mắt nhìn bóng dáng Kim Thánh Dạ xa dần.
...
Tiết cuối cùng của buổi sáng là môn thể dục.
Sau khi thay đồng phục thể dục trong phong thay đồ, Điềm Tâm đẩy cửa ra, chuẩn bị tới sân tập hợp. Nhưng đúng vào lúc này lại có mấy nữ sinh khí thế hừng hực đi tới, chặn đường cô lại.
Điềm Tâm hoài nghi, ngẩng đầu quan sát nữ sinh đang đứng chắn trước mặt mình. Một nữ sinh trong số đó vừa cao lại béo, đồng phục học viện khoác trên người cô ta trông vô cùng buồn cười.
“Mày là Lạc Điềm Tâm?”
Nữ sinh này chẳng những dáng người thô kệch, mà giọng nói cũng oang oang.
Hiển nhiên là đối phương đến gây chuyện.
Điềm Tâm vội vàng xua tay, “Không không, không, không phải tôi, các cậu tìm nhầm người rồi.”
“Nói láo!” Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên từ sau lưng nữ sinh to béo kia. Ngay sau đó, Tô Khả Nhi mặc bộ đồng phục màu đen của hội học sinh, khoanh tay trước ngực đi tới như một nữ hoàng. Cô ta hếch cằm lên, lạnh lùng hừ một tiếng nhìn Lạc Điềm Tâm, “Mày chính là Lạc Điềm Tâm, tao nhận ra mày, đừng hòng lừa tao!”
À, nữ sinh này, hình như là cô nàng ngang ngược kiêu căng đã lái xe suýt nữa đâm vào cô sáng hôm nay đây mà.
Sao cô ta lại ở đây?
Điềm Tâm mím môi, không muốn dây dưa với bọn họ: “Tôi còn có tiết thể dục, phiền các cậu tránh ra.”
“Ôi chao, con hồ ly này tinh ngang ngược quá nhỉ! Này mày chảnh với ai đó hả?” Nữ sinh to con kia đẩy mạnh Điềm Tâm.
Sức lực cô ta quá mạnh, Điềm Tâm không giữ được thăng bằng, ngã nhào ra sau.
Rầm! Cả người cô va vào cửa lớn của phòng thay đồ. Cánh cửa vốn không khoá, bị Điềm Tâm va vào thì bật ra. Ngay sau đó, lưng Điềm Tâm ngã ập xuống sàn nhà bên trong.
Đau quá!
Điềm Tâm nhỏ giọng rên rỉ, giãy giụa muốn đứng dậy.