Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã dẫn Điềm Tâm tốc chiến tốc thắng, chọn số lều cần dùng cho số người trong toàn trường, bao gồm cả những món đồ cần thiết cho buổi cắm trại.
Hai người làm xong hết những việc này chỉ trong nửa tiếng.
Điềm Tâm tỏ vẻ khâm phục.
…
Mới chớp mắt đã tới thời gian cắm trại dã ngoại.
Sáng sớm hôm nay, xe buýt của trường học đã lặng lẽ đỗ ở cổng, mọi người nói cười lần lượt bước lên xe.
Thành viên của hội học sinh có một chiếc xe buýt riêng, lúc Điềm Tâm vội vàng chạy tới thì tất cả mọi người đã đến đông đủ.
Lúc này, trong xe chỉ còn ghế bên cạnh Kim Thánh Dạ và Trì Nguyên Dã là còn trống.
Điềm Tâm hơi ngây người, đứng đực ra.
Ai đó có thể nói cho cô biết cô nên ngồi ở đâu không?
Bên trái? Hay là bên phải?
“Con nhóc tiểu học, cô đứng đó đóng vai thần giữ cửa hả? Còn không mau lại đây ngồi đi!” Trì Nguyên Dã phách lối bắt tréo hai chân, hơi nghiêng người dựa vào ghế, đôi mắt đen láy như hồ nước sâu khóa chặt lấy Điềm Tâm, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên ra lệnh.
Điềm Tâm chớp mắt nhìn về phía Kim Thánh Dạ.
Kim Thánh Dạ ngồi tại chỗ với vẻ hờ hững không quan tâm điều gì, đang cầm một quyển sách lặng lẽ đọc. Nghe thấy Điềm Tâm lên xe, cậu ngước đôi mắt ấm áp tĩnh lặng lên nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Đôi mắt tựa ánh trăng ấy dường như đang lặng lẽ hỏi Điềm Tâm: Em có muốn ngồi cạnh anh không?
Điềm Tâm vô cùng lúng túng đứng yên tại chỗ.
Xe đã chậm rãi lăn bánh, người Điềm Tâm lắc lư, không đứng vững.
Đột nhiên, lái xe phanh gấp, Điềm Tâm chỉ thấy người mình hoàn toàn mất khống chế, cô khẽ kêu lên rồi ngã về sau.
“Cẩn thận…” Hai giọng nói vang lên gần như cùng một lúc. Điềm Tâm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy cổ tay bị người khác tóm được.
Cảm giác sức mạnh truyền tới từ cổ tay, Điềm Tâm ngước mắt lên, rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm như sao trời của Trì Nguyên Dã.
“Rốt cuộc cô lề mà lề mề gì đấy? Định đóng vai con lật đật ở đây hả? Còn không mau ngồi yên cho tôi!” Trì Nguyên Dã trầm giọng.
Mắng cái gì mà mắng!
Điềm Tâm mếu máo: “Biết rồi, biết rồi.”
Nói xong, cô ngồi xuống bên cạnh Trì Nguyên Dã.
Kim Thánh Dạ ngây ra, lặng lẽ ngồi xuống, thu tay lại.
“Dạ, anh đang đọc gì vậy?” Điềm Tâm cười tít mắt quay sang nhìn Kim Thánh Dạ.
Điềm Tâm và Kim Thánh Dạ chỉ bị ngăn cách bởi lối đi mà thôi.
Kim Thánh Dạ cười khẽ, nhấc bìa sách lên cho Điềm Tâm nhìn: “Quyển này.”
Điềm Tâm chớp mắt, ngờ vực hỏi: “Thuyết tương đối?”
Thuyết tương đối của Einstein?
Điềm Tâm cười ngượng ngùng, có thể xem loại sách bình thường một chút được không? Thứ cao siêu như vậy cô có muốn nói chen vào cũng không chen được.
Trì Nguyên Dã ngồi bên cạnh, thấy Điềm Tâm không nhìn mình khiến cậu rất khó chịu. Cậu nhếch khóe miệng lên, ra lệnh với vẻ bất cần đời: “Này, con nhóc tiểu học, chúng ta đổi chỗ đi!”
Điềm Tâm không hiểu: “Tại sao?”
“Tôi bảo cô đổi thì cô cứ đổi đi, lấy đâu ra nhiều tại sao như thế?” Nói xong, Trì Nguyên Dã lập tức đứng lên, chen vào chỗ của Điềm Tâm.
Cái tên khốn kiếp ngang ngược này!
Điềm Tâm bất mãn nhìn cậu chằm chằm, nhưng cũng hết cách rồi. Cô đành hừ nhẹ, nằm xuống chiếc ghế giường nằm êm ái, quay sang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.