Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 271: Chương 271: Dự cảm xấu




Editor: Nguyetmai

Trợ lý Từ của Trì Nghiêm nhận lệnh, rồi truyền lệnh cho cấp dưới đi làm.

Điềm Tâm rất phục chú Trì, một chuyện vốn không có đầu mối, dường như trong nháy mắt đã tìm được phương hướng.

Anh em tốt của mình mất tích, hiển nhiên Kim Thánh Dạ và Hàn Hữu Thần đều không kiềm chế được, nghe Trì Nghiêm nói như vậy thì cùng nhìn nhau, rồi cầm chìa khóa xe đi.

Bốn người chạy về phía trung tâm mua sắm.

Hàn Hữu Thần lái xe, tỉnh táo phân tích: “Trung tâm mua sắm kia nằm lệch khỏi trung tâm thành phố, chỉ đi thêm vài cây số là đến ngoại ô thành phố A, những người ở gần đó đều có hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả.”

Thất Tịch giành trả lời: “Nhưng mà người bắt cóc Nguyên Dã không phải là vì tiền mà…”

Kim Thánh Dạ ngồi trên ghế lái, ngón tay bóp nhẹ cằm của mình, “Bắt cóc chỉ có trong một vài nguyên nhân sau, một loại là vì tiền tài, loại khác là vì… tình và thù hận.”

Hàn Hữu Thần đáp: “Dạ, cậu lập tức gọi điện thoại, nghĩ cách lấy hết hồ sơ nhân viên của trung tâm mua sắm, điều tra xem có ai từng giao thoa với nhà họ Trì hay không.”

Kim Thánh Dạ gật đầu, lấy điện thoại ra gọi.

Điềm Tâm ngồi ở hàng ghế sau, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đi đi lại lại lâu như vậy, trời cũng sắp sáng rồi.

Thời gian bị bắt cóc sắp tới mười hai tiếng. Trì Nguyên Dã, rốt cuộc anh đang ở đâu?

Vì sao trong lòng mình luôn có một loại dự cảm xấu?

Không, không đâu, Trì Nguyên Dã sẽ không sao đâu, anh là người ngạo nghễ không ai bì nổi cơ mà.

Anh là con cưng của trời, ông trời nhất định sẽ phù hộ anh.

Mấy người nhanh chóng chạy tới trung tâm mua sắm.

Lúc này là sáng sớm, các nhân viên của trung tâm mua sắm đang tụ tập giữa đại sảnh lầu một, nghe quản lý họp buổi sáng.

Tâm trạng của Tô Khả Nhi không tệ, vừa khẽ hát vừa từ từ đi xuống lầu.

“Khả Nhi, mau lên đi, còn không mau lên thì đợi lát nữa quản lý Lưu lại làm một bài sư tử hống bây giờ đấy.” Nhân viên bán hàng Nhu Nhi làm cùng một quầy hàng với Tô Khả Nhi vội vã chạy xuống, thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của Tô Khả Nhi thì không nhịn được giục.

Tô Khả Nhi kiêu ngạo lườm lại, “Hừ, tôi sợ anh ta làm cái gì? Sớm muộn gì tôi cũng đạp anh ta xuống dưới lòng bàn chân, để cho anh ta cúi đầu xưng thần với tôi!”

Nhu Nhi nhìn Tô Khả Nhi với ánh mắt ngạc nhiên, vươn tay thử nhiệt độ trên trán của Tô Khả Nhi, “Cô không có nằm mơ đấy chứ? Sáng sớm nói mớ cái gì vậy?”

Tô Khả Nhi vén tóc mai của mình, cười khẽ một tiếng, “Hừm, cô biết cổ đông lớn nhất của trung tâm mua sắm này là ai không?”

“Cổ đông lớn nhất… hình như là tập đoàn Trì Thị. Làm sao vậy?” Nhu Nhi lộ vẻ khó hiểu.

Tô Khả Nhi nở nụ cười đầy ý sâu xa, hơi ngước cằm của mình lên, “Không có gì.”

“Thật sự là không hiểu ra sao, đi mau lên đi, nhà họ Trì là hạng người gì chứ, loại nhân vật nhỏ như chúng ta, đừng có mơ trèo lên làm Phượng Hoàng. Thôi, tôi mặc kệ cô, còn lề mề nữa thì sẽ bị quản lý mắng.” Nhu Nhi nhìn Tô Khả Nhi mà cạn lời, bỏ Tô Khả Nhi lại, tự mình chạy đi trước.

Tô Khả Nhi ung dung đi xuống đại sảnh lầu một, nào ngờ lại thấy vài bóng dáng quen thuộc.

Đó là Lạc Điềm Tâm và Kim Thất Tịch?

Bên cạnh hai con nhóc chết tiệt kia là Kim Thánh Dạ và Hàn Hữu Thần!

Không xong rồi, làm sao bọn họ lại quay lại đây một lần nữa chứ?

Tô Khả Nhi có chút khiếp sợ, thậm chí có chút trở tay không kịp.

Cô ta trấn định vỗ gò má của mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.