Editor: Nguyetmai
“Chị Khả Nhi, rốt cuộc chuyện này là sao? Không phải chị nói con nhóc kia không có bất kỳ bối cảnh gì à? Vì sao Kim thiếu lại ra mặt cho cô ta?” Nữ sinh xung quanh ngỡ ngàng nhìn nhau, sợ hãi hỏi.
Tô Khả Nhi cắn chặt môi dưới của mình, nhìn mũi chân, đáy mắt thoáng vẻ độc ác.
“Chị Khả Nhi, chị nói gì đi….”
“Đúng thế, bọn em nên làm gì bây giờ…”
“Ồn quá!” Tô Khả Nhi ngẩng đầu lên, giận dữ lườm đám đàn em, cáu kỉnh xách túi của mình lên, quay đầu bước đi.
“Chị Khả Nhi, chị chờ bọn em với…”
Đám nữ sinh sau lưng vội vàng đuổi theo.
…
Khi Điềm Tâm tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng bệnh.
Căn phòng trắng tinh không có một bóng người…
Đau…
Cả người đều đau nhức!
Điềm Tâm chật vật ngồi dậy. Khẽ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, trí nhớ có chút gián đoạn.
Sao cô lại ở chỗ này?
Đã xảy ra chuyện gì?
Đừng vội, đừng vội, để cô sắp xếp lại mạch suy nghĩ đã.
Điềm Tâm ngồi khoanh chân trên giường bệnh.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy mạnh vang lên tiếng động inh ỏi không hề khách sáo, Điềm Tâm giật mình bắn cả người, ngước mắt nhìn lên.
“Trì Nguyên Dã?” Điềm Tâm kinh ngạc thốt lên, nhưng vì biểu cảm quá mức phong phú nên vết thương trên mặt bị đau.
Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm cả người đầy thương tích, thoáng sững sờ.
“Cậu… cậu đi ra ngoài, không được nhìn tôi!” Điềm Tâm vừa nói vừa vội vàng lấy gối che mặt mình.
Hu hu hu, chắc chắn là dáng vẻ cô bây giờ xấu xí lắm, cô không muốn để Trì Nguyên Dã nhìn thấy đâu!
Trì Nguyên Dã nhếch môi, sải bước đi đến, giật phắt gối cô ra, “Này, con nhóc tiểu học, tôi đáng sợ thế à? Đến mức cô phải làm ra vẻ mặt kinh hoàng thế sao?!”
“Hu hu, tôi mặc kệ, cậu không được nhìn tôi. Cậu ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài đi!” Điềm Tâm đẩy Trì Nguyên Dã.
“Đừng làm loạn, để tôi xem vết thương của cô.” Trì Nguyên Dã dễ dàng tóm lấy bàn tay nhỏ bé của Điềm Tâm trước ngực mình bằng một tay, tay còn lại nâng cằm Điềm Tâm lên, săm soi nhìn kĩ.
Điềm Tâm ngỡ ngàng, động tác này mờ ám quá.
Cô hơi nép vào lòng Trì Nguyên Dã, bàn tay nhỏ bé bị một tay cậu đặt giữ yên trước ngực, cằm bị cậu nắm lấy nâng lên. Đôi mắt đen như mực của Trì Nguyên Dã quan sát Điềm Tâm rất lâu.
Vẻ mặt chăm chú như vậy không giống với cậu thiếu niên lông bông, ngang tàng mọi khi.
Trái tim Điềm Tâm chợt lỡ nhịp.
Làm gì vậy? Sao bỗng nhiên lại quan tâm cô thế?
“Này, cậu…” Điềm Tâm lắp bắp mở miệng.
“Nhóc tì.” Trì Nguyên Dã bỗng cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào mặt Điềm Tâm qua lời nói. Lúc này, khuôn mặt ngang ngược tuấn tú kia tràn đầy nghiêm túc.
“Gì… gì cơ?” Điềm Tâm ngơ ngác nhìn cậu, trong phút chốc, hô hấp như ngừng lại.
Trì Nguyên Dã chăm chú và nghiêm túc như vậy là muốn nói gì với cô?
Dáng vẻ nghiêm túc của cậu, thật sự, thật sự, đẹp trai quá…
Điềm Tâm bất giác rơi vào đôi mắt sâu thẳm như trời sao.
Đôi môi mỏng của Trì Nguyên Dã mấp máy, cất lời vô cùng nghiêm túc: “Dáng vẻ cô bây giờ xấu kinh dị.”
Phụt!
Điềm Tâm vỗ ngực mình, suýt nữa ói ra một búng máu.
“Chậc, xấu thật đấy, chết rồi, không phải là bị tàn phá nhan sắc rồi chứ? Sau này còn có đứa con trai nào thèm cô?” Trì Nguyên Dã nhìn Lạc Điềm Tâm chê bai.