Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã cực kỳ khó chịu, không thể nào ở lại căn phòng bức bối này dù chỉ một phút, cậu đứng dậy đi ra ngoài.
Điềm Tâm nhốt mình ở trong phòng, vào giây phút cửa đóng lại, nước mắt liền không kìm được nữa, cứ thế chảy dài theo gò má.
Cô ngã xuống giường, vùi đầu vào khuỷu tay khóc nức nở.
Điện thoại ở bên cạnh đột nhiên vang lên, Điêm Tâm nâng gương mặt đầy nước mắt lên nhìn thử.
Là Thất Tịch gọi tới.
Điềm Tâm hít mũi, cố gắng dùng giọng nói bình thường mở miệng, “A lô?”
“Điềm Tâm… cậu không sao chứ?” Thất Tịch ở đầu dây bên kia ân cần hỏi han.
Điềm Tâm lắc đầu, “Không sao.”
“Vậy thì tốt… vừa rồi mình thấy tâm trạng cậu không ổn định cho lắm, làm mình lo sốt vó.”
Điềm Tâm lặng lẽ lau nước mắt, ngồi thẳng dậy, “Đúng rồi, bác sĩ nói thế nào? Mắt của Dạ… có còn cơ hội không?”
Thất Tịch yên lặng, hồi lâu mới mở miệng nói, “Bác sĩ bảo, có rất ít khả năng… có thể sau này anh ấy, chỉ có thể sống cả cuộc đời trong bóng tối.”
Ầm một tiếng, như sấm sét giữa trời quang, Điềm Tâm ngẩn người.
Tại sao có thể như vậy…
Nước mắt vất vả lắm mới kìm xuống được, sau khi nghe được những lời này của Thất Tịch thì lại yên lặng rơi xuống.
Sau này… chỉ có thể sống cả cuộc đời trong bóng tối.
Nghe được tiếng khóc thầm của Điềm Tâm, Thất Tịch quýnh lên, vội vàng an ủi, “Điềm Tâm, cậu tuyệt đối đừng để tâm đến mấy lời của Tô Tình Không, là Tô Khả Nhi hại anh mình thành thế này, không liên quan gì tới cậu hết, cậu đừng gánh mọi trách nhiệm lên người mình, thật đấy!”
“Thất Tịch…” Điềm Tâm bỗng cắt ngang lời cô ấy, mắt rũ xuống, “Mấy ngày nay mình muốn ở nhà cậu để bất cứ lúc nào cũng có thể vào bệnh viện chăm Dạ với cậu, có được không?”
“Dĩ nhiên là được, bây giờ trong biệt thự chỉ có mỗi một mình mình.”
“Ừ, mình qua nói một tiếng với chú Trì dì Trì rồi sẽ thu dọn hành lý đi tìm cậu.”
“Được, chờ cậu thu dọn xong, mình với tài xế sẽ qua đón cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Điềm Tâm vào phòng vệ sinh rửa mặt, làm mát đôi mắt hơi sưng đỏ rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Cô không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía phòng Trì Nguyên Dã, thấy phòng cậu khoá chặt, cô mím môi, trong lòng như bị một bức tường thật dày đè ép, ép tới mức gần như không hô hấp nổi.
Điềm Tâm lắc lắc đầu, đi xuống dưới lầu, phát hiện chú Trì dì Trì đang ngồi xem ti vi ở phòng khách.
“Chú Trì, dì Trì.” Điềm Tâm ngoan ngoãn gọi một tiếng rồi ngồi xuống.
“Tiểu Điềm Tâm à, mau lại đây, đúng lúc dì vừa gọt táo xong, cháu ăn đi!” Trì Minh Mỹ híp mắt cười, đưa quả táo vào tay Điềm Tâm.
“Chú Trì, dì Trì, thời gian tới cháu muốn dọn ra ngoài, ở cùng với Thất Tịch, có được không ạ?”
Trì Nghiêm với Trì Minh Mỹ nhìn nhau, Trì Nghiêm ngồi thẳng người, “Tiểu Điềm Tâm à, có phải thằng nhóc Trì Nguyên Dã đó lại bắt nạt cháu không? Cháu nói cho chú, chú thay cháu dạy dỗ nó!”
“Không phải vậy.” Điềm Tâm lắc đầu nguầy nguậy, “Không liên quan gì đến Trì Nguyên Dã, chú đừng trách anh ấy, do… do cháu muốn dọn ra ngoài. Vì bây giờ nhà họ Kim chỉ còn một mình Thất Tịch, cháu muốn đến đó với cậu ấy, hơn nữa cũng thuận tiện cho việc đến bệnh viện chăm sóc Dạ, được không ạ?”