Editor: Nguyetmai
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Điềm Tâm nhíu mày, không trả lời cô ta, định lách qua cô ta mà đi.
Ai ngờ Tô Khả Nhi lại lanh lẹ cản đường Điềm Tâm. Cô ta nhìn bộ đồng phục trên người Điềm Tâm, đôi mắt lập tức tối xuống.
Hừ, cô ta bị khai trừ khỏi hội học sinh, còn con hàng thối tha này lại được gia nhập vào hội học sinh.
Thế này chẳng phải là công khai vả mặt cô ta sao?
Lại thêm trước đó Trì Nguyên Dã đã cho cả lớp tát cô ta, hại cô ta đến tận bây giờ vẫn chưa ngóc đầu lên nổi trước mặt cả lớp.
Tô Khả Nhi nghiến răng nhìn chằm chằm mặt Điềm Tâm, càng nghĩ càng giận. Đều tại con nhỏ đê tiện chết tiệt này hết. Cô ta thật muốn túm lấy cổ áo của con nhỏ chết tiệt này mà tát cho mấy cái thật mạnh.
Nhưng, nhớ lại chuyện lần trước, Tô Khả Nhi lại nhịn xuống, tay siết thành nắm đấm, bật cười rồi nhìn Điềm Tâm từ trên xuống dưới, mỉa mai lên tiếng, “Sao hả? Đến chọn bộ đồ ăn mà không chọn được cái mình thích sao? Nhãn hiệu của bộ đồ ăn này nổi tiếng lắm đấy.”
“Sao cô lo nhiều thế hả? Tôi chỉ tùy tiện đến xem thôi, mời cô tránh ra cho.” Điềm Tâm liếc mắt, đẩy cô ta ra định đi.
Ai ngờ, Angel vạm vỡ kia lại xông tới từ phía sau, chắn trước mặt cô như một bức tường.
Vị trí của Điềm Tâm lúc này vừa khéo ở trong cạnh góc tường. Bị bức tường thịt Angel này chặn lại, cô quả thật không còn đường lui để đi.
Điềm Tâm phồng má, nhìn về phía Tô Khả Nhi, “Rốt cuộc cô muốn gì?”
“Lạc Điềm Tâm, đến cũng đã đến rồi. Sao hả, cô định ra ngoài tay không sao? Có phải là bị giá tiền của nhãn hiệu này dọa rồi không? Vì vậy mới ỉu xìu đi ra?” Tô Khả Nhi nói, còn lấy tay che miệng cười mấy tiếng, chỉ mấy câu nói đã làm Điềm Tâm xấu hổ.
Angel cũng cười theo.
Đó là một kiểu chế giễu, một kiểu chế giễu mỉa mai, xem thường người khác.
Điềm Tâm sắp bị chọc tức chết, có tiền thì ghê gớm lắm sao?
Cô bình tĩnh sửa sang lại đồng phục hội học sinh của mình, nhìn Tô Khả Nhi, “Cô có thời gian ở đây mỉa mai tôi thì nên suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể vào lại hội học sinh đi. Bị hội học sinh công khai đuổi đi, thật mất mặt.”
Điềm Tâm nói xong còn làm mặt quỷ.
“Cô…” Tô Khả Nhi tức nghẹn. Điềm Tâm chỉ nói một câu đã đâm trúng chỗ đau của cô ta. Cô ta trừng mắt nhìn Điềm Tâm, trông hơi dữ tợn.
“Sao? Muốn kéo tôi đến chỗ không người nào đó để đánh một trận à? Nếu cô không sợ Trì Nguyên Dã gây phiền phức cho cô thì mời cứ tự nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng.” Điềm Tâm nhún vai cười hì hì.
Tô Khả Nhi không những không giận mà còn cười, khóe môi đột nhiên cong lên thành một nụ cười, bỗng cô ta chủ động tránh ra một chỗ trống, “Được, cô giỏi, cô đi đi.”
Thế này còn tạm được.
Điềm Tâm hơi hếch cằm, cất bước ra ngoài.
Tô Khả Nhi đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Angel.
Angel lập tức hiểu ý, âm thầm đưa chân ra.
Dưới chân Điềm Tâm bị thứ gì đó gạt ngang, cô kêu “a” một tiếng, cơ thể mất thăng bằng nhào xuống, cắm đầu vào kệ hàng trước mặt.
Kệ hàng bị Điềm Tâm bất cẩn va vào, đổ ầm ầm xuống đất.
Loảng xoảng loảng xoảng…
Một tràng tiếng bát đĩa rơi vỡ nghe thấy mà giật mình.
Điềm Tâm ôm lấy cái trán bị va đau của mình, nhìn đống bừa bộn ở dưới đất, ngây người ra như phỗng.