Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 26: Chương 26: Hội học sinh thần bí




Editor: Nguyetmai

Kim Thánh Dạ cười vang, nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt tuấn tú khiến người ta không thể dời mắt được. Cậu xoa mũi mình: “Có à? Thật ra Nguyên Dã chỉ hơi xấu tính chút thôi, chứ con người cậu ấy không xấu đâu.”

Hứ!

Điềm Tâm khoanh tay trước ngực, hừ mũi: “Anh đừng nói đỡ cho cậu ta nữa.”

Cô đã đích thân trải nghiệm cái tính xấu xa của cậu ta rồi. Đích thực là tên ác ma!

Kim Thánh Dạ cười mỉm, không nói gì nữa.

Trong nháy mắt, chiếc xe thể thao đã nhẹ nhàng chạy đến trước Học viện Thánh Lợi Á.

Kim Thánh Dạ vừa lái xe vào sân trường, đám fan nữ ở cửa học viện đã ùa tới như ong vỡ tổ...

Nhìn đám con gái bên ngoài, tay Điềm Tâm nắm chặt quai cặp trên hai vai, thoáng do dự.

Nếu cô cứ bước xuống khỏi xe của Kim Thánh Dạ thế này, đợi lát nữa Kim Thánh Dạ lái xe đi, chẳng phải cô sẽ bị đám người này nuốt sống sao?

Kim Thánh Dạ nhận ra nỗi phiền não của Điềm Tâm, môi mỏng cong cong nụ cười. Cậu khẽ khàng bảo: “Em theo anh vào tòa nhà của hội học sinh là thoát được bọn họ.”

Điềm Tâm kinh ngạc, không dám tin: “Được không?”

Tòa nhà hội học sinh nằm ở phía Đông học viện, có thể nói đó là tòa nhà xa hoa bậc nhất của Học viện Thánh Lợi Á...

Hôm qua, khi Điềm Tâm tới sân thể dục quét dọn, đứng từ xa đã thấy toà nhà uy nghi và lộng lẫy kia...

Nó cũng được xây dựng theo kiểu dáng châu Âu điển hình, tựa như một hộp châu báu tỏa ra màu sắc thần bí.

Quan trọng nhất là trong quy định của hội học sinh đã nói rõ, cấm tiệt người không phận sự đến đây!

Nơi đó là một nơi vừa thần bí, vừa khiến người ta trông mong nhưng không dám bén mảng...

Có lời đồn rằng, từng có học sinh không an phận, lén lút thăm dò nhiều ngày trước cửa hội học sinh, kết quả là ngày hôm sau đã bị người ta đánh sưng mặt, phải về nhà tĩnh dưỡng...

Lại có truyền thuyết nói, đã từng có học sinh lén trốn vào hội học sinh, ngày hôm sau đã bị buộc phải thôi học...

Tóm lại, có rất nhiều, rất nhiều tin đồn, song nội dung chính của những tin đó chỉ muốn truyền đạt một điều: Người không phận sự cấm vào!

Cơ thể nhỏ nhắn của Lạc Điềm Tâm vô cớ run rẩy. So với việc bị người ta đánh cho mặt mũi bầm giập và bị ép phải thôi học, thì cô thà xuống xe giằng co với đám con gái này còn hơn...

“Thôi thôi, em cũng đâu phải thành viên hội học sinh, anh cứ thả em ở đây đi.”

Kim Thánh Dạ nhướng mày, không có ý định dừng xe, trêu chọc: “Sao thế? Sợ à?”

Điềm Tâm lập tức phủ nhận: “Không phải... Chỉ là… chỉ là em sắp bị muộn, nếu theo anh đến bãi đỗ xe của hội học sinh rồi mới chạy về lớp thì nhất định sẽ đến muộn...”

“Hội học sinh có thang cuốn đi thẳng tới dãy lớp học, đi còn nhanh hơn đường em hay đi.” Kim Thánh Dạ nói, tao nhã đánh vô lăng, rẽ qua khúc cua.

Vãi nồi, có cần cao cấp thế không!

Điềm Tâm không phản bác được, đành chấp nhận, “Thôi được rồi, được rồi, do em sợ mấy tin đồn trong trường nên không muốn đi. Em thà xuống đây giằng co với đám fan nữ của anh còn hơn...”

Kim Thánh Dạ khe khẽ cười: “Vậy nếu như em là thành viên hội học sinh thì sao?”

“Hả?” Điềm Tâm không hiểu.

“Điềm Tâm, em có hứng thú gia nhập hội học sinh không?” Kim Thánh Dạ đỗ xe lại, nghiêng đầu nhìn Lạc Điềm Tâm.

Ánh đèn trong bãi đỗ xe mờ tối, soi xuống góc mặt nghiêng nghiêng tuấn tú của Kim Thánh Dạ, đẹp không sao tả xiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.