Editor: Nguyetmai
Kim Thánh Dạ gật đầu.
Điềm Tâm hỏi, “Chính là người anh mà Thất Tịch rất thích kia sao?”
Là “anh Hữu Thần” mà Thất Tịch thường xuyên lải nhải trong miệng?
“Đúng vậy, Hàn Hữu Thần, người thừa kế của tập đoàn nhà họ Hàn, thanh mai trúc mã của Thất Tịch. Mấy người bọn anh lớn lên cùng nhau.” Trì Nguyên Dã nghiêng đầu giải thích với Điềm Tâm, “Chờ cậu ta về thành phố A, chúng ta sẽ cùng đi đón, anh sẽ giới thiệu cho em làm quen.”
“Ừm ừm.” Điềm Tâm gật đầu lia lịa, cực kỳ tò mò với người thanh mai trúc mã này của Thất Tịch.
Nhìn Trì Nguyên Dã và Điềm Tâm trò chuyện, Kim Thánh Dạ mỉm cười, cầm thực đơn đưa cho Điềm Tâm, “Được rồi, gọi thức ăn thôi. Điềm Tâm, em gọi trước đi.”
Điềm Tâm vội vàng nhận lấy.
Rất nhanh sau đó, thức ăn được mang lên, Điềm Tâm đang định cầm đũa thì lại bị Trì Nguyên Dã lấy mất.
Cậu cầm đũa nhìn thức ăn trên bàn, “Muốn ăn cái gì?”
Ý của anh ấy là sao? Đừng nói là muốn đút cô ăn đấy nhé?
Điềm Tâm muốn đoạt đũa về, “Anh trả lại cho em, em tự ăn được.”
“Tay em bị thương rồi, sao mà cầm được đũa? Nhanh lên, em muốn ăn cái gì?” Trì Nguyên Dã lười tranh cãi với Điềm Tâm, một lần nữa thúc giục.
“Anh không ăn à?”
“Anh không đói!” Trì Nguyên Dã nói thẳng.
Điềm Tâm vẫn rất ngượng ngùng, xung quanh có nhiều người nhìn như vậy mà. Hơn nữa Dạ còn đang ngồi đối diện nữa.
“Anh đưa đũa cho em, tay em chỉ bị trầy chút da thôi, sao mà không cầm được đũa chứ?” Điềm Tâm kiên quyết đoạt đũa trong tay Trì Nguyên Dã.
Ai ngờ cậu lại giơ cao tay lên, chiều cao chênh lệch quá nhiều, Điềm Tâm làm thế nào cũng không đoạt được, cô nổi giận, “Trì Nguyên Dã! Anh… ưm.”
Còn chưa nói hết câu, Trì Nguyên Dã đã nhét một miếng sashimi cá vào miệng Điềm Tâm, “Mùi vị thế nào?”
Điềm Tâm nhai kỹ, “Cũng được.”
Trì đại thiếu gia nghe vậy thì hài lòng sờ đầu Điềm Tâm.
Ối, tại sao tự nhiên mình lại có cảm giác muốn sủa gâu gâu hai tiếng với anh ấy nhỉ?
Kim Thánh Dạ gãi mũi, vờ như không nhìn thấy gì mà chỉ cúi thấp đầu ngồi ăn.
Sau bữa cơm, Trì Nguyên Dã tính tiền rồi ba người cùng đi ra ngoài.
“À, đúng rồi, em muốn đi siêu thị mua ít đồ.” Mắt Điềm Tâm bỗng sáng lên, nói.
Ngày mai ba mẹ về nước, Điềm Tâm muốn tự mình nấu một bữa ăn ngon cho họ.
Trì Nguyên Dã hất cằm, “Đối diện là siêu thị 24 giờ.”
Kim Thánh Dạ cầm chìa khoá đứng cạnh xe mình, “Tớ không cùng đường với hai người, tớ về trước nhé.”
“Cũng đúng, Dạ, đi đường cẩn thận nha.” Điềm Tâm vẩy tay.
Thấy Kim Thánh Dạ lái xe rời đi, Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi về phía trước.
“Này, con nhóc tiểu học.” Đột nhiên Trì Nguyên Dã lên tiếng.
“Sao vậy?”
“Khoác tay anh.” Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi, ngạo nghễ đứng đó, cất giọng ra lệnh.
“Hả?” Điềm Tâm quay sang nhìn Trì Nguyên Dã, vẻ mặt khó hiểu.
“Anh bảo em khoác tay anh! Rốt cuộc em có phải con gái không đấy?” Trì Nguyên Dã bất mãn.
Vừa rồi Điềm Tâm có thấy một đôi tình nhân đi ngang qua mình với Trì Nguyên Dã, nữ sinh khoác tay nam sinh, trông như con chim nhỏ nép mình vào nam sinh cao lớn. Nháy mắt liền bừng tỉnh.
Khoé miệng Điềm Tâm giật giật, cô cạn lời, hình như trong tình huống này thì đều là nữ sinh chủ động khoác tay nam sinh mà? Nào có chuyện nam sinh chủ động yêu cầu?