Translator: Nguyetmai
Trong giây phút nhìn về phía Trì Nguyên Dã, đôi mắt của người mặc đồ đen kia sáng ngời, vẻ mặt phấn khích: "Tìm được rồi, đội trưởng, ở đây!"
Sh*t, bị phát hiện rồi!
Trì Nguyên Dã khẽ chửi thề, đá mạnh vào tường.
Điềm Tâm đắc ý ngoái đầu nhìn Trì Nguyên Dã, ánh mắt như muốn nói: Đáng đời cậu!
Lạc Điềm Tâm nghênh ngang đi về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ về phía Trì Nguyên ở sau lưng bằng ngón cái: "Thằng nhóc này giao cho các anh, các anh nhất thiết đừng tha cho cậu ta đấy."
"Này, con nhóc chết tiệt, cô đứng lại đó cho tôi!" Khóe miệng Trì Nguyên Dã run run, vẻ mặt hung tợn, chỉ vào Điềm Tâm, giọng nói trịch thượng ra lệnh, khuôn mặt đẹp trai ngập tràn tức giận.
Điềm Tâm trốn sau lưng mấy người áo đen, làm mặt quỷ với Trì Nguyên Dã: "Còn lâu! Cậu là đồ khốn kiếp, lưu manh, bị bắt cũng đáng đời, tôi chỉ trừ hại cho dân thôi!"
Dứt lời, cô vỗ tay, vẫy vẫy trong khoảng không: "Tạm biệt, không hẹn gặp lại!"
Nói xong, cô quay đầu chạy mất.
"Này, đứng lại, cô quay lại đây cho tôi!" Trì Nguyên Dã tức giận, nhanh chân sải bước tiến lên mấy bước, lại bị mấy người mặc đồ đen ngăn cản.
"Tránh ra!" Trì Nguyên Dã ngang ngạnh đứng đó, một tay bỏ vào túi, tức tối lừ mắt nhìn bọn họ, khí thế đầy áp bức, ngầu không tả xiết.
"Cậu chủ, xin cậu đừng làm khó chúng tôi. Ông chủ đã dặn cậu về nước thì phải về trang viên ngay. Nếu cậu không về, ông ấy bảo chúng tôi cứ trói cậu về…" Người áo đen cầm đầu cung kính nói.
"Ông già chết tiệt đó đúng là rảnh quá vẽ chuyện." Trì Nguyên Dã buồn chán ngoáy tai, đôi mắt đen láy vẫn nhìn theo bóng lưng Điềm Tâm đang dần chạy xa.
Con nhóc đáng ghét này! Vốn dĩ cậu đã sắp trốn thoát được đám người này rồi. Chỉ tại cô mà công sức của cậu đổ sông đổ bể hết!
Chết tiệt, cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta! Con nhóc kia, cô chết chắc rồi!
Trì Nguyên Dã nghiến răng.
"Cậu chủ, mời cậu theo chúng tôi về." Người áo đen cầm đầu vẫn cẩn thận nhắc lại.
Trì Nguyên Dã liếc mắt nhìn đối phương, cười lạnh nói: "Các anh cứ về nói với ông già tôi, cậu đây sẽ không lấy cô gái mà ông ta chọn cho tôi đâu, bảo ông ta mau dẹp suy nghĩ đó đi!"
Người áo đen vẫn không lay chuyển: "Cậu chủ, mời cậu theo chúng tôi về đi ạ."
Mấy người này là máy lặp lại chắc?!
Khóe miệng Trì Nguyên Dã run run, khổ nỗi lúc này cậu không thể lấy một địch cả trăm được. Cậu hừ lạnh, gạt đối phương ra, hung tợn gằn giọng: "Cút, cút, cậu đây tự đi."
Nói xong, cậu hiên ngang đi đầu, hai tay bỏ vào túi quần, trên khuôn mặt đẹp trai là vẻ bất cần đời, không hề thấy chút chật vật nào như lúc chạy trốn vừa rồi.
Mấy người áo đen theo sát sau lưng cậu, nhìn từ xa trông như băng đảng xã hội đen đi đòi nợ, khí thế bừng bừng.
…
Lạc Điềm Tâm men theo con đường Trì Nguyên Dã vừa bế cô chạy, khổ sở tìm kiếm lọ xì dầu vừa bị mình lỡ tay đánh rơi.
Hu hu hu, không tìm thấy! Làm sao đây? Lát nữa về sẽ bị mẹ đánh cho xem!
Điềm Tâm tức giận chống nạnh, biết thế thì khi nãy đã bắt tên 'trộm' khốn nạn ấy bồi thường cho cô lọ xì dầu khác!
À, phải rồi. Còn cả nụ hôn bất ngờ kia nữa…
Điềm Tâm nhớ đến dáng vẻ vừa rồi khi chàng trai tuấn tú đó hôn lên môi mình, mặt bỗng đỏ bừng. Cô bĩu môi, dùng ống tay áo chà mạnh lên đôi môi đỏ mọng, tự an ủi: "Hừ hừ, quên đi quên đi, coi như bị chó cắn vậy! ╭(╯^╰)╮"