Editor: Nguyetmai
Sau khi mua xong nguyên liệu nấu lẩu cho tối nay, Điềm Tâm lại lấy thêm một cốc kem, rồi mới tính tiền, sau đó đi về phía hầm đỗ xe.
“Trì Nguyên Dã, anh còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh bị vệ sĩ nhà họ Trì đuổi bắt, làm kem dính lên người em…” Điềm Tâm vừa ăn vừa ậm ờ nói.
Trì Nguyên Dã ném hết đồ mua vào trong cốp sau, sau đó ngồi vào xe, hừ lạnh nói: “Quên được mới lạ, đều là bởi vì con nhóc tiểu học đáng chết em, nếu không thì sao anh lại bị vệ sĩ nhà họ Trì bắt được chứ?”
“Đây không phải là trọng điểm được không? Trọng điểm là anh làm kem dính hết lên người em, sau khi em về nhà còn bị mẹ cốc đầu đấy.” Nói đến đây, giọng của Điềm Tâm dần dần nhỏ lại.
Cô nghĩ tới ba mẹ vẫn còn đang hôn mê nằm trong bệnh viện.
Như là nhìn thấu tâm tư của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã đột nhiên khẽ nói, “Cho anh một miếng kem.”
“Ồ, vâng.” Điềm Tâm lên tiếng, vừa định giơ cốc kem trong tay mình lên, thì một nụ hôn bá đạo đã rơi xuống.
“Trì Nguyên Dã, ưm…” Miệng của Điềm Tâm bị chặn kín, muốn mở miệng nói chuyện, lại bị cái lưỡi linh hoạt của Trì Nguyên Dã thuận thế đi sâu vào, hút đi hút lại, hôn triền miên.
Điềm Tâm vừa mới ăn kem xong, trên môi vẫn còn dính hương vị ngọt ngào. Trì Nguyên Dã đang giữ chặt đầu của Điềm Tâm, vốn định giúp cô dời đi sự chú ý, lại bất giác làm sâu hơn nụ hôn này.
Ưm… hình như tất cả hơi thở trong cổ họng đều bị tên ác ma trước mắt này cướp hết, cô cảm thấy mình bị hôn tới mức sắp không hô hấp được rồi.
Điềm Tâm muốn vươn tay đẩy Trì Nguyên Dã, nhưng không biết vì sao cả người mình đều nhũn ra, làm thế nào cũng không lên tinh thần được, cô mềm mại dựa vào trong lồng ngực rắn chắc của Trì Nguyên Dã, dáng vẻ đã muốn còn ngại.
Cuối cùng nụ hôn cũng kết thúc, Điềm Tâm bị hôn tới mức gần như không thở ra hơi. Cô lau đôi môi sưng đỏ, trợn lên giận dữ nhìn Trì Nguyên Dã, “Anh chỉ biết ức hiếp em mà thôi!”
Trì Nguyên Dã cười xấu xa, gương mặt đáng ghét, “Không sai, anh ức hiếp em đấy. Hơn nữa, anh chỉ ức hiếp một mình em.”
Đây là một chuyện đáng để cho Điềm Tâm cảm thấy vinh hạnh hay sao? Nhìn cái dáng vẻ phách lối đáng ghét của cậu kìa.
“Ăn uống no đủ rồi.” Trì thiếu hài lòng kéo màn chắn lên, chuẩn bị lái xe đi, nào ngờ xe đột nhiên vang lên tiếng xình xịch, cuối cùng hoàn toàn tắt ga.
Điềm Tâm hoảng sợ, tay kéo dây an toàn khựng lại, vô tội nghiêng đầu nhìn về phía Trì Nguyên Dã, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đôi mày đẹp của Trì Nguyên Dã hơi nhíu lại. Cậu mở cửa xe xuống, “Anh đi xuống xem, em ở lại đây, đừng cử động lung tung.”
“Vâng.” Điềm Tâm vội vàng gật đầu.
Trì Nguyên Dã xuống xe kiểm tra xe, Điềm Tâm cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, lúc này đã sáu giờ rưỡi chiều rồi.
Ngoài xe đột nhiên truyền tới tiếng rên đau, sau đó là tiếng bước chân chạy trốn.
Điềm Tâm sững sờ, ngước mắt lên nhìn lại, phát hiện không thấy bóng dáng của Trì Nguyên Dã đâu.
Kỳ lạ, người đâu rồi?
Điềm Tâm vội vã mở cửa xe ra, đi dọc một vòng quanh thân xe, vậy mà lại không thấy Trì Nguyên Dã.
Thật là đáng sợ!
“Trì, Trì Nguyên Dã, anh đừng làm em sợ, anh ở đâu vậy?” Điềm Tâm run rẩy hỏi.
Trong hầm đỗ xe lớn với ánh đèn lờ mờ, không có ai trả lời lại cô.
Trái tim của Điềm Tâm như thót lên tới cổ họng, đập loạn thình thịch.