Editor: Nguyetmai
“Dĩ Sóc, Nguyên Dã, dừng tay, đừng đánh nữa!” Kim Thánh Dạ xông đến, cố gắng muốn kéo hai người ra, nhưng giữa tình thế hỗn loạn, lại không biết bị ai đấm cho mấy quyền.
Cảnh tượng vô cùng ầm ĩ rối loạn…
“Điềm Tâm, có phải vừa rồi Lăng Dĩ Sóc cố tình chọc giận Trì Dã…” Thất Tịch nghiêng đầu nhìn Điềm Tâm.
Điềm Tâm biết Thất Tịch nhắc tới chuyện Lăng Dĩ Sóc ăn thịt nướng đang ăn dở của mình. Cô cắn môi, tiến lên hét lớn: “Các cậu đừng đánh nữa!”
Bọn họ không muốn sống nữa sao? Còn tiếp tục đánh nữa thì sẽ xảy ra chuyện mất!
Lúc này, mặt mũi Lăng Dĩ Sóc và Trì Nguyên Dã đều bầm tím, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của họ, trái lại còn tăng thêm nhiệt huyết và tính hoang dã của đàn ông, là một kiểu đẹp trai khác.
***
Mười phút sau, trong đại sảnh bệnh viện tư nhân của thành phố A.
Trì Nguyên Dã là người thừa kế của nhà họ Trì nên thân thể không thể có vấn đề gì được. Trước đề nghị kiên quyết của bác sỹ, cậu đã phải đi chụp x-quang.
Điềm Tâm, Kim Thánh Dạ, Thất Tịch chờ ở bên ngoài.
Bởi vì vừa rồi đi can ngăn, Kim Thánh Dạ cũng bị đánh mấy quyền, Thất Tịch đang lau vết thương trên mặt cho anh mình.
“Anh, có đau không?” Kim Thất Tịch đau lòng nhìn anh trai.
“Chút vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu.” Kim Thánh Dạ cười khẽ, tỏ vẻ mình rất ổn.
Điềm Tâm mua hai chai nước trở lại, mở một chai đưa cho Kim Thánh Dạ, “Uống nước đi.”
Kim Thánh Dạ nói lời cảm ơn rồi cầm chai nước, ngửa cổ uống một hớp, yết hầu gợi cảm chuyển động.
Còn Lăng Dĩ Sóc thì không thèm băng bó vết thương. Trước khi mấy người Điềm Tâm đến bệnh viện, cậu ta bình tĩnh phủi phủi bụi đất trên người mình rồi quay người đi.
Điềm Tâm thật sự không hiểu, rốt cuộc Trì Nguyên Dã với Lăng Dĩ Sóc có quá khứ thế nào mà chỉ cần vừa chạm mặt, hai thiếu niên liền như băng với lửa, làm cho người xung quanh không biết phải làm sao.
“Dạ, Thất Tịch, hai người có biết tại sao Trì Nguyên Dã với Lăng Dĩ Sóc lại đối chọi gay gắt như vậy không?” Điềm Tâm nhìn hai anh em, trên đầu là một dấu hỏi to đùng.
“Ây da, đây đã là chuyện từ nhiều năm trước, thật ra Lăng Dĩ Sóc là…” Thất Tịch còn chưa nói xong thì nghe rầm một tiếng, cửa phòng chụp x-quang cách đó không xa bị người hung dữ đá văng, Trì Nguyên Dã bị thương đầy mình, cà lơ phất phơ đi ra.
Cậu vừa mới đánh nhau nên mấy chiếc cúc cổ áo sơ mi bị xé rách, để lộ ra xương quai xanh và làn da gợi cảm, càng tăng thêm vẻ lưu manh, phóng túng.
Gương mặt đẹp trai của cậu bị bầm đen hai chỗ, tương ứng với tròng mắt đen như mực.
Cậu đút tay trong túi quần đi tới, chửi thề nhỏ một câu rồi ngồi xuống cạnh Điềm Tâm, “Chết tiệt, đã bảo không sao còn chụp cái gì?! Lão già chết tiệt kia cứ chuyện bé xé ra to!”
“Cậu không sao chứ?” Điềm Tâm lo lắng nhìn cậu ta.
“Chỉ đánh nhau mà thôi, còn có thể bị làm sao nữa?” Trì Nguyên Dã tỏ vẻ ung dung khinh thường.
Tên ác ma này…
“Vừa rồi cậu thật sự quá xúc động… đang êm đẹp lại đi đánh nhau làm gì?” Điềm Tâm chu môi, lo lắng nhìn cậu.
Từ trước đến nay mình chưa từng thấy nam sinh đánh nhau, hoá ra nam sinh có thể đánh nhau ác đến vậy.
Trì Nguyên Dã ngồi đó như một ông vua, giọng điệu kiêu căng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là thằng nhóc thối kia ngứa đòn.”