Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 22: Chương 22: Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú




Editor: Nguyetmai

Hôm sau.

Điềm Tâm dậy từ sớm. Cô đánh răng rửa mặt rồi mở cửa, đi xuống phòng bếp dưới tầng một.

Chị Trương giúp việc nhà họ Trì vừa ra ngoài mua đồ ăn về, thấy Lạc Điềm Tâm đã dậy thì khá kinh ngạc: “Cô Lạc, sao cô lại thức sớm thế?”

Điềm Tâm mỉm cười ngọt ngào, “Chào buổi sáng, chị Trương.”

Chị Trương khẽ cười, chị có thiện cảm khó nói với cô nhóc có nụ cười ngọt ngào này: “Cô Lạc, cô cứ ra sofa ngồi một lúc đi, tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng ngay.”

“Bữa sáng hôm nay cứ giao cho em, để em làm cho.” Điềm Tâm giơ tay mình lên, xung phong nhận việc.

“Cô Lạc, cô tuyệt đối đừng làm thế. Nếu ông Trì biết chuyện này thì sẽ đuổi cổ tôi mất...” Chị Trương vội vàng xua tay.

“Ôi cứ để em làm đi... chị Trương, em sẽ giải thích rõ ràng với chú Trì mà...”

“Chuyện này...” Chị Trương cảm thấy vô cùng khó xử. Đúng lúc này, cửa chính của biệt thự bị người bên ngoài mở ra. Trì Nghiêm vừa chạy bộ về, đầu mướt mồ hôi bước vào.

Quào, chú Trì anh tuấn quá! Trông rất trẻ!

Điềm Tâm ngẩn ngơ nhìn chú Trì vừa cầm chiếc khăn bông lau mồ hôi vừa đi về phía mình.

“Tiểu Điềm Tâm, sao cháu lại dậy sớm thế?”

“Chú Trì, cháu muốn mượn phòng bếp dùng một lát được không ạ?” Điềm Tâm chỉ tay vào phòng bếp.

“Cháu muốn làm gì? Muốn ăn sáng à? Cháu muốn ăn gì thì cứ nói với chị Trương, để chị Trương nấu cho.”

Điềm Tâm vội vàng lắc đầu, “Cháu chỉ muốn nấu nữa sáng thôi.”

Hôm qua, cô đã hại Trì Nguyên Dã thê thảm như vậy, trong lòng Điềm Tâm rất áy náy, nên cô muốn nấu bữa sáng mang lên cho Trì Nguyên Dã.

Trì Nghiêm là ai chứ? Ông là một nhân vật hô mưa gọi gió trên thương trường nhiều năm, chỉ nhìn sơ qua đã hiểu được tâm tư của Điềm Tâm ngay, bèn cười tủm tỉm gật đầu: “Vậy được, cháu cứ thoải mái dùng phòng bếp đi.”

Điềm Tâm vui vẻ cười rạng rỡ: “Cháu cảm ơn chú Trì.”

Chẳng bao lâu sau, Điềm Tâm đã bưng bữa sáng đi ra. Cô tự làm sandwich kẹp trứng chiên với thịt jambon và một bát cháo, sắp xếp gọn gàng trên một chiếc đĩa, trông rất ngon mắt.

Điềm Tâm bưng bữa sáng đi lên tầng hai. Nhưng khi đứng trước của phòng Trì Nguyên Dã, cô lại khá rối rắm.

Eo ôi, lát nữa vào gặp Trì Nguyên Dã, cô phải mở lời thế nào đây?

Này, tôi nấu bữa sáng cho cậu. Cậu muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ đi.

Không được không được, đây là bữa sáng mà cô tỉ mẩn chuẩn bị, ngộ nhỡ tên khó ưa Trì Nguyên Dã ấy vứt thật thì sao...

Ôi thôi, không nghĩ nữa, đi vào đã, tới đâu hay tới đó vậy.

Điềm Tâm hắng giọng, đưa tay gõ nhẹ lên cửa.

“Vào đi.”

Giọng điệu chẳng mấy thân thiện của Trì Nguyên Dã truyền ra.

Điềm Tâm mím môi, đẩy cửa bước vào.

Anh chàng đã thức dậy, đang ngồi tựa vào đầu giường chơi PSP. Cậu ngước mắt lên nhìn Điềm Tâm, hừ lạnh: “Cô vào đây làm gì.”

Lúc này, Trì Nguyên Dã đang mặc áo thun màu trắng rộng thùng thình, mái tóc đen còn chưa kịp chải nên rối bù, nhưng lại có nét đẹp lộn xộn. Gương mặt cậu ngông nghênh lãnh đạm, không để lộ chút cảm xúc gì.

“Tôi nấu bữa sáng cho cậu này, cậu mau ăn nhân lúc còn nóng đi. Nghe chú Trì nói, cậu không có thói quen ăn sáng, như thế không tốt cho sức khỏe đâu...”

Trì Nguyên Dã cười lạnh, miễn cưỡng ngước mắt lên mỉa mai Điềm Tâm: “Giả nhân giả nghĩa! Này nhóc, cô thật sự coi mình là vị hôn thê của tôi đấy à? Quản lý ghê nhỉ!”

Tôi thèm vào!

Điềm Tâm tức lệch cả mũi, có ý tốt lại bị xem như lòng lang dạ sói! Cô thật muốn úp cái khay này vào gương mặt ngông cuồng phách lối kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.