Editor: Nguyetmai
Quỳ xuống xin lỗi á?
Điềm Tâm sững sờ, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, nhích người sang bên, “Hừ, cô đừng có mơ, dẹp ý nghĩ này đi!”
Bảo cô xin lỗi Tô Khả Nhi này á? Mơ đi!
“Lạc Điềm Tâm, cô đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, cô hãy nghĩ cho thông đi!” Tô Khả Nhi cười khẩy, khoanh tay liếc xéo Điềm Tâm, tỏ ra cao ngạo.
“Lạc Điềm Tâm, tôi khuyên cô nên biết điều, chín mươi nghìn tệ lận đó, với mấy người nghèo như cô mà nói, làm việc trong hai năm, không ăn không uống cũng không kiếm được chín mươi nghìn tệ đâu.” Angel cũng thêm mắm dặm muối.
Cả hai đều tỏ ra hả hê, chờ Điềm Tâm thỏa hiệp.
“Không mượn các cô lo, tự tôi sẽ nghĩ cách!”
“Lạc Điềm Tâm, đây là tự cô chuốc lấy đấy!” Tô Khả Nhi chỉ vào Điềm Tâm, nham hiểm mở miệng, “Cô sẽ hối hận!”
Nói rồi, Tô Khả Nhi cất bước, đi giày cao gót bước tới trước mặt mấy nhân viên cửa hàng, tỏ vẻ đại tiểu thư cao ngạo, “Lát nữa nếu cô ta vẫn chưa lấy tiền trả lại cho các cô thì gọi điện cho tôi. Cậu tôi là Cục trưởng, tôi sẽ đích thân gọi điện cho ông ấy để giúp các cô giải quyết chuyện này.”
Tô Khả Nhi nhấn mạnh hai chữ “đích thân” và “giải quyết“.
Nhóm nhân viên của E.S quen biết Tô Khả Nhi, nghe Tô Khả Nhi nói thế thì vội vàng gật đầu, cúi người đáp: “Vâng, vâng, cô Tô, chúng tôi biết rồi.”
“Còn nữa…” Tô Khả Nhi đột nhiên khựng lại, nói nhỏ gì đó vào tai một nhân viên, nhân viên đó gật đầu lia lịa. Ngay sau đó, Tô Khả Nhi đứng thẳng người, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Điềm Tâm với vẻ khinh miệt, rồi hiên ngang rời đi.
Angel theo sát phía sau.
“Này, cô không được đi, chuyện này đều do cô gây ra mà, cô cũng phải chịu trách nhiệm…” Điềm Tâm thở phì phò, muốn bước đến túm lấy Angel, nhưng lại bị nhân viên cửa hàng nắm lấy cánh tay, sau đó kéo mạnh về sau.
“Cô quay lại cho tôi!”
Á…
Cánh tay bị kéo đau, Điềm Tâm uất ức xoa bả vai mình, không cam lòng nhìn Tô Khả Nhi và Angel huênh hoang rời đi, tức đến dậm chân.
“Này, cô mau nghĩ cách kiếm tiền đi, chúng tôi không có thời gian lằng nhằng với cô đâu.” Một nhân viên bán hàng mất kiên nhẫn mở miệng nói. Biết Điềm Tâm chẳng phải nhân vật lớn gì, giọng điệu cô ta cũng bắt đầu cứng rắn hơn.
“Phải đó phải đó, đúng là sao chổi mà, đang yên đang lành tự nhiên lại biến chỗ của chúng tôi thành ra thế này. Không biết phải dọn dẹp đến khi nào nữa đây. Đây chẳng phải là vô duyên vô cớ thêm việc cho chúng tôi sao? Phiền chết đi được.”
“Dù có nghèo thì cũng xin cô có chí khí chút được không? Chính cô làm mọi chuyện rối lên, đã thế lại còn giá họa cho cô Tô và cô Angel, thật ghê tởm.”
“Này, nói với cô đó, cô bị câm sao?” Một nhân viên bán hàng bên trong đẩy mạnh Điềm Tâm một cái.
Điềm Tâm bị đẩy suýt ngã, cô tức giận trợn mắt, “Mấy cô…”
“Chúng tôi cái gì? Mau đền tiền đi! Nếu không chúng tôi đành phải gọi cho cô Tô, để cô ấy cử người đến xử lý đấy!”
“Đền tiền thì đền tiền, nhưng mấy cô đừng lên mặt như thế được không? Tôi có nói là không đền tiền không?” Mặt Điềm Tâm đỏ bừng vì thái độ cao ngạo và ánh mắt khinh miệt của những người này. Cô cắn môi, móc điện thoại trong cặp sách ra, gọi đến một số.