Editor: Nguyetmai
Cả người Điềm Tâm hơi khựng lại, sau đó chạy lên lầu hai thật nhanh như muốn bỏ trốn.
***
Hôm sau.
Hôm nay là thứ Bảy, Điềm Tâm thức dậy, ngáp một cái rõ to rồi đi xuống lầu. Trì Nguyên Dã đang ngồi trên ghế sofa màu trắng trong phòng khách, im lặng gõ bàn phím. Nghe tiếng bước chân, cậu từ từ ngước mắt mắt lên, nhìn Điềm Tâm, môi mỏng hé mở: “Ngủ như heo chết vậy.”
(#‵′) M* nó!
Nhất định là tối qua mình bị điên mới cảm thấy tên thối tha Trì Nguyên Dã này cũng biết tỉnh ngộ!
Bây giờ thức dậy, người ta lại bày ra dáng vẻ mình là độc nhất, không thay đổi chút nào cả.
Điềm Tâm bĩu môi, nhìn thấy trên bàn trà trước mặt Trì Nguyên Dã có một bát trà gừng Coca nóng hổi.
Chờ đã, không phải đây là trà do mình nấu vào tối qua hay sao?
Điềm Tâm đi tới, “Sao cậu vẫn còn uống cái này?”
Cũng đã qua cả đêm rồi, nhất định trà này đã cũ.
Trì Nguyên Dã kiêu ngạo ưỡn người lên, “Bản thiếu gia đây thích đấy.”
“…”
“Mau đi nấu bữa sáng đi, tôi đói rồi.” Trì Nguyên Dã sai bảo Điềm Tâm.
Điềm Tâm lườm cậu, “Biết rồi!”
Tối ngày hôm qua trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn lắm, Điềm Tâm suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đành phải bỏ cuộc. Cô chuẩn bị tiếp tục nấu mì sợi. Ăn sáng xong thì đến siêu thị mua thức ăn với rau sau vậy.
Không bao lâu sau, cô đã bưng hai bát mì sợi ra.
“Này, xong rồi.” Điềm Tâm không hề có chút thành ý nào quay đầu nhìn Trì Nguyên Dã.
“Tên tôi là này sao?”
“Trì Nguyên Dã, tôi nấu xong bữa sáng rồi!”
“Con nhóc tiểu học, cô có thể tự hiểu thân phận mình như những nữ giúp việc khác không? Tại sao lại gọi thẳng tên họ của chủ như vậy?” Trì Nguyên Dã bất mãn.
Chủ gì chứ? Mình cũng chẳng phải là thú cưng mà cậu nuôi, tên khốn kiếp này…
Điềm Tâm tức giận cắn răng: “Rốt cuộc cậu có muốn ăn hay không?”
Trì Nguyên Dã đi tới, ngồi đối diện Điềm Tâm như là một vị vương giả, khoanh hai tay trước ngực, nhìn thức ăn trên bàn, “Con nhóc tiểu học, cô định cho tôi ăn cái này sao?”
“Món mì tương đen này được nấu bằng bí quyết có một không hai do mẹ tôi dạy nấu, người bình thường muốn ăn cũng không ăn được đâu.” Điềm Tâm nói xong, cứ thế cầm đũa lên hút sợi mì.
Ừ, không tệ, không tệ. Cô đúng là thiên tài mà, có thể nấu được món ăn ngon cỡ này trong khi không có bao nhiêu nguyên liệu.
Đáng tiếc, Trì Nguyên Dã không hề cho cô chút mặt mũi nào. Cậu cầm đũa lên tức giận khuấy mấy sợi mì, “Này, con nhóc thối, cô đang làm cho có lệ với tôi đấy à?”
“Cái thứ dính dính này thật là khiến người ta buồn nôn, ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi rồi!” Trì Nguyên Dã rất kén chọn, màu sắc và hương vị đều phải đầy đủ.
“Này, con nhóc tiểu học…”
Trì Nguyên Dã còn chưa nói hết, Điềm Tâm đột nhiên đập đũa lên trên bàn, thở phì phò nhìn cậu, “Trì Nguyên Dã, cậu nói xong chưa, trong nhà không còn đồ ăn, tôi định lát nữa mới ra ngoài mua, cho nên bây giờ có mì tương đen ăn là tốt lắm rồi!”
Huống chi, trong nhà chỉ còn một quả trứng gà duy nhất, mình cũng đã nhường cho tên ác ma này rồi, cậu còn muốn thế nào chứ?
Điềm Tâm nói xong, lại tủi thân nhìn trứng ốp la trong bát của cậu.
Trì Nguyên Dã bị Điềm Tâm hét lên như vậy thì hơi kinh ngạc. Cậu sờ sờ mũi cười lạnh, sau đó ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn.
Dường như phát hiện bát mì tương đen của Điềm Tâm không có trứng ốp la, Trì Nguyên Dã gắp miếng trứng ốp la trong bát mình bỏ vào bát của cô.
Điềm Tâm sửng sốt, có phần khó tin nhìn cậu, “Cậu làm gì thế?”
Đừng nói với cô là Trì Nguyên Dã lại nổi lên tính ga lăng, đưa miếng trứng ốp la duy nhất cho mình ăn nhé?