Editor: Nguyetmai
Lúc Trì Nguyên Dã lái xe về đến nhà, đã là hơn mười giờ.
Đừng hỏi cậu vì sao về muộn như vậy, vừa rồi trời mưa xối xả, mưa như thác đổ.
Nước đọng trên đường chảy xuôi thành sông, dâng cao lên sắp qua bánh xe luôn rồi.
Trì Nguyên Dã không hề quan tâm chiếc xe mấy triệu của mình có nguy cơ sẽ bị hỏng do ngập nước, mà cứ lỗ mãng lái xe về biệt thự như thế.
Sh*t! Ngay cả ông trời cũng đối đầu với cậu!
Trì Nguyên Dã đỗ xe vào gara, mặc cho trời mưa tầm tã xối lên người, nghênh ngang đi vào biệt thự.
“Cậu chủ…” Chị Trương vội cầm một chiếc khăn lông khô đi lên đưa cho Trì Nguyên Dã, “Mau lau đi! Ôi trời, mưa lớn thế này mà sao cậu không chờ hết mưa rồi về, cứ như vậy lái xe về, lỡ như trên đường đi xe bị ngấm nước hỏng máy thì làm sao bây giờ? Thật sự là quá nguy hiểm …”
Nghe chị Trương lải nhải, Trì Nguyên Dã không chút cảm xúc cầm khăn lông lau khô tóc của mình, rồi lắc mái tóc màu đen, để lộ ra cảm giác bướng bỉnh khó thuần, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía lầu hai, câu nói đầu tiên là dò hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
“Hình như tâm trạng của cô Lạc không tốt. Cô đi ngủ sớm rồi.” Chị Trương thở dài.
Đôi môi mỏng của Trì Nguyên Dã mím thành một đường thẳng. Cậu tùy ý ném khăn lông, rồi đi lên trên lầu hai, thay bộ đồ thường màu vôi, sau đó bước đi nhẹ nhàng, mang theo sự dịu dàng trước nay chưa từng có, đẩy cửa phòng của Điềm Tâm.
Ánh đèn nhàn nhạt từ bên ngoài chiếu vào, mơ hồ phác họa cảnh bên trong phòng.
Điềm Tâm ôm con mèo Hello Kitty của mình, yên tĩnh ngủ say sưa.
Trì Nguyên Dã nghiêng người dựa vào một bên bàn sách, cách cô khoảng một bước, lẳng lặng nhìn cô.
Có đúng là tâm trạng của cô cũng không tốt giống như mình không?
Chắc là cô hiểu lầm rồi. Cậu muốn nói cho cô biết, con nhóc tiểu học, đừng suy nghĩ lung tung, cô gái kia là chị họ của tôi thôi.
Trì Nguyên Dã giống như ma xui quỷ khiến, bước lên trên, ngồi xổm bên cạnh cô, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt của cô.
Ai ngờ vừa mới chạm ngón tay vào, một giây sau đó, sắc mặt của Trì Nguyên Dã trở nên cực kỳ khó coi.
Chết tiệt, tại sao khuôn mặt của con nhóc tiểu học lại nóng thế này?
Cô hé miệng ra, hơi thở hổn hển, dáng vẻ rất là khó chịu.
Cô đang sốt!
Trì Nguyên Dã đứng dậy mở đèn trước giường Điềm Tâm, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống.
“Này, con nhóc tiểu học?” Trì Nguyên Dã vỗ nhè nhẹ gò má của cô, giọng điệu mang vẻ lo lắng rõ ràng.
Điềm Tâm mơ mơ màng màng, cảm thấy đau đầu, chóng mặt, toàn thân mềm nhũn, làm thế nào cũng không mở mắt ra được.
Trì Nguyên Dã đi ra ngoài, hét lên với chị Trương ở dưới lầu: “Gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân, mau lên!”
Chị Trương đang lau nhà, nghe Trì Nguyên Dã nói như vậy, thì ném cây lau nhà xuống, chạy tới hỏi: “Cậu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trì Nguyên Dã đã mở đèn trong phòng Điềm Tâm rồi. Chị Trương nhìn Điềm Tâm nằm trên giường, khuôn mặt nóng đỏ bừng, thì sắc mặt cũng thay đổi, “Cậu, cậu chủ, bên ngoài vẫn còn mưa gió, đài khí tượng vừa mới thông báo mưa to báo động đỏ, nghe nói trên đường đi có rất nhiều xe bị ngập nước, e rằng bác sĩ Trương…”
“Tôi mặc kệ, đây là vấn đề của ông ta, cho dù ông ta có bay thì cũng phải bay tới đây cho tôi. Nếu ông ta tới không kịp thì bảo ông ta cút đi! Sau này không cần làm bác sĩ tư nhân của nhà họ Trì nữa.” Trì Nguyên Dã nóng nảy nói.