Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Quan hệ gì à...
Điềm Tâm bị câu hỏi này làm khó, cô đặt tay lên môi nghiêm túc suy nghĩ.
Quan hệ bạn cùng bàn?
Quan hệ bạn bè?
Quan hệ chung nhà?
Hay là một mối quan hệ gì đó sâu sắc hơn?
Điền Tâm không biết mình nên trả lời ra sao, nên bèn cười ha ha cho qua chuyện, sau đó ngước mắt nhìn cậu thiếu niên sáng chói đang đút hai tay vào túi quần đi tới.
"Tôi còn có việc bận, tan học xong đứng ngoài cổng trường đợi tôi rồi chúng ta cùng về nhà!"
Sau khi nói xong câu này, Trì Nguyên Dã ngông nghênh rời đi.
Đợi tôi rồi chúng ta cùng về nhà.
Câu nói hết sức mập mờ này khiến đám nữ sinh xung quanh lập tức đồng loạt lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen tị với Điềm Tâm.
Điềm Tâm xấu hổ đỏ bừng mặt, cũng vội chạy ra ngoài.
Lớp 10A.
Điềm Tâm đứng ngoài cửa lớp, tay vịn khung cửa ngẩng đầu nhìn vào trong.
Hiện giờ Điềm Tâm đã lột xác ngoại hình thành công, tỷ lệ khiến người khác phải quay đầu lại nhìn rất cao, chưa được bao lâu đã có một nam sinh ôm bóng rổ đi tới, chủ động bắt chuyện với cô: "Bạn ơi, bạn tới lớp bọn mình tìm ai hả?"
"Đúng vậy, phiền bạn gọi giúp tôi bạn Kim Thất Tịch được không?" Điềm Tâm vội đứng thẳng người, nhìn cậu bạn cười nói.
Vừa chạm mắt Điềm Tâm, gương mặt cậu bạn đã hơi ửng đỏ, tươi cười đáp, "Được, đợi tôi một chút."
Nói xong, cậu ta bèn tiến vào lớp.
Chỉ một lát sau, Thất Tịch đã ôm bịch khoai tây chiên đi ra, vừa thấy Điềm Tâm thì ngạc nhiên hỏi: "Điềm Tâm? Tóc cậu sao vậy?"
"Ừ, mình vừa đổi kiểu tóc mới." Điềm Tâm híp mắt cười, vuốt mái tóc mới.
Thất Tịch cười ha ha, "Ồ, thì ra là vậy, trông đẹp lắm, rất hợp với cậu đấy. À mà mình vẫn chưa làm xong bài tập, thôi mình đi trước nhé…"
Thất Tịch vừa nói vừa quay đầu định chui vào lớp, nhưng lại bị Điềm Tâm nhanh tay kéo lại.
"Thất Tịch, sau cậu lại tránh mặt mình?"
"Mình, mình có tránh đâu..." Thất Tịch giả vờ đáng thương nũng nịu với Điềm Tâm.
"Hừ, cậu còn dám nói không có à? Lúc nãy trong giờ thể dục mình thấy cậu ở siêu thị, cậu còn giả vờ không nhìn thấy mình, quay đầu chạy mất, Thất Tịch, nếu mình lỡ làm chuyện gì khiến cậu giận thì cứ nói cho mình biết đi, cứ giấu mãi cũng không tốt đâu."
Điềm Tâm rất coi trọng tình bạn với Thất Tịch. Nhìn Thất Tịch đối xử như vậy với mình, khiến lòng cô không mấy dễ chịu.
"Không phải, không phải là do cậu đâu, là tại Trì Nguyên Dã muốn..." Thất Tịch mới nói được nửa câu đã vội bụm chặt miệng, hai mắt mở thật to, cố ngăn mình không nói ra sự thật.
Điềm Tâm khó hiểu, "Chuyện của bọn mình liên quan gì đến Trì Nguyên Dã?"
"Ôi ôi, Điềm Tâm, vậy nên mình mới tránh mặt cậu đấy, bởi vì mình không giữ nổi bí mật, vừa nhìn thấy cậu mình đã không kiềm chế nổi muốn kể với cậu chuyện này, nhưng Trì Nguyên Dã đã cảnh cáo mình tuyệt đối không thể nói trước cho cậu biết, nếu tiết lộ trước sẽ không còn hiệu quả nữa!"
Cái gì cơ...
Vẻ mặt Điềm Tâm trở nên khó coi, "Thất Tịch, cậu có thể nói thứ ngôn ngữ nào mình hiểu được không?"
"Trời ơi, Điềm Tâm, cậu phải tin là mình yêu cậu, tất cả bọn mình đều yêu cậu! Cậu cố nhịn thêm ba ngày nữa, chỉ cần nhịn ba nữa thôi là bọn mình có thể thoải mái chơi đùa cùng nhau rồi! Chụt, yêu cậu, bye bye!"
Nói xong, Thất Tịch gửi cho Điềm Tâm một nụ hôn gió rồi quay đầu chạy mất.
"Thất Tịch... Kim Thất Tịch!" Điềm Tâm thấy Thất Tịch chạy mất mà trong lòng buồn muốn chết.
Rốt cuộc bọn họ đang bận rộn chuyện gì vậy? Tại sao không nói cho cô biết?