Editor: Nguyetmai
Hic, tại sao Trì Nguyên Dã phải dùng cách này để thử nhiệt độ của mình chứ!
Điềm Tâm cảm giác như tim mình sắp vọt ra khỏi cổ họng!
Cô gượng cười hai tiếng, rụt cổ ra đằng sau, “Hoá ra là như vậy, vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Khoé miệng Trì Nguyên Dã cong lên, không hề có ý định buông Điềm Tâm ra, “Nhưng nhìn sắc mặt em lại đỏ như bị sốt, con nhóc tiểu học, em xấu hổ à?”
Sao anh ấy lại cứ thế vạch trần mình thế nhỉ…
Không biết Điềm Tâm lấy sức lực đẩy cậu ở đâu ra, “Anh nhàm chán vừa chứ, em chỉ đơn giản thấy nóng thôi, nóng chết em rồi.”
Vừa nói cô vừa lấy tay quạt quạt.
“Ồ? Phải không? Để anh giúp em hạ nhiệt.” Nói xong, Trì Nguyên Dã giữ mặt Điềm Tâm, đôi môi lạnh lẽo cứ thế đè xuống, lưu luyến cọ vào má cô.
Anh ấy không hôn môi mình, mà bờ môi giống như thạch hoa quả cọ sát trên gương mặt đỏ bừng của mình, khẽ hôn thật nhẹ, mang theo hơi lạnh như băng. Đặc! Biệt! Thoải! Mái!
Điềm Tâm không nhịn được mà ưm một tiếng, âm thanh mềm nhũn thoát ra từ cổ họng.
Mặt đã hạ nhiệt, nhưng trong lòng lại có một loại cảm xúc khác đang kêu gào.
Cô, cô làm sao vậy?
Điềm Tâm hơi hốt hoảng siết chặt tay mình, muốn đẩy Trì Nguyên Dã ra, nhưng lại cứ tự nhủ chờ thêm lát nữa hẵng đẩy, chờ thêm lát nữa hẵng đẩy.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên phá vỡ không khí mập mờ.
Điềm Tâm chợt bừng tỉnh, vội vàng đẩy Trì Nguyên Dã ra. Nhìn thử điện thoại di động, là Thất Tịch gọi tới.
“A lô? Thất Tịch?”
“Điềm Tâm, bọn mình chuẩn bị xong rồi, cậu với Trì Nguyên Dã cũng chuẩn bị đi ra thôi.”
“Ừ ừ, đã biết. Thất Tịch, cậu muốn ăn gì?”
“Đồ Nhật! Mình muốn ăn đồ Nhật!” Thất Tịch hưng phấn.
“Được, hẹn lát nữa gặp.”
Trì Nguyên Dã bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ này làm bực mình, cậu xụ mặt hành hạ Tiểu Dã đang ngoan ngoãn cuộn tròn ngủ bên cạnh.
Cúp điện thoại, Điềm Tâm vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của mình, nghiêng đầu nhìn Trì Nguyên Dã, “Bọn Thất Tịch tới rồi, chúng ta đi thôi.”
Hẹn xong thời gian và địa điểm ăn cơm, Trì Nguyên Dã và Kim Thánh Dạ đều tự lái xe đi.
Điềm Tâm ngồi ở ghế phụ lái, vừa cài dây an toàn vừa nhắc đi nhắc lại, “Tuyết mới ngừng rơi, mặt đất trơn trượt, anh lái xe chậm một chút. Đừng để giống em ngày hôm qua…”
Nói đến đây, đột nhiên Điềm Tâm khựng lại, nhìn trộm Trì Nguyên Dã.
Vốn cô đang định nói là đừng giống mình với Lăng Dĩ Sóc lần trước, vì lái xe tốc độ cao nên mới bị tai nạn thảm khốc như vậy.
Nhưng ba chữ Lăng Dĩ Sóc này, vẫn là sự tồn tại lúng túng giữa mình và Trì Nguyên Dã.
Hầu như lần nào mình và Trì Nguyên Dã cãi nhau cũng đều do Lăng Dĩ Sóc.
Ừm, hiện tại bầu không khí tốt thế này, thôi không nhắc đến Lăng Dĩ Sóc nữa…
Ai ngờ Trì Nguyên Dã lại đoán được ý của Điềm Tâm, cậu vòng tay lái đánh một đường cua đẹp mắt, “Em định nói đến vụ tai nạn mà em với Lăng Dĩ Sóc gặp hôm qua chứ gì?”
A ha ha ha…
Điềm Tâm cười ngây ngô.
Trì Nguyên Dã liếc cô, bĩu môi, “Hôm qua Lăng Dĩ Sóc thật sự cứu em?”
“Đúng thế, lại nói, Trì Nguyên Dã, rốt cuộc thì anh với Lăng Dĩ Sóc có quan hệ ra sao, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho em nghe không?” Điềm Tâm nghiêng đầu.