Editor: Nguyetmai
Lông mi Điềm Tâm run rẩy, cô vội vã đập cửa, “Mình ở trong này!”
Không biết là bởi vì căng thẳng hay là bởi vì tâm tình được ổn định, mà giọng điệu của Điềm Tâm mang theo một chút run rẩy, nước mắt tràn ra bờ mi.
Người bên ngoài nghe vậy thì vội vã đi lên.
Thất Tịch áp cả đầu mình lên trên cửa, vui vẻ nói: “Điềm Tâm? Cậu không sao chứ? Cậu đừng sợ, bọn mình thả cậu ra ngay đây!”
Nói xong, Thất Tịch giục Kim Thánh Dạ: “Anh, anh mau lên một chút đi!”
Cuối cùng cửa cũng được mở ra từ bên ngoài.
Rốt cuộc thì cô được cứu rồi sao?
Dường như trong nháy mắt, tất cả sức lực của cô đều bị hút ra hết, cô thở ra một hơi thật dài.
Thất Tịch vội vàng đi vào.
“Hu hu, Thất Tịch.” Điềm Tâm nhào lại ôm Thất Tịch.
“Được rồi được rồi, không sao rồi, bọn mình đã tìm được cậu rồi.” Thất Tịch ôm Điềm Tâm an ủi.
Kim Thánh Dạ tùy ý ném chìa khóa đi, theo sau Thất Tịch vào, sốt ruột quan sát Điềm Tâm, “Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Có khó chịu chỗ nào không?”
Điềm Tâm lắc đầu, “Em vẫn ổn.”
“Đáng ghét, là tên khốn kiếp nào nhốt cậu ở đây vậy? Mình tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta!” Thất Tịch thở phì phò nói.
Kim Thánh Dạ mấp máy môi, xoa xoa đầu của Điềm Tâm, “Điềm Tâm không sao là tốt rồi, chúng ta đừng đứng ở đây nói chuyện, đi ra ngoài trước đi.”
“Đã muộn thế này, nhất định là cậu đói bụng rồi đúng không? Cho cậu này, cậu ăn lót dạ trước đi.” Thất Tịch móc ra một cây kẹo que nhét vào trong tay Điềm Tâm.
Điềm Tâm nhìn lướt qua xung quanh.
Hai người Dạ và Thất Tịch đều ở đây, chỉ có không nhìn thấy Trì Nguyên Dã...
“Thất Tịch, mấy giờ rồi?” Điềm Tâm hỏi với giọng nghẹn ngào.
“Đã bảy giờ rồi, Điềm Tâm, bọn mình tìm cậu vất vả lắm, phải hỏi thăm rất nhiều người, tất cả mọi người đều nói lần cuối cùng nhìn thấy cậu là ở tiết thể dục, may thật đấy, nếu còn không tìm được cậu thì bọn mình phải báo với nhà họ Trì, rồi chuẩn bị cả báo cảnh sát nữa.”
Đúng vậy.
Bảy giờ.
Lúc này đã là cuối mùa thu, bóng đêm tới sớm hơn bình thường.
Đã muộn thế này rồi, mình còn mất tích lâu như vậy, thế mà tên ác ma khốn kiếp Trì Nguyên Dã cứ coi như là không có chuyện gì, không thèm quan tâm đến mình?
Nếu hôm nay không có Dạ và Thất Tịch, thì không phải là mình sẽ bị bỏ quên ở đây suốt cả đêm?
Không biết vì sao mà Điềm Tâm cảm thấy không vui, vô cùng không vui.
Ngồi trong xe của Kim Thánh Dạ, Thất Tịch lấy một tờ khăn giấy ướt từ trong ba lô dâu tây của mình ra, đưa cho Điềm Tâm, “Cậu lấy khăn giấy lau tay và mặt trước đi.”
“Cảm ơn.” Điềm Tâm nhận khăn giấy ướt.
Kim Thánh Dạ ngồi phía trước lái xe, muốn nói lại thôi, “Điềm Tâm, Nguyên Dã… chiều nay cậu ấy có việc, đi mãi chưa thấy về, cho nên…”
Điềm Tâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhếch môi nói: “Dạ, anh không cần nói cho em nghe mấy chuyện này, không có liên quan gì đến em cả.”
Bên trong xe rơi vào im lặng và gượng gạo.
Bên ngoài xe, gió thổi vù vù, trời sắp mưa rồi.
***
Sau khi về tới nhà họ Trì, Điềm Tâm uể oải mở cửa. Cô vừa mới đi vào, thì chị Trương lập tức lên đón, kéo cô nhìn trái nhìn phải, “Cô Lạc, cô không sao chứ? Muộn thế này rồi mà cô mới về, làm tôi lo lắng muốn chết. Tôi định đợi tới bảy giờ rưỡi, nếu cô còn không về thì tôi sẽ gọi điện thoại cho ông bà chủ đấy.”
Điềm Tâm cố gắng nở nụ cười, “Chị Trương, em không sao, hôm nay em trực nhật nên về muộn.”
Chị Trương gật đầu, “Thì ra là vậy. Cô Lạc, tôi đã nấu xong cơm tối rồi, cô rửa tay rồi đi ăn đi.”
Điềm Tâm đổi dép xong thì đi vào trong phòng khách, rồi lại bất giác quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Trì Nguyên Dã.