Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã còn chưa tỉnh, Tô Khả Nhi đặt thức ăn bên cạnh, nhẹ nhàng lại gần, dịu dàng lay lay cánh tay Trì Nguyên Dã, “Trì thiếu, anh tỉnh dậy đi...”
Cau nhẹ cặp mày, hàng lông mi của Trì Nguyên Dã run run, chầm chậm mở mắt.
Vừa mở mắt, cậu đã thấy Tô Khả Nhi ngả người nằm trên ngực mình, ánh mắt mang theo vẻ quyến rũ nhìn cậu.
Đáng tiếc tất cả những thứ này đều không khiến Trì Nguyên Dã mảy may động lòng, mà thét lên đầy ghét bỏ, “Tô Khả Nhi, cô mau cút xuống cho tôi!”
Tô Khả Nhi nhắm mắt làm ngơ, không những không xuống mà còn cất giọng đầy mờ ám: “Trì thiếu, anh đừng nóng giận, anh đã không ăn gì một ngày một đêm rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy anh sẽ không gượng dậy được mất, giờ chúng ta ăn chút cháo trước được không?”
Giọng nói cô ta tràn đầy vẻ dịu dàng dỗ dành nhưng lại càng khiến Trì Nguyên Dã tức giận hơn.
Đồ chết giẫm!
“Tô Khả Nhi, tôi chính thức thông báo cho cô biết, cô xong đời rồi!” Đôi mắt đen láy của Trì Nguyên Dã ngập tràn vẻ uy hiếp, trừng mắt nhìn Tô Khả Nhi không chớp.
Đối mặt với sự cảnh cáo, uy hiếp, áp lực vô hình tới từ Trì Nguyên Dã, giờ phút này Tô Khả Nhi đều coi như không thấy.
Bởi vì giờ cô ta chỉ muốn Trì Nguyên Dã ăn bát cháo này, rồi ôm chặt lấy cô ta.
Tô Khả Nhi cười tủm tỉm bưng bát cháo trắng, tiếp tục dịu dàng cất giọng, “Trì thiếu, để em đút cháo cho anh, cháo này là do chính tay em nấu, anh biết không, trước giờ em không biết nấu ăn, cũng chưa từng tự tay xuống bếp nấu cơm, nhưng nếu là vì anh, em sẵn lòng làm tất cả những việc này, sau này chúng ta kết hôn em sẽ ngày ngày nấu cơm cho anh ăn có được không?”
Tô Khả Nhi không ngừng lảm nhảm, đã không kiềm chế nổi mà bị cuốn vào ảo tưởng của chính mình.
Kết hôn? Ai đồng ý kết hôn với cô ta?
Trì Nguyên Dã siết chặt nắm đấm, do quá tức giận mà gân xanh chằng chịt nổi lên. Cậu mở đôi môi mỏng, cất giọng nói vô tình, “Tô Khả Nhi, cô bị điếc à? Tôi bảo là, cô toi đời rồi! Tôi sẽ khiến cho không chỉ cô mà là cả nhà họ Tô phải trả giá! Cô cứ chờ đấy cho tôi!”
Tô Khả Nhi lại cười nhẹ, thò tay vào lớp quần áo của Trì Nguyên Dã, lấy ngón tay vẽ vòng tròn, như có như không lướt qua ngực cậu, “Trì thiếu, anh đừng nói ra mấy lời giận dỗi của trẻ con như vậy nữa, tối hôm nay anh cứ để em lo, em sẽ khiến cho anh sung sướng, sự sung sướng này chắc chắn không phải thứ mà Lạc Điềm Tâm có thể giúp anh cảm nhận, anh tin em đi...”
Con khốn này!
Trì Nguyên Dã ra sức nghiêng mình về phía sau, giống như trên người mình đang dính rác rưởi, cất giọng vô cùng ghét bỏ, “Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của cô ra!”
Thấy Trì Nguyên Dã bài xích mình như vậy, Tô Khả Nhi cắn mạnh môi dưới, liếc thấy bát cháo trắng, lại cong miệng, quyết định tạm thời không chọc tức Trì Nguyên Dã.
Không phải cậu bảo không muốn chạm vào mình sao?
Cô ta muốn xem, sau khi cậu ăn xong bát cháo có thuốc này, cậu có chạm vào cô ta hay không?
“Được, Trì thiếu, em không chạm vào anh, trước tiên chúng ta ăn một miếng cháo đã có được không?” Tô Khả Nhi vừa nói vừa múc một thìa cháo đưa tới bên miệng Trì Nguyên Dã.
Tròn một ngày một đêm không có gì bỏ bụng, đôi môi vốn quyến rũ của Trì Nguyên Dã giờ đã hơi khô nứt, gương mặt cũng có chút nhợt nhạt, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của cậu.
Cậu cười lạnh một tiếng như khinh thường Tô Khả Nhi.
Phải làm sao bây giờ?
Tô Khả Nhi mím môi suy nghĩ rồi lại cất tiếng, “Trì thiếu, hãy tha thứ cho em, em làm tất cả đều là vì muốn tốt cho anh.”
Vừa nói cô ta vừa dùng thìa cạy đôi môi mỏng của Trì Nguyên Dã ra, cưỡng ép đem cháo đổ vào miệng Trì Nguyên Dã.