Editor: Nguyetmai
Sao cơ?
Lạc Điềm Tâm lại là người mà Trì Nguyên Dã bảo vệ á!
Nghe được câu này, mấy đứa đàn em bên cạnh Tô Khả Nhi vừa bắt nạt Điềm Tâm sợ tới mức suýt rơi cằm xuống đất.
Toi rồi, toi rồi, toi cả rồi!
Vừa rồi bọn họ đã đánh người mà Trì thiếu bảo vệ.
Tô Khả Nhi nghe xong lời nói của Trì Nguyên Dã cũng cực kì khiếp sợ, cô ta ép mình phải bình tĩnh lại, chật vật bò dậy. Cô ta đáng thương chớp mắt, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngang ngược bắt nạt Điềm Tâm vừa rồi, mà là điềm đạm đáng yêu nhìn Trì Nguyên Dã, giọng nói cố tỏ ra mềm mại: “Nguyên Dã, anh đừng đối xử với em như thế được không… Em… em làm tất cả những việc này đều vì em yêu anh mà…”
Khóe miệng Trì Nguyên Dã cong lên giễu cợt: “Yêu?”
“Đúng vậy, Nguyên Dã, em yêu anh, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh đừng bỏ em được không?” Tô Khả Nhi khóc lóc van xin.
“Cô bớt sỉ nhục từ yêu này hộ tôi, tôi nghe mà lợm giọng!” Trì Nguyên Dã lạnh lẽo nhìn cô ta, “Tô Khả Nhi, nói cho cùng cô cũng chỉ là bồ tôi bảy ngày, ban đầu tôi hẹn hò với cô cũng đã nói rõ, tôi chỉ muốn chọc tức ông già tôi. Bây giờ cô lại nói cho tôi biết là cô yêu tôi, cô muốn ăn đòn phải không?”
Trì Nguyên Dã quả thật vừa nói vừa giơ nắm đấm lên.
“Aaaa…” Tô Khả Nhi sợ hãi, vội vàng ôm đầu, không dám nói một câu nào nữa.
Ai ngờ Trì Nguyên Dã lại từ từ rụt tay, kéo một cái ghế ở bên cạnh, sau đó ung dung cao ngạo ngồi xuống.
Cậu rủ mi mắt, một tay cởi khuy tay áo sơ màu trắng, giọng nói hời hợt: “Trước giờ, cậu đây không đánh con gái, nhất là loại con gái như cô. Nhưng mà… cô dám động vào người của tôi, muốn tôi “thưởng” cô hả?”
Trì Nguyên Dã nói đến đây, mấy nữ sinh đi theo sau Tô Khả Nhi cùng bắt nạt Điềm Tâm rét run.
Khí thế trên người cậu thiếu niên này quá mạnh mẽ!
Dù cậu chỉ nói với giọng điệu bình thản, song với tư thế ngồi lạnh lùng kia đã làm mọi người ở đây sợ chết khiếp!
“À, đúng rồi, vừa rồi là ai đá vào bụng Lạc Điềm Tâm?” Trì Nguyên Dã ra vẻ tự hỏi, sau đó đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Angel, giọng nói cay nghiệt: “Hình như là cô đúng không, cô lăn qua đây cho tôi!”
Angel sợ són ra quần. Bị Trì Nguyên Dã quát như vậy, cô ta vội vàng muốn đứng lên, nhưng chân lại run rẩy, quả thật là như một quả bóng lăn đi!
Trì Nguyên Dã ngồi đó như một ông lớn cao ngạo, hai chân vắt tréo vểnh lên, khoanh tay trước ngực, cất lời: “Hình như có người hùa theo châm dầu thêm lửa, mắng Lạc Điềm Tâm là con nhỏ đê tiện đúng không?”
Mấy nữ sinh đi theo Tô Khả Nhi sợ tới mức run cầm cập, nhắm mắt lại mặc cho số phận, đứng dậy đi tới trên bục giảng.
Tô Khả Nhi tự biết mình chết đến nơi. Cô ta bất chấp tất cả, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đúng vậy, em ngứa mắt con nhỏ đê tiện đó, em muốn dạy dỗ nó đấy, rồi sao?”
Rồi sao à? Hà, cứ như cây ngay không sợ chết đứng vậy, gan lắm!
Khóe miệng Trì Nguyên Dã cong lên, nở nụ cười giễu cợt: “Có sao đâu, chỉ là cô làm thế nào với Lạc Điềm Tâm, tôi sẽ cho cô chịu gấp bội thôi!”
Thầy giáo dạy Vật lý thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng thì lén chạy ra ngoài, hấp tấp chạy tới phòng làm việc của hiệu trưởng…