Editor: Nguyetmai
Hiển nhiên, quản lý Lưu không ngờ Tô Khả Nhi lại hành động như vậy.
Có cần phải kích động như vậy hay không? Nói không làm là không làm?
“Cô, cô quay lại cho tôi, bằng không thì cô đừng có mong kết toán tiền lương tháng này!” Quản lý Lưu chỉ vào Tô Khả Nhi, tức giận hô lên.
Vẻ mặt Tô Khả Nhi khinh thường, “Tôi không quan tâm, coi như là tôi để lại một chút tiền giấy để hóa vàng mã cho anh đi!”
“Hừ, con nhóc chết tiệt này… cô dám nguyền rủa tôi chết à?” Quản lý Lưu tức muốn hộc máu, nhưng lại không có cách nào.
Điềm Tâm chớp mắt, nhìn Tô Khả Nhi xoay người đi, rồi kéo cánh tay của Kim Thánh Dạ, “Dạ, cô ta rất đáng nghi, không thể để cho cô ta đi như vậy được.”
Kim Thánh Dạ khẽ vuốt cằm, cùng Hàn Hữu Thần nhìn nhau, hai người vội cất bước đuổi theo.
“Tô Khả Nhi, trước khi giải thích rõ ràng, cô không thể đi được.” Kim Thánh Dạ siết chặt cánh tay Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi giãy mạnh tay ra, “Anh làm cái gì vậy? Buông ra, anh đường đường là đại thiếu gia nhà họ Kim, tại sao anh có thể động tay động chân với tôi vậy hả?”
Cô gái này, thật sự rất biết ăn vạ.
Từ trước đến nay, Kim Thánh Dạ luôn là người nho nhã lịch sự. Bởi vậy trong nhất thời, cậu bị cô ta chặn họng không nói lại được.
Hàn Hữu Thần mặc kệ nói lý hay không, lạnh lùng cười, siết chặt một cánh tay khác của Tô Khả Nhi, “Nếu cô còn không nói ra tình hình thực tế, thì sẽ không chỉ đơn giản là động tay động chân như vậy đâu.”
“Buông ra, các người buông ra! Người đâu, có người vô lễ! Người đâu cứu mạng!” Tô Khả Nhi gân giọng hét lên.
Đồ đáng chết này!
Đáy mắt Hàn Hữu Thần trầm xuống, khuôn mặt đẹp trai không chút cảm xúc, tăng sức lực siết trên tay lên.
“A, đau, đau!” Tô Khả Nhi lập tức không còn dám lớn lối, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn gào lên.
Phía sau, các nhân viên của trung tâm mua sắm bàn tán xôn xao.
Điềm Tâm mím môi, quay đầu nhìn về phía quản lý Lưu, nói: “Quản lý, xin anh cho tan họp trước đi, bảo tất cả mọi người giải tán được không, chúng tôi có vài chuyện riêng muốn hỏi Tô Khả Nhi.”
“Ok, ok!” Quản lý Lưu vội vã lên tiếng, quay lại phân phó với đám nhân viên đứng sau, “Mọi người, hôm nay chúng ta lên lầu hai nói chuyện, mọi người nhanh chóng giải tán, đi lầu hai tập hợp!”
Đám người phía sau giải tán.
Trong đại sảnh lầu một chỉ còn lại Tô Khả Nhi và đám người Điềm Tâm.
“Tô Khả Nhi, tôi nghĩ cô cũng biết tại sao hôm nay mấy người chúng tôi lại đi tới đây tìm cô.” Điềm Tâm vừa nói vừa đi tới.
Tô Khả Nhi hơi né tránh ánh mắt, hùng hồn nói: “Làm sao tôi biết được mấy người tới tìm tôi để làm gì?”
“Chậc, cô còn dám giả ngu với chúng tôi?” Thất Tịch chậc lưỡi rồi đi lên.
Hàn Hữu Thần không dịu dàng như Kim Thánh Dạ, lời nói lạnh lùng không chút khách sáo nện lên người Tô Khả Nhi, “Nói đi, có phải chuyện Nguyên Dã mất tích có liên quan đến cô hay không?”
Tô Khả Nhi bày ra vẻ không thể tin nổi, “Các người nói cái gì? Trì thiếu mất tích? Chuyện khi nào? Các người có báo cảnh sát hay chưa? Anh ấy mất tích ở đây à? Mất tích bao lâu rồi?”
Điềm Tâm và Thất Tịch cùng nhìn nhau.
“Các người nói đi!” Tô Khả Nhi nói rồi rơi nước mắt xuống. Cô ta giật mạnh tay mình ra khỏi tay Hàn Hữu Thần, bàn tay run rẩy móc điện thoại của mình ra, “A lô, 110 sao? Tôi muốn báo án, có người mất tích! Anh ấy tên…”
Cô ta còn chưa nói xong thì Hàn Hữu Thần đột nhiên cúi người, đoạt điện thoại của Tô Khả Nhi.