Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm đứng sau lưng Trì Nghiêm, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, mãi không nói được gì.
“Thằng ranh chết tiệt này.” Trì Nghiêm trợn mắt nhìn theo bóng lưng của Trì Nguyên Dã, sau đó lại miễn cưỡng cười nhìn về phía Điềm Tâm: “Điềm Tâm à, chúng ta mặc kệ nó, lại đây ăn trưa thôi.”
Điềm Tâm ngờ nghệch đi đến, Trì Nghiêm liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô, vừa gắp vừa nói: “Ăn nhiều vào.”
“Chú Trì.” Cuối cùng, Điềm Tâm không nhịn được nữa. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trì Nghiêm, rầu rĩ hỏi: “Vừa nãy… vừa nãy Trì Nguyên Dã nói cậu ấy và cháu có hôn ước với nhau, chuyện này là sao ạ?”
Mau nói cho cháu chuyện vớ vẩn này không phải là thật đi!
Điềm Tâm trông mong nhìn Trì Nghiêm.
Nghe thấy lời của Điềm Tâm, ông hơi ngây ra, tiếp theo mỉm cười: “Điềm Tâm à, nếu cháu đã biết rồi thì chú cũng không giấu giếm nữa. Quả thật là có chuyện này.”
Phụt, Lạc Điềm Tâm ói máu.
Cô đứng phắt dậy: “Chú Trì, cháu thật sự không thể ở lại đây nữa, cháu và tên thối tha Trì Nguyên Dã ấy không thể nào…”
“Điềm Tâm à, cháu đừng nóng vội. Chú biết chuyện này quá đột ngột, chúng ta sẽ cho cháu thời gian để từ từ tiêu hóa, từ từ vun đắp tình cảm.” Chú Trì nói khéo.
Tiêu hóa ư? Không thể nào tiêu hóa nổi! Chuyện này giống như một miếng xương cá bị hóc trong cổ họng, sao có thể tiêu hóa được?
Điềm Tâm mếu máo: “Chú Trì, cháu biết chú rất tốt, nhưng mà…”
“Cho dù thế nào đi nữa thì bây giờ cháu cứ ở lại nhà chú đã. À đúng rồi, quên nói với cháu, ba mẹ của cháu đã bán nhà rồi. Bây giờ cho dù cháu có muốn về cũng không được đâu.”
“Bán nhà rồi á?” Điềm Tâm kinh ngạc kêu lên, không phải chứ? Có cần tuyệt đường thế không?
Hu hu hu, ba mẹ, hai người nỡ nào bán con vậy sao?
Trì Nghiêm ra vẻ tình thế bắt buộc: “Thôi được rồi, cháu đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, cứ yên ổn sống ở nhà chú đi. Chờ nửa năm sau ba mẹ cháu sẽ tới đón cháu. Nào, ăn cơm, ăn cơm đi.”
Nói rồi, ông lại gắp cho Điềm Tâm ít đồ ăn: “Cô Trì của cháu cũng sắp từ nước ngoài về rồi. Bà ấy thích nhất là con gái, chắc chắn sẽ vô cùng thích cháu cho xem.”
Điềm Tâm khóc không ra nước mắt.
…
Ăn trưa xong, Điềm Tâm chui rúc trong phòng mình, gọi điện thoại cho mẹ để phản đối gay gắt hồi lâu. Ấy thế mà phán quyết cuối cùng mẹ đưa ra chính là: Con đừng có mơ nữa, con nhất định phải ngoan ngoãn ở lại nhà họ Trì, vun đắp tình cảm với Trì Nguyên Dã. Sau này, nó là vị hôn phu của con.
Trời xanh ơi… Tại sao lại phải tra tấn tôi như vậy?
Điềm Tâm ném điện thoại lên giường, nằm phịch xuống giường, dang hai tay hai chân ra.
Hết cách, Điềm Tâm đành bị động chấp nhận sự thật “tàn khốc” này. May mà Trì Nguyên Dã đi ra ngoài từ trưa đến giờ vẫn chưa về.
Điềm Tâm nhắm mắt làm ngơ. Buổi tối, cô đi rửa mặt từ rất sớm, rồi nằm nhoài trên chiếc giường trắng mềm mại ngủ say như chết.
Thẳng đến mười hai giờ đêm, Điềm Tâm khát nước nên lồm cồm bò dậy, mặc chiếc áo ngủ màu hồng, dụi mắt đi xuống tầng một.
Đã khuya lơ khuya lắc, cả căn biệt thự toát lên vẻ yên tĩnh và trống trải tột cùng. Điềm Tâm sợ làm ồn đánh thúc chú Trì nên chỉ nương theo ánh đèn pin leo lét của điện thoại, tự lò mò đi vào phòng bếp.
Vừa mới rót xong cốc nước, uống được một ngụm thì cửa chính của biệt thự bỗng truyền tới tiếng lạch cạch.
Điềm Tâm hơi khựng lại, ánh mắt lập tức trở nên tỉnh táo.
Tía má ơi, khuya như vậy rồi… là ai thế? Không phải là trộm đấy chứ?
Cô run run xoay người lại nhìn về phía cánh cửa chính được chạm trổ hoa văn tinh xảo của biệt thự.