Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã rảnh rỗi dùng ngón tay thon dài mân mê đống túi trên kệ, nói thẳng: “Không đi!”
Có thấy nhàm chán không hả? Diễn phim thần tượng đấy à? Còn “cùng ngắm mưa sao băng” nữa?
“À, được rồi.” Điềm Tâm gật đầu đáp, cầm điện thoại tiếp tục nói: “Thất Tịch, Trì Nguyên Dã nói không đi, nhưng mình lại rất muốn đi. Bây giờ các cậu đi đến cổng trang viên đi, mình đến tìm các cậu…”
Cô còn chưa nói hết câu, thì đã bị Trì Nguyên Dã ngang ngược giật điện thoại, giọng nói ngông cuồng của cậu truyền tới: “Khoảng mười lăm phút nữa là bọn tôi đến cổng trang viên. Các cậu nhanh lên chút, đừng để bọn tôi phải đợi quá lâu!”
Nói xong, cậu trả điện thoại lại cho Điềm Tâm. Điềm Tâm cầm điện thoại của mình, nhìn cậu với ánh mắt vô tội, “Chẳng phải cậu nói không đi sao?”
“Bản thiếu gia thích đi thì đi, không thích thì không đi, phụ thuộc hết vào tâm trạng của tôi.” Cậu kiêu ngạo hất cằm lên.
Ok, ok! Cậu là lão đại, cậu muốn làm gì thì làm.
Điềm Tâm bất đắc dĩ nhún vai, đẩy xe đẩy đi tính tiền.
Trước quầy tính tiền, người xếp thành hàng dài, Điềm Tâm xếp cuối nên có chút sốt ruột.
Trì Nguyên Dã cũng không còn kiên nhẫn. Cũng đúng, một vị đại thiếu gia như cậu thì có bao giờ phải tự mình làm mấy việc vặt vãnh như mua đồ này đâu. Huống chi, những chỗ mà cậu đi đều có lối VIP riêng.
Trì Nguyên Dã đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với một nhân viên bán hàng: “Cô gọi giám đốc của các cô đến đây.”
Khí thế trên người thiếu niên rất mạnh, chỉ một câu nói không nặng không nhẹ nhưng cũng khiến người ta không dám làm trái. Nhân viên bán hàng vội vàng gọi người phụ trách trung tâm thương mại tới.
Giám đốc cho rằng có khách hàng gây chuyện, ai ngờ vừa tới nơi liền đối diện với gương mặt kiêu căng phách lối của Trì Nguyên Dã. Ông ta giật mình đẩy gọng kính trên sống mũi, bước nhanh lại, không dám tin cho lắm, “Trì thiếu?”
“Ừ.” Mặt Trì Nguyên Dã rất khó coi, chỉ vào xe đẩy đầy ắp trước mặt Điềm Tâm, “Tôi muốn tính tiền.”
Một câu nói làm tất cả mọi người đờ đẫn.
Cậu gọi giám đốc tới chỉ vì chuyện này?
“Chuyện… chuyện này à…” Giám đốc không dám từ chối, đành nhắm mắt nói: “Được, Trì thiếu, tôi sẽ đưa cậu lên trước tính tiền.”
Nói xong, ông ta liền tự mình nhận xe đẩy của Điềm Tâm, định đi lên dặn dò nhân viên thu ngân ở quầy này tính tiền trước cho Trì thiếu.
“Khoan, khoan đã…” Điềm Tâm vội đoạt lại xe đẩy, nghiêng đầu nói với Trì Nguyên Dã: “Làm vậy không văn minh chút nào cả. Chúng ta cứ thành thật chờ ở đây đi, dù sao phía trước cũng không còn nhiều người.”
“Con nhóc tiểu học, sao cô cứng nhắc thế hả?” Trì Nguyên Dã cau mày.
“Đây không phải là vấn đề cứng nhắc hay không, mà xếp hàng là một loại văn minh, dù cậu có tiền có bản lĩnh đến đâu đi chăng nữa, thì cũng phải có đạo đức, không đúng à?” Điềm Tâm giữ vững lập trường của mình.
“Cô…” Trì Nguyên Dã trợn mắt nhìn cô. Con nhóc chết tiệt này càng già đầu càng có bản lĩnh, còn động một chút là dạy dỗ cậu?
Giám đốc trung tâm thương mại nhìn Điềm Tâm đầy khâm phục, có thể công khai lớn tiếng với Trì thiếu, còn làm cho cậu nghẹn họng không nói lại được, cô gái này đúng là người đầu tiên.
“Vậy Trì thiếu, chuyện này…” Giám đốc hơi khó xử, không biết nên nghe lời Trì Nguyên Dã hay nghe lời Điềm Tâm.
“Cút cút cút!” Trì Nguyên Dã bị Điềm Tâm chọc tức, bèn trút tất cả giận dữ lên người giám đốc vô tội, xua tay đuổi ông ta đi.
Haizz, đồ ác ma nóng nảy vô lý.
Điềm Tâm thở dài, cười với giám đốc, “Cảm ơn chú, đã làm phiền chú rồi, bọn cháu tự xếp hàng cũng được.”