Editor: Nguyetmai
Tình cảnh lập tức trở nên lúng túng, Điềm Tâm mấp máy môi, lên tiếng trước: “Không thì, không thì thuê thêm một phòng nữa.”
“Thưa cô, xin lỗi, khách sạn chúng tôi cần phải đặt phòng trước, bây giờ đã kín phòng rồi.” Nhân viên lễ tân khách sạn nói với vẻ khó xử.
Điềm Tâm hóa đá.
Ba người Tô Tuyết Nhan, Kim Thất Tịch, Điềm Tâm cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng quyết định rút thăm để quyết định “sống chết“.
“Con gái bọn cô không thấy phiền phức hả? Còn rút thăm gì nữa? Con nhóc tiểu học, cô ở cùng phòng với tôi.” Trì Nguyên Dã nhấc tay lạnh lùng ra lệnh.
Điềm Tâm trợn to mắt, ra sức lắc đầu: “Tôi không muốn.”
Trên gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã hiện lên nụ cười ngả ngớn. Cậu hơi cúi người xuống, nhìn Lạc Điềm Tâm, giọng nói trầm trầm cuốn hút: “Sao vậy? Ngày nào cô chẳng ở chung nhà với tôi, còn ngượng ngùng gì nữa?”
… Hai chuyện này giống nhau sao?
“Yên tâm đi, phòng của tôi là phòng kiểu căn hộ, có từng phòng riêng.” Trì Nguyên Dã mập mờ nói từng chữ một, đôi mắt đen láy khóa chặt khuôn mặt đang đỏ bừng của Điềm Tâm.
Điềm Tâm xấu hổ cầm ba lô che mặt mình, không cam lòng: “Tôi còn lựa chọn khác không?”
Trì Nguyên Dã đứng thẳng người, một tay đút túi: “Đương nhiên là có. Đó chính là ngủ ở hành lang.”
Nói xong, Trì Nguyên Dã cầm thẻ phòng cất bước đi tới cạnh thang máy quan sát*, cậu nói mà không hề quay đầu lại: “Tôi chỉ cho cô ba giây để cân nhắc thôi, một, hai…”
(*) Thang máy quan sát là loại thang máy có mặt kính trong suốt, có thể quan sát được bên ngoài.
Còn chưa đếm đến “ba”, Điềm Tâm đã nhấc hành lý vọt theo.
Đùa gì vậy? Cô không muốn ngủ ở hành lang đâu.
Trì Nguyên Dã liếc xéo Điềm Tâm, nhếch miệng lên thành nụ cười đã đạt được ý đồ.
Phòng tổng thống ở tầng cao nhất có thang máy quan sát VIP riêng, bàn tay Điềm Tâm đặt trên cửa kính trong suốt, cảm nhận được thang máy đang không ngừng đi lên, tất cả phong cảnh náo nhiệt ở bờ biển được thu hết vào mắt.
“Đẹp thật…” Trong phút chốc, Điềm Tâm quên hết tất cả, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài.
Trì Nguyên Dã đứng tựa vào vách, khịt mũi khinh thường trước sự cảm thán của Điềm Tâm: “Thế mà đã đẹp hả? Sau này tôi sẽ dẫn cô đến tháp Dubai để ngắm, chỗ đó mới gọi là đẹp.”
Chờ đã, sao cậu lại nói “sau này”?
Trì Nguyên Dã hơi sửng sốt, không dám tim vào lời mình vừa thốt ra.
Cậu đang nói linh tinh gì thế này? Cậu và con nhóc đáng ghét này sao có thể có “sau này” chứ?
Điềm Tâm lại không hề nghĩ ngợi gì, cô phấn khích ngước mắt lên nhìn Trì Nguyên Dã: “Thật sao? Là tòa tháp cao nhất Dubai đó sao? Cậu từng đến đó rồi hả?”
Đôi môi mỏng của Trì Nguyên Dã mím thành một đường thẳng, nhìn chằm vào Điềm Tâm.
Sau lưng là đại dương nối liền với đường chân trời xanh thẳm một màu, Điềm Tâm đưa lưng về phía biển cả, nở nụ cười thuần khiết.
Yết hầu gợi cảm của Trì Nguyên Dã bỗng động đậy, nhất thời không thể dời mắt đi.
Chết tiệt, tại sao cậu lại có cảm giác này?
Trì Nguyên Dã ép bản thân dời mắt đi, đôi môi mỏng mấp máy: “Này, con nhóc thối.”
“Gì?”
“Cô xoay người đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô!”
Điềm Tâm chẳng hiểu ra sao hết: “Tại sao?”
“Không có tại sao gì chết, cô chỉ cần phục tùng lời nói của tôi vô điều kiện là được, mau xoay người đi cho tôi!”
Bực mình! Điềm Tâm đành phải đưa lưng về phía Trì Nguyên Dã, thầm nghiến răng nguyền rủa cậu.
Thang máy báo “tinh” một tiếng, đã đến căn hộ ở tầng cao nhất. Trì Nguyên Dã mặc kệ Điềm Tâm, cất bước đi ra ngoài.
Đồ thần kinh! Cô chọc cậu hồi nào vậy? Tên ác ma này lại nổi điên gì vậy?