Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl !!!

Chương 2: Chương 2




Nó hơi chần chừ một chút vì thực sự nó đang rất rất cần tiền để lo ẹ nhưng nó được phong cho cái danh hiệu hotgirl của khoa đã đủ mệt lắm rồi. Giờ nó mà đạt được cái danh hiệu hotgirl của trường nữa chắc...-mới nghĩ đến đó nó rùng cả mình.

- Thế nào cậu tham gia chứ?- Mai Thùy hỏi.

- Tham gia đi mà Hải Linh.

- Ừ tham gia đi em

“đẹp zai

“ thế này cơ mà.- Mạnh Quân hùa theo.

- Để suy nghĩ đã.- Nó lạnh lùng nói.

Câu nói này của nó khiến cả bọn hơi thất vọng một chút nhưng bù vào đó họ biết là nó đang bị

“xiêu

“ lòng về cái số tiền kia (tiền đoạt giải ý) những 5 triệu lẫn ( mình hơi phóng đại tí hihi) ai mà không mê cho nổi.

Cả ngày hôm đó nó đâu có trú tâm vào việc gì, nó thức đến tận 5h sáng mà suy nghĩ có nên tham gia hay không. Mẹ nó mà biết chắc sẽ đánh nó mất từ bé nó đã rất xinh đẹp được nhiều người yêu quý. Cho đến năm học cấp 3 nó nổi tiếng về cái vẻ đẹp trong sáng và học giỏi nhất khối nên được một anh khóa trên để mắt tới mà khổ nỗi ông này đã có bạn gái mà còn là đại ca trong trường, khi biết tin người yêu mình léng phéng với đứa con gái khác đã đến tìm và đánh cho nó một trận. Lần đó nó phải nằm ở nhà những 2 tuần để dưỡng thương mẹ nó thì nhìn cái khuông mặt sưng húp của nó ( do bị tát nhiều quá) mà bà khóc lên khóc xuống. Từ đó, nó quyết định đi theo phong cách tomboy cái biệt danh em xinh zai cũng bắt đầu ( Mạnh Quân học chung trường với nó mà lại còn cùng lớp nữa khi học đại học thì thi chung 1 trương nên 2 người thân nhau lắm). Nó hiện tại không làm tomboy nữa mà trở về hình ảnh một đứa con gái bình thường.

Cuối cùng nó cũng đã quyết định, nó mở điện thoại ra gọi cho Quỳnh Anh phải rất lâu sau mới có người nhấc máy trả lời:

- Alo ai đấy?- Quỳnh Anh giọng ngái ngủ hỏi.

- Em đây.- Nó nói.

- Em nào tôi là con một đấy nhá.

- Em Hải Linh đây.

- Ừ Hải Linh ak có chuyện gì mà gọi sớm thế?

- Ừ...em...em sẽ tham gia.- Nó ngập ngừng nói.

- Ừ. Cái gì? Em vừa nói cái gì cơ?- Nghe đến đó Quỳnh Anh ngồi bật dậy.

Nó nhắc lại một lần nữa:

- Em nói là đồng ý tham gia.

- Thật không? Không được nuốt lời đâu đấy.- Quỳnh Anh nạt.

- Ừ thôi em đi ngủ đây buồn ngủ lắm rồi.- Nó nói uể oải.

Nghe điện thoại xong Quỳnh Anh gọi cả bọn dậy:

- Dậy dậy đi cả nhà ơi tôi có tin tốt lành ọi người đây.- Vừa nói con nhỏ vừa kéo tung chăn của Mai Thùy & Kiều Trang ra.

- Trời ơi mới sáng sớm gọi gì mà gọi. Để ngủ chút coi.- Mai Thùy kéo chăn lên đắp.

- Dậy đi Hải Linh nó vừa điện cho tao nói đồng ý ne`.- Quỳnh Anh giọng hớn hở.

- Hả? thật không? bà đừng lừa tôi nha.- Cả 2 người đồng thanh.

- Thật chính xác 100% lun nó vừa gọi cho tôi nè.- Nói rồi để chứng minh mình nói đúng Quỳnh Anh đưa điện thoại ra nhấn vào nút cuộc gọi đến.

- Yeah!!!- Cả bọn sung sướng ôm nhau nhảy tưng tưng như bị điện giật vậy.

*Sáng hôm sau *

- Hải Linh dậy đi em.- Chị Hoa gõ cửa gọi.( khổ thân ngày nào cũng phải ca cái bài

“ gọi người

“ người nói thì chán mà người nghe thì đâu có thương cho)

Vẫn không thấy động tĩnh gì Hoa gọi tiếp:

- Hải Linh dậy đi muộn học rồi.

- Cho em ngủ tí nữa đi.- Nó ngái ngủ nói.

- Dậy đi học muộn rồi. Nó chùm chăn kín mít để ngủ tiếp. Biết không gọi được nữa nên Hoa chạy xuống nhà lấy chiếc chìa khóa dự bị phòng nó ( nó ngủ bao giờ cũng khóa cửa lại nên Hoa phải làm lấy một cái dự bị để sử dụng cho những ngày hôm nay). Mở cửa phòng ra chị Hoa đến bên giường nó kéo chăn ra khỏi đầu gọi nó dậy:

- Dậy đi em sắp muộn học rồi đó.

- Thôi...cho em ngủ chút đi...hôm qua em ngủ muộn.- Nó vừa nói mắt nhắm tịt lại.

- Dậy đi.- Hoa kéo người nó dậy.- Nếu không dậy là chị té nước vào mặt đấy nha.

- Đây đây em dậy rồi đây.

Mắt nhắm mắt mở nó xỏ vào đôi dép đi về phía nhà tắm.

- Ấy cẩn thận đập đầu bậy giờ.- Hoa gọi nó khi thấy nó sắp đâm đầu vào tường.

Nó quay lại hun gió chị họ mình một cái thay cho lời cảm ơn. Vào đến phòng tắm đánh răng rửa mặt xong chải đầu nó mới thấy cái mặt khó coi của mình, hét lên:

- AAAAAAAAAAAAAAA cái gì thế này? Trời ơi mắt mình huhu.

Hoa nghe thấy thế liền chạy từ dưới nhà lên hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Hoa ơi mắt em hixhix.

- Trời ơi sao thâm quầng vậy nè nãy chị không để ý thế đêm qua em không ngủ được ak?

- Ừ thì...thì gần sáng em mới đi ngủ.

- Vậy đêm qua em làm gì mà gần sáng mới ngủ?

- Em suy nghĩ tí việc hihi.- NÓi xong nó chạy đi tìm kính để đeo.

Tìm khắp ngăn tủ mà chăng thấy cái kính đâu cả nó hỏi:

- Chị có thấy cái kính gọng đen của em đâu không?

- Không. Ak mà cái kính đó em làm vỡ rồi còn đâu.

- Vỡ? lúc nào cơ?- nó ngạc nhiên hỏi.

- Thì cái tật đi đâu đụng đấy của em làm ra chứ đâu.

- Haizzzz làm thế nào bây giờ mắt ơi là mắt huhu.- nó buồn rầu nói.- chẳng nhẽ lại để thế này đi học.huhu

- Thôi phải vậy chứ biết làm sao xuống ăn sáng đi em.- Hoa khuyên nó.

Nó cầm cặp sách uể oải bước vào phòng ăn. Thấy nó chị Hoa nói:

- Hôm nay chị vào bệnh viện thăm mẹ em, em vào cùng chứ?

- Vâng.

- Vậy lúc nào đi làm về chị qua chỗ làm thêm đón em luôn nhá?

- Vâng.

- Ừ vậy tầm 8h chị qua đón em ở nhà hàng Queen chỗ em làm nhá.

- 8 rưỡi được không? lúc đó em mới được nghỉ.

- Ừ vậy cũng được thôi ăn mau đi còn đi học.

Trên đường đi học có một chiếc xe ô tô từ đâu lao tới đi qua chỗ nó bắn hết nước lên người làm nó tức điên ( đêm qua trời mưa mà). Nó chạy theo gọi:

- Dừng lại. Dừng lại...- Nó lấy một chiếc dày ném về phía chiếc xe.

- Trời gì vậy?- tên lái xe nói.

Nhìn qua gương chiếu hậu thấy một đứa con gái quần áo ướt nhẹp trên tay cầm một chiếc giày liên quay xe lại. Nó định ném lốt chiếc giày còn lại của mình nhưng thấy xe quay lại thì thôi. Chiếc xe ô tô đang tiến sát về chỗ nó đứng, thấy vậy theo phản xạ nó bước một bước giật lùi về phía sau. Mở cửa xe bước xuống là 1 tên con trai đi giày hợp mốt, quần áo hàng hiệu, đầu tóc hợp kiểu nhưng với khuôn mặt hằm hằm đang tiến về phía nó.

- Sao cô dám ném giày vào xe của tôi?- Tên con trai đó hỏi.

- Sao tôi lại không dám? Anh đi xe quá tốc độ bắn hết nước bẩn vào người tôi mà còn bỏ chạy thì sao tôi lại không dám ném giày vào xe anh.- nó vênh mặt lên nói.

- Con nhỏ này.- hắn tức giận nói.- Thôi được cầm lấy số tiền này rồi đi mua bộ đồ khác đi.

- Này tôi và anh chưa biết ai hơn tuổi ai đâu nhá đồ công tử bột.

- Cô nói ai là công tử bột hả? đồ gấu trúc.- hắn không kém cạnh nói lại.

- Anh...anh... - Tôi làm sao nói đúng rồi còn gì về soi lại gương xem cái mặt của cô có y chang con gấu trúc không?- hắn vênh mặt.

- Kệ tôi đồ mặt dày.hứ.

- Cô nói ai mặt dày vậy hả?

- Nói anh đấy thì đã sao nào? Anh mau xin lỗi tôi đi.- nó ra lệnh.

- Việc gì tôi phải làm thế tôi đi đúng phần đường của tôi có gì sai mà phải đền.

- Nhưng anh làm ướt bộ đồ của tôi anh phải xin lỗi tôi.

- Đó là việc không may chứ tôi đâu có muốn làm ướt đồ của cô đâu.- hắn ngang ngạnh nói.

Cứ thế câu chuyện chẳng ra đâu vào đâu mà càng cãi nhau to hơn người đi đường thì cứ nhìn chằm chăm vào họ: một cô gái mặc bộ đồ ướt sũng trên tay cầm 1 chiếc giày cãi nhau với một chàng trai nhà giàu nào đó...

- Này mặt dày không được bỏ đi như thế. Mau xin lỗi tôi đi.- nó kéo tay hắn lại.

- Bỏ tay ra đồ gấu trúc.- Hắn hất tay ra.

- Mau xin lỗi đi.

- Không.- nói rồi hắn đi vào cửa xe.

Nó tiện tay ném nốt chiếc giày còn lại kia về phía hắn. Nhưng chẳng may nó ném quá tay trúng vào một người đàn bà trung niên đang đi đường. Người đó kêu lên:

- A! Thằng nào vậy hả?

Cả nó và hắn hết sức sửng sốt khi thấy vậy. Nó chạy lại về phía người đó xin lỗi rối rít:

- Cháu xin lỗi bác ạ! Cháu xin lỗi.

- Trời ơi cô làm sao vậy hả sao lại lấy giày đi ném người thế?- Người đó tức giận nói.

- Dạ cháu không cố ý đâu ạ. Thành thật xin lỗi bác.- nó lễ phép nói. Nó kể lại chuyện vừa xảy ra vừa để minh bạch và cũng để tìm kiếm người trợ giúp.

Hắn thì đứng đó khoanh tay dựa vào xe cười. Thấy vậy người đàn bà đó quay qua nói:

- Còn cậu nữa cậu làm thế là sai rồi trời thì lạnh cậu đi xe bắn hết nước vào người cô ấy không xin lỗi mà còn bỏ đi được ak...

Sau một hồi bị giáo huấn xa xả thì cái lỗ tai của 2 đứa cũng được nghỉ ngơi. Hai đứa quay qua nhìn nhau bằng ánh mắt viên đạn. Nó lên tiếng:

- Thế nào anh đã biết lỗi của mình chưa hả? Mau xin lỗi tôi đi. Nhanh lên.

- Cô...tôi đã đưa tiền cho cô rồi đó thôi cô còn cần gì nữa?

- Tiền cái tôi cần lúc này là lời xin lỗi của anh. Nói đi.

- Cô...cô cả đời tôi trước khi gặp cô tôi chưa phải nói câu đó với ai đâu đấy.- hắn bực mình nói.

- Vậy bậy giờ anh có thể nói được rồi đó. Mau nói đi.

- ...Sorry.- hắn nói nhỏ.

- Tôi không nghe thấy anh nói to lên.

- SORRY được chưa.- hắn bực mình.

- Thôi được.-nó cười mãn nguyện.

Nhìn vào đồng hồ đã 8h kém 15 nó hét lên:

- AAAAAAAAAAAAA muộn giờ rồi làm sao đây chết mình rồi. Tại anh đấy nếu anh xin lỗi tôi từ nãy thì tôi đã không phải thế này.

Hắn cũng nhìn vào đồng hồ nói:

- Vậy chẳng nhẽ mỗi mình cô bị muộn thôi sao. Bực mình thật đúng là xui xẻo.

- Tôi mới là người phải nói câu đó đây này.

Lại 1 trận cãi nhau nữa xảy ra.

- Thôi đi không thèm nói chuyện với loại người mặt dày như anh tôi đi đây.

- Cô...đồ gấu trúc.

- Đồ mặt dày

- Gấu trúc.

- Mặt dày. Nó hằm hằm bước vào cổng trường vẫn mặc nguyên bộ đồ ướt trên người lầm bầm:

- Đồ mặt dày đừng để tôi phải gặp lại anh lần nữa.

Hắn cũng vậy:

- Xui xẻo thật mới sáng ra đã gặp phải con gấu trúc điên. Bực mình ghê.

Hắn bước vào lớp về chỗ ngồi thấy cái mặt khó coi của hắn cả bọn xúm lại, Hoàng Anh hỏi:

- Sao vậy Nhất Bảo?

- Đừng nói nữa bực mình.

Tụi Hoàng Anh thấy vậy cũng chẳng hỏi gì thêm.

* Quay lại ỗn nó *

Bọn Mạnh Quân đang đứng chờ nó từ sáng để hỏi lại nó về cụ hotgirl. Thấy nó cả bọn hớn hở chạy lại.

- Em xinh zai- Quân gọi.

- AAAAAAAAAAAA devil- 4 đứa hét lên.

- Devil gì mà devil.- nó nói.

- Em coi lại em xem mặt mũi làm sao thế kia?- Quỳnh Anh nói.

- Mới sáng ra đã gặp cái tên mặt dày hết chỗ nói.- nó.

- Tên mặt dày? mặt dày nào?- Mai Thùy hỏi.

Nó kể lại mọi chuyện cho họ nghe.

- HAHAHA- cả bọn cười ầm lên.

- Cười gì cười trên nỗi đau khổ của người khác vô tâm.- nó bực dọc.

- Rồi không...không cười nữa.- Kiều Trang.

- Thôi không cười nữa về kí túc tớ lấy quần áo cho.- Mai Thùy nói.

- Ơ thế không vào học à.- nó ngơ ngác hỏi.

- Hihi hôm nay được nghỉ tiết đầu nhà thầy có việc chuyển sang hôm khác học.- Quỳnh Anh giải thích.

- Ừ vậy hả làm em tưởng muộn rồi chứ. Hóa ra vẫn còn một chút may mắn.-nó cười đáp.

- As xi`...á xì...

- Em sao thế bị cảm cúm rồi hả?- Kiều Trang hỏi.

- Em...as xì không bít nữa.

- Trời ơi mặc nguyên bộ đồ ướt sũng hàng tiếng đồng hồ mà trời thì lạnh căm căm thế này không ốm mới lạ.- Quỳnh Anh nói.

- Uống thuốc đi này- Mai Thùy đưa cho nó 2 viên thuốc cảm cúm.

- Chỉ tại hơ...hơ á xì cái tên mặt dày đáng ghét đó. Em mà gặp lại hắn nhất định phải kill hắn cho coi.- nó hăm dọa.

* Trong lớp hắn *

- Á xì- hắn.- không biết ai nhắc mình mà hát hơi suốt từ nãy.

- Chắc em nào nhớ rồi chứ gì?- Minh Cường trêu.

- Nhớ cái đầu cậu ý.

- Ak thế chuyện hồi sáng thế nào mà mặt cậu trông kinh dị vậy?- Hoàng Anh hỏi.

- Thì tớ chẳng may...blala blala...- hắn kể.

- Hihihi thế cậu biết cô gái đó học trường nào không?- Nhật Duy.

- Nhìn cái bộ đồng phụ nó mặc thì chắc chắn nó là sinh viên trường mình.- hắn đáp.

- Con nhỏ có xinh hông Nhất Bảo?- Hoàng Anh hỏi.

- Xinh xắn cái nỗi gì đã bảo nó là con gấu trúc crazy mà.- Hắn tức giận nói.

***

- Thôi về trường đi cũng đã hết tiết 1 rồi đấy.- Kiều Trang nói.

Cả bọn kéo tay nhau về trường.

- SS ơi em đói quá rẽ qua canteen ăn chút gì đã nhá!- nó nói.

- Ừ. * Canteen *

- Mama cho con 5 cái bánh, 5 cốc sữa, 5 gói bimbim, 5....phù! tạm thời vậy đã.- nó nói.

Cả bọn ôm đầy thức ăn về phía góc bàn cạnh cửa sổ, giờ này canteen vắng người nên tụi nó có thể chọn ình một chỗ ngồi lí tưởng. Đặt thức ăn xuống bàn họ ăn ngấu nghiến. Canteen mỗi lúc một đông hơn, trong đó có cả bọn hắn. Hắn cũng đang đi tìm chỗ ngồi quay sang đằng cửa sổ thấy có dáng người quen quen đến khi nó ngẩng mặt với lấy li sữa uống thì hắn khẳng định đó là nó. Hắn hằm hằm tiến về phía bàn nó thấy vậy tụi Hoàng Anh cũng đi theo. Hắn nói:

- Trông mấy người ăn như bị chết đói năm 45 vậy.- Nhất Bảo nhếch miệng cười.

Nó giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Thấy hắn nó sặc sữa phun thẳng vào bộ mặt đẹp zai của hắn khiến hắn tức điên lên, cả bọn nhìn thấy cảnh tượng này vô ùng sửng sốt rồi ôm bụng cười. Nó ngạc nhiên nói:

- Mặt dày...sao anh lại ở đây?

- Gấu trúc! Cô vừa làm cái quái gì vậy hả?- Hắn rên lên từng tiếng.

- Tôi không cố ý.- nó vội vàng nói rồi đưa khăn giấy cho hắn.- mà tôi có tên tuổi đàng hoàng sao anh cứ gọi tôi là gấu trúc hoài vậy?

Đến lúc này tụi bạn nó và tụi Hoàng Anh cũng đã biết được ai là mặt dày & ai là gấu trúc.

Hắn vừa lau mặt vừa nói:

- Tôi thích gọi cô như vậy đấy sao nào nó hợp với cái mặt quái dị của cô quá rồi còn gì.

- Anh...anh...mặt dày.- nó bực mình nói.

- Này tôi không phải mặt dày tôi là Vương Nhất Bảo nghe không?

- Her hóa ra tên anh là Ngưu Ma Vương hả? haha

Câu nói của nó khiến cả bọn cười ầm lên lần nữa. Tiếp theo đó là một bài ca

“chém

“ nhau giữa nó và hắn làm cả canteen láo loạn. Hết chém nhau không được nó và hắn chuyển sang ném đồ ăn khiến cả cái bàn ăn trở thành bãi chiến trường. Thấy tình hình không ổn Mai Thùy vội kéo tay nó lại nói nhỏ vào tai:

- Đừng ném nữa. Cậu nên nhớ cậu đang tham gia cuộc thi hotgirl đấy. Đừng làm vậy nữa mất hình lắm.

- Nhưng hắn...

Chưa để nó nói gì thêm Mai Thùy ngăn lại:

- Vậy cậu muốn có số tiền đó không? nếu có thì cố nhịn đi đừng cãi nhau với hắn nữa bọn mình còn nhiều time. Nhưng không phải là bậy giờ.

Nghe đến đó nó thôi cũng không ném nữa. Hắn thấy vậy liền lên tiếng khiêu khích:

- Sao thế sợ rồi hả? Sao không ném nữa đi.

- Anh...anh đợi đấy tôi không tha cho anh đâu.- nói rồi nó cầm cặp sách tức giận đi về lớp học.

- Này lần này cô thua tôi rồi nhá! haha- hắn nói với theo.

Thấy nó đi bọn Mạnh Quân đuổi theo an ủi nó. Ngày hôm nay quả là tồi tệ ở trường thì chạm mặt với tên Ma Vương hắc ám đến chỗ làm việc thì bị bà chủ la đi xe buýt thì bị ngã chày gối nói chung hôm nay là một ngày vô cùng đen đủi đối với nó. Xuống xe buýt đã 11h30 nó lê tường bước nặng trịch về nhà khung cảnh lúc này thật tĩnh lặng mọi người đang chìm vào giấc ngủ sâu còn nó thì đang phải chịu những cơn gió lạnh của mùa đông cuốn chặt lấy mình. Về đến nhà mệt mỏi nó leo ngay lên giường nằm ngủ một giấc tới sáng.

* Sáng *

- Trời ơi không kịp rồi.- nó vừa chạy vừa nói. Chị Hoa đi công tác từ đêm qua nên không có nhà nên sáng nay không ai gọi nó dậy cái đồng hồ của nó thì đã nghỉ hưu từ sau cái vụ ngày hôm ấy.

- Ơ bác ơi đợi cháu với, bác ơi...........

Nhưng không kịp nữa rồi chiếc xe buýt đã đi mất hút giữa dòng đường tấp lập. Nó chán nản dừng lại thở gấp:

- Hộc...hộc...mệt quá hộc...hộc...

Vậy là chuyến xe cuối cùng đi đến trường nó cũng đã đi mất nó phải dùng xe căng hải (xe hai cẳng) của mình mà đi học. Vừa thấy cái mặt nó tụi Mạnh quân hớn hở lao tới:

- Trùi ui angel của anh em lọt rồi hihi.

Nó vẫn ngây ngô chẳng hiểu Mạnh Quân đang nói gì.

- Em vào rồi vào top 5 hotgirl của trường rồi.- Quỳnh Anh reo lên.

- Ừ vậy hả.- nó mệt nhọc nói.

- Em sao thế? không vui ak?- Kiều Trang hỏi.

- Không phải em đang mệt á xì quá.

Mai Thùy đưa tay lên sờ trán nó thốt lên:

- Trời nóng vậy nè. Em sốt rồi thôi mau về nhà đi để bọn chị xin nghỉ cho.

- Không sao đâu lát uống thuốc là khỏi ý mà.- nó nói.

- Nhưng trán nóng thế này mà còn nói không sao ak.- Kiều Trang lo lắng.

- Không sao thật mà em vẫn còn khỏe lắm.- nó cố trấn tĩnh mọi người.

Đi được vài bước nó cảm thấy chóng mặt rồi ngất đi. Tụi nó xúm lại đỡ nói dậy. Quỳnh Anh lo lắng gọi nó:

- Hải Linh, Hải Linh em sao thế Hải Linh...

- Hải Linh cậu tỉnh dậy đi Hải Linh.- Mai Thùy gọi.

- Mau đưa đến phòng y tế đi.- Kiều Trang hốt hoảng.

Mạnh Quân bế nó trên tay chạy nhanh về phòng y tế.

* Phòng y tế *

- Em ý bị cảm lạnh và còn làm việc quá sức nữa cần nghỉ ngơi vài ngày.- cô y tá của trường nói.

- Vâng em cám ơn cô.- Quỳnh Anh thay mặt mọi người nói.

Nó vì mệt quá nên đã ngủ thiếp đi. Mai Thùy đến bên giường cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng. Không chỉ riêng mình Mai Thùy mà tất cả mọi người ở đây đều vậy họ yêu thương nó lắm. Nó và họ là một gia đình mà đã là gia đình thì 1 thành viên bị như vậy thử hỏi ai không lo cho được. Một lúc sau nó từ từ tỉnh dậy thấy mọi người đều có mặt ở đây nó hỏi:

- Sao mọi người lại ở đây? mà đây là đâu vậy?

- Là phòng y tế em ngất nên bọn anh đưa em vào đây.

- Vậy hả.- nó cười hiền.

*Nhà hắn *

Bây giờ hắn đang nằm trên giường mải mê nhớ lại bộ dạng hôm qua của nó rồi cười lớn. Cô ta cũng dễ thương đấy chứ nhỉ? Không mình đang nghĩ gì thế này- vừa nói hắn vừa lắc đầu để cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Mở điện thoại ra hắn gọi cho bọn Hoàng Anh:

- Alo- hắn nói.

- Xịt lô.- Hoàng Anh.

- Đi bar không chú?

- Ok vẫn chỗ cũ nhá.

- Ok.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.