Nó ghét cái kiểu ra lệnh thế này nhưng vì mẹ nó phải nuốt cái cục tức này vào trong. Nó leo lên xe, hắn đưa cho nó mũ bảo hiểm rồi lao xe như bay ra cổng nó mất đà nên ôm lấy người hắn. Hắn và nó đang lao như bay ngoài đường nó sợ cái vụ mạo hiểm kiểu này nên nói:
- Anh...anh có thể...đi chậm lại được không?- tiếng nó bị tạt vào trong gió.
- Không.- vẫn cái giọng lạnh băng.
Bỗng
“kít
“ nó tưởng chiếc xe đâm vào ai đó nhưng không hắn dừng xe trước quán bar nó biết quán bar này vì ngày nào nó chẳng làm thêm ở đây. Nó vẫn ngồi trên xe thấy vậy hắn hỏi:
- Cô không định xuống xe mà cứ ôm tôi vậy sao?
- Ak...- nó vội rụt tay lại bước xuống.- Sao anh dẫn tôi tới đây?
- Chơi.- hắn nói ngắn gọn.
- Anh khùng hả Ma Vương?-nó tức giận nói.
Hắn không nói gì thêm bước vào quán thấy vậy nó cũng đi theo.
- Này tôi có chuyện muốn nói với anh.- nó gội với theo.
- Tôi biết.- hắn quay lại.
- Nhưng...
- Hey! đến muộn vậy?- Hoàng Anh hỏi.
Nhìn sau thấy có nó 3 người rất ngạc nhiên. Minh Cường:
- Sao Hải Linh lại ở đây?
Nó không nói gì nhìn hắn với ánh mắt viên đạn.
- Ừ mình đem cô ta theo.- hắn thản nhiên nói.
- Đem theo?- Hoàng Anh nói- nhưng cậu và Hải Linh chẳng phải...
- Cô ta là giúp việc của mình.- hắn.
Câu nói này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên ngay cả nó cũng vậy. Thì ra hắn đã biết chuyện nó muốn nói với hắn là gì. Hắn chẳng nói gì nữa cũng chẳng quan tâm đến nó hắn ngồi vào bàn gọi một ly whisky uống rồi lại quấn quýt với đứa con gái lẳng lơ, không chỉ hắn mà Minh Cường & Hoàng Anh cũng vậy người thì ôm eo người thì hun nhau khiến nó rùng mình. Nhật Duy thấy nó vẫn đứng đó bắn cái nhìn dao gắm của mình về phía Nhất Bảo nói nó ngồi xuống:
- Hải Linh đừng đứng đó nữa ngồi xuống đi.
Nó quay lại phía Nhật Duy thấy anh ta ra dấu vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh của mình. Nó tiến đến chỗ đó ngồi xuống nó nghĩ:
“Ít ra ở chỗ này cũng có anh ta là tử tế.
“ Nó ngồi cạnh Nhật Duy anh ta đưa cho nó một ly Cocktail nói:
- Em uống tạm đi.
Nó nhấc lên uống một hụm rồi lè lưỡi;
- Có rượu.
- Ừ Cocktail mà.- Nhật Duy cười đáp.
Từ lúc đó họ chẳng nói với nhau câu nào nữa nó bỗng thấy túi quần của mình rung. Rút điện thoại ra thấy số của anh xinh gái nó xin tế nhị xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
- Alo em đây.- nó trả lời.
- Em đang ở đâu thế sao không đi học vậy? có chuyện gì ak?- Mạnh Quân lo lắng hỏi.
- Không có chuyện gì đâu.
- Thế sao em không đi học mọi người lo lắng cho em lắm đấy biết không?
- ....
- Em đang ở đâu mà ồn vậy?- Mạnh Quân hỏi.
- Em...em đang ở ngoài đường.- nó ngập ngừng nói.
- Nhưng có tiếng nhạc mà.
- Thì em đang đứng gần quán cafe. Thôi em bận rồi để lúc khác nói chuyện sau.
Nó tắt máy đang chuẩn bị bước vào trong thì có một đám thanh niên gần chục thằng gì đấy tóc xanh tóc đỏ nhìn với đôi mắt zê xồm vây quanh nó. Một thằng trong bọn đó nói:
- Trông em cũng xinh đấy chứ. - Em đi với tụi anh cho vui.- vừa nói hắn vừa đưa tay lên vuốt ve mặt nó.
Nó hất tay ra nói:
- Tránh ra đi không tôi gọi bảo vệ đấy.
- Hơ hơ gọi bảo vệ để anh gọi cho em nhá. Bảo vệ ơi! bảo vệ ơi...haha
Mấy thằng cầm lấy tay hắn kéo đi nó vung tay ra đá ỗi thằng một phát. Thấy vậy một thằng xô lên tóm lấy tóc nó giật lại:
- Mày dám đánh tụi này hả?- vừa nói hắn vừa tát vào mặt nó.- để xem tụi tao xử lí mày thế nào nhá con nhãi. Tụi bay kéo nó đi.
- Buông tôi ra.- nó hét lên-có ai không cứu tôi với.
- Cứ kêu đi, cứ la đi chẳng ai cứu mày được đâu.- một thằng giữ tay nó nói.
- Nào bây giờ thì mày sẽ biết hậu quả của việc đánh bọn tao haha- hắn vừa nói vừa kéo chiếc áo khoác của nó ra.
Nó vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được vì đã bị những loại người thô bỉ kia giữ chặt. Chúng đang chuẩn bị làm những trò nhơ bẩn thì một giọng nói phát ra:
- Bỏ cô ấy ra.
Cả bọn quay sang nhìn, nó cũng quay sang là hắn nó nở một nụ cười nhẹ. Thằng đại ca đứng lên nói:
- Mày là thằng nào? Đừng có xen vào chuyện của tao...
Chưa để thằng đó nói thêm hắn xông vào đánh thấy đại ca của mình bị hạ gục cả bọn xông vào hoàn cảnh bây giờ thật hỗn loạn một mình hắn đấu với 10 thằng. Nhưng không vì thế mà hắn run sợ, mỗi động tác đánh của hắn thật dứt khoát và mạnh mẽ khiến cho từng thằng lần lượt bị hạ gục. Xử lí xong hắn quay sang chỗ nó cởi áo khoác của mình ra khoác lên người nó nói:
- Sao cô lại ra đây một mình vậy hả?
- Tôi...tôi nghe điện thoại.- nó nói xen chút hoảng sợ.
Hắn đỡ nó đứng dậy móc điện thoại ra gọi cho ai đó rồi dìu nó vào trong. Hắn và nó đi vào quán bar tụi Hoàng Anh thấy vậy chạy lại hỏi:
- Hải Linh em làm sao thế?- Minh Cường lo lắng hỏi.
- Quần áo em sao lại...- Hoàng Anh.- Hay thằng Nhất Bảo nó làm gì em ak để anh xử lí cho.
- Không...không phải vậy đâu.
- Cậu nói bừa gì thế hả?- Hắn tức giận.- Đi về thôi.
Hắn kéo nó ra xe nhưng nghĩ bộ dạng nó trong hoàn cảnh này làm sao mà ngồi xe máy được lên hắn bảo Hoàng Anh đưa nó về biệt thự hộ. Về đến biệt thự của hắn nó được người giúp việc đưa ột bộ đồ khác để thay. Họ đang ở trong phòng hắn nghe nó kể lại sự việc. Hắn nói:
- Sao cô ngốc vậy hả? chỗ đó ít người qua lại toàn bọn nghiện bày đặt nghe điện thoại ở đó nữa. Cô không sợ mất mạng ở đó hả?
- Tôi.
- Không sao là tốt rồi để cô ấy nghỉ ngơi một chút đi.- Nhật Duy lên tiếng.
- Ừ Hải Linh nghỉ ngơi đi.- Minh Cường.
- Thôi đến giờ em phải đi làm rồi.- nó nói.
- Hả đi làm?- Cả bọn đồng thanh.
- Cô định đi làm trong tình trạng này hả?- hắn nói.
- Tôi đâu có bị làm sao.
- Cô đã làm giúp việc của tôi thì từ giờ cô sẽ chỉ làm ở đây thôi.- hắn ra lệnh.
- Nhưng...
- Đừng có nói gì nữa nếu không thì đừng có làm ở đây.
- Thôi em nghe lời thằng Bảo đi.- Hoàng Anh khuyên.
- Chị Thư.- hắn gọi.
Một cô gái tầm 26 hay 27 tuổi bước vào nói:
- Dạ thưa thiếu gia.
- Chị đưa cô gái này về phòng giúp tôi.
- Dạ mời đi theo tôi.
Nó đứng dậy đi theo ra đến cửa nó quay lại nói:
- Cám ơn anh đã giúp tôi.-nó nhìn về phía Nhất Bảo.
Hắn nghe xong câu đó cảm thấy trong lòng rất vui nở một nụ cười nhẹ. Nhật Duy quay sang bắt gặp nụ cười ấy đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nụ cười thật lòng của thằng bạn thân mình. Cậu chắc chắn một điều rằng Nhất Bảo đã thay đổi kể từ khi cô gái đó xuất hiện. Người đó không là ai khác chính là nó- Trần Hải Linh.
* * * Nó đi theo cô gái ấy xuống tầng 1 dừng lại trước một căn phòng, cô gái quay sang nói:
- Đây là phòng thiếu gia đã chuẩn bị cho cô.
- Dạ cám ơn chị.- nó.
Cô gái đó đẩy cửa cho nó vào, nó bước vào vô cùng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của căn phòng. Căn phòng rộng rãi, đồ đạc trong này đều vào loại đắt tiền nó nghĩ:
“ Woa phòng của osin cũng đẹp vậy sao hả trời nó còn to gấp 2 lần căn phòng của mình ý chứ.
“
- Thôi cô nghỉ đi đến giờ ăn tối tôi sẽ gọi.
- Khoan đã chị cho em hỏi thế ai ở chung phòng với em vậy ạ?
- Căn phòng này của cô.- Chị Thư lạnh lùng đáp.
- Dạ vậy nghĩa là một mình em ở phòng này sao?- nó vẫn tiếp tục hỏi.
Thư không trả lời nó chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi ra ngoài. Nó nói với theo:
- Cảm ơn chị.
Ngắm lại căn phòng một lần nữa nó phải công nhận một điều căn phòng phải nói là vô cùng đẹp. Nó nằm trên giường lăn qua lăn lại một cách thích thú rồi cứ thế nó ngủ lúc nào không hay.
.............................
Đang ngủ nó bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc uể oải với lấy cái điện thoại nó nhìn trên màn hình tên người gọi là của Quỳnh Anh, nó nhấc máy:
- Alo em nghe.
- Em đang ở đâu thế? Bọn chị đến chỗ làm của em nhưng họ nói hôm nay em không có đi làm. Về nhà thì khóa cửa em đang ở đâu vậy?- Quỳnh Anh lo lắng hỏi.
- À...em - nó ấp úng nói.- Em...đang ở nhà Ma Vương.
- Hả cái gì?- Quỳnh Anh.- Em nói đang ở nhà Ma Vương á?- Quỳnh Anh hỏi lại.
- Vâng.
- Em đến đó làm gì?
- Em đến xin làm giúp việc.
- Hắn đồng ý?
- Vâng.
Blala....blala...
- Thôi để lúc khác em kể lại cho.- nó nói.
- Ừ.
Quỳnh Anh tắt máy tụi Mai Thùy hỏi tới tấp:
- Sao con nhỏ lại ở nhà Ma Vương?- Mai Thùy hỏi.
- Nó đến đó xin làm giúp việc.- Quỳnh Anh.
- Trời.- cả bọn đồng thanh.
- Thôi về đi.- Quỳnh Anh nói.
- Không được mình phải đến đấy đem con nhỏ về.- Anh xinh gái đang chuẩn bị chạy đi thì Kiều Trang kéo tay lại.
- Ông có biết nhà hắn không mà tới?
- Tôi...không biết. Nhưng gọi điện cho Hải Linh là biết chứ gì.
- Chắc hắn không dám làm gì nhỏ đâu. Mà nó đã quyết định làm ở đó rồi thì có trời cũng không cản được.- Mai Thùy nói.
- Nhưng...
- Thôi đi về sáng mai gặp nó nói tiếp.- Quỳnh Anh.
* Nhà hắn *
Tắt điện thoại nhìn đồng hồ cũng đã gần 8h bụng của nó biểu tình dữ dội xỏ đôi dép nó tìm đến phòng ăn, bọn hắn đang ngồi đấy thấy nó Minh Cường liền gọi:
- Hải Linh em dậy rồi à. Tưởng em vẫn mệt nên bọn anh không gọi. Dậy rồi thì qua đây ăn luôn đi.
Nó nhìn vào bàn ăn trời ơi bao nhiêu là đồ ăn nó nuốt cái
“ực
“.
- Cô định đứng đó nhìn đến bao giờ.- hắn nói.
Nó chẳng thèm quan tâm đến câu nói đó của hắn ngồi vào bàn ăn nó ăn ngấu nghiến căng phồng cả mồm (thông cảm từ sáng chưa ăn). Trông nó ăn hắn nói:
- Gấu trúc có khi từ giờ tôi phải gọi cô là con heo mới đúng.
Nó nghe thấy vậy dừng ăn ngước lên nhìn hắn bốp lại:
- Her Ma Vương này anh không ăn được như tôi thì ghen ak?
- Tôi mà phải đi ghen cái kiểu ăn của cô á? Chưa tỉnh ngủ hả gấu.
- Trời vậy tôi ăn kiểu gì kệ xác tôi anh xen vào làm gì?- nó vênh mặt lên nói.
- Ừ tôi thích vậy đấy sao nào.
- Đồ Ma Vương xấu xa.- nó tức giận nói.
- Sao bằng cô được chứ hả gấu trúc.- hắn bộp lại.
Cứ như thế họ cãi nhau suốt cả bữa ăn làm cả bọn ngán ngẩm hết mức.
Sau khi tiễn tụi Nhật Duy về hắn quay sang nó nói:
- Lên phòng tôi. Tôi có chuyện muốn nói.- nói rồi hắn đi thẳng vào thang máy về phòng.
Nó chạy theo, lên đến phòng hắn và nó ngồi ở ghế sofa hắn nói:
- Từ giờ cô đã là giúp việc của tôi đây là bản hợp đồng cô đọc và kí vào đi.
Nó cầm bản hợp đồng từ tay hắn đọc.
- Hả sao dậy sớm vậy?- nó nói. - Đó là việc của cô. Cô dậy sớm chuẩn bị đồ ăn và gọi tôi dậy đi học.
- Nhưng 7h30 mới vào học anh bắt tôi dậy từ 5h chuẩn bị đồ ăn cho anh có phải là quá đáng lắm không?- nó hỏi giọng trách cứ.
- Không.- hắn thản nhiên đáp làm nó tức nổ cổ.
- Anh...ít ra cũng phải để tôi ngủ đến 6 rưỡi chứ.- nó cố thuyết phục.
- Không! Nếu cô không làm được những yếu cầu đó thì khỏi cần làm ở đây.- hắn nói giọng lạnh băng.
“ Đồ Ma Vương xấu xa. Ôi cha mẹ quỷ thần ơi làm sao mà có thể dậy vào cái giờ oái oăm như thế?
“-nó nghĩ.
- Thế nào cô làm được chứ?- hắn hỏi.
- ...Nhưng 5 rưỡi được không?- nó vẫn gắng thuyết phục.
- Đừng có nói nhiều. Cô đi làm mà sao cứ vặn vẹo này nọ vậy hả?
Thì từ trước tới giờ nó đều đi làm vào giờ ăn trưa đến đêm nó mới về nó đâu có thức dậy vào cái giờ đấy bao giờ. Nhưng vì mẹ nó ngậm ngùi kí vào cái bản hợp đồng ấy.
- Tốt xong rồi cô có thể về phòng.- hắn nói.
- Nhất Bảo này.- nó gọi.
- Cô vừa gọi cái gì?- hắn ngạc nhiên.
- Thì tôi gọi tên anh.- nó nói.
- Có chuyện gì nhờ vả hả?- hắn nghi ngờ.
- Ak tôi có thể ứng trước tiền lương 2 tháng cho tôi được không?- nó cười nói.
- Cô chưa làm cho tôi ngày nào đã đòi ứng trước tiền lương co có nhầm không vậy?
- Tôi biết điều đó là không thể. Nhưng thực sự tôi đang rất cần tiền anh có thể cho tôi ứng trước được không?- nó hỏi.
- Không.- hắn thẳng thừng đáp.
- Tôi xin anh đấy.
- Không.
- Nhất Bảo anh thấy chết mà không cứu hả?
- Cô vẫn sống sờ sờ ra đấy còn cãi nhau với tôi được mà sao chết được.
- Anh...- nó cố nhịn cơn giận này vì dù sao nó cũng đang nhờ hắn mà. Nó cười rồi nói tiếp- Nhất Bảo tôi xin anh đấy thực sự tôi đang rất cần tiền.
- Cô cần để làm gì? ở đây cô có cái ăn chỗ ở thì còn cần tiền làm gì?- hắn nói.
- Nhưng tôi cần để sử dụng vào việc khác không phải cho tôi.
- Thôi không nói nhiều nữa tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi cô về phòng đi.- hắn.
Nó lặng lẽ bước về phòng. Bây giờ hắn đang nói chuyện với ông quản gia:
- Thưa thiếu gia mẹ của cô Hải Linh đã tìm được tủy thích hợp. Nhưng số tiền để chi phí cho ca phẫu thuật này rất lớn. Tôi nghĩ cô ấy xin cậu ứng trước tiền để làm vào việc này.- ông quản gia nói.
- Vậy cần bao nhiêu tiền cho ca phẫu thuật đó?- hắn hỏi.
- Dạ cần 150 triệu.
- Được rồi ông ra ngoài đi.
- Dạ.- ông ta cúi nhẹ người chào rồi ra ngoài.
* * * * Sáng hôm sau *
Gắng lắm nó mới chui ra khỏi được chiếc chắn ấm áp nó tự phong ình là anh hùng. Thay đồ xong nó mở cửa ra ngoài, nó không ngờ không chỉ riêng mình nó phải dậy sớm mà tất cả mọi người giúp việc trong nhà đều đã đang làm việc. Bỗng có một tiếng nói phát ra đằng sau nó quay lại nhìn:
- Cô Hải Linh.- Người đàn ông đó nói.
- Dạ. Chào buổi sáng.- nó cúi người chào.
- Tôi là quản gia của biệt thự này.- ông ta nói.
- Dạ cháu chào bác. Thất kính quá hôm qua cháu không đến chào bác được ạ.
- Không sao.- ông ta khách sáo nói.
- Đây sẽ là người hướng dẫn cho cô công việc ở đây.- nói rồi ông ta chỉ sang người bên cạnh.- Đây là bà Nhung đã làm ở đây được gần chục năm. Mọi công việc khi tôi vắng nhà đều do bà ý quản. Cô là người mới nên bà ấy sẽ là người giám sát của cô. Thôi tôi đi trước.
- Dạ.- nó quay sang chào người phụ nữ trung niên đó.- Cháu chào bác cháu là Trần Hải Linh...
- Cô đang mặc gì vậy hả?- bà ta hỏi.
Nó nhìn xuống bộ đồng phục mình đang mặc thản nhiên đáp:
- Dạ là đồng phục trường ạ.
- Cô nghĩ cô sẽ làm được gì khi mặc cái bộ đồng phục chạy khắp nhà làm việc? Đã có ai đưa cho cô bộ đồ người giúp việc chưa hả?
- Dạ rồi ạ.
- Vậy tại sao cô không mặc nó. Hay cô xem thường...
- Dạ không đâu ạ. Để cháu vào thay ngay.- nói rồi nó bước vào phòng mặc chiếc váy đó vào rồi ra ngoài đi theo bà ta.
- Thôi được rồi. Mọi người tập chung.- bà ta vỗ tay gọi.
Tất cả mọi người dừng hết những việc mình đang làm tập chung trước mặt bà. Họ xếp thành 2 hàng sau khi đã ổn định bà Nhung lên tiếng:
- Giới thiệu với mọi người đây là -bà ta quay sang nhìn nó. Nó nói nhỏ vào tai bà: Dạ Trần Hải Linh.
Bà ta nói lại:
- Giới thiệu với mọi người đây là Trần Hải Linh người giúp việc mới của biệt thự. Cô giới thiệu về mình đi- bà ta quay sang nói.
- Dạ chào mọi người tôi là Trần Hải Linh là người giúp việc mới mong mọi người giúp đỡ thêm.- nó lịch sự nói.
- Ở đây sẽ chẳng ai giúp ai cả. Cô phải tự làm tốt công việc của mình nếu không sẽ bị đuổi.- bà ta nghiêm giọng nói.
- Dạ cháu biết rồi ạ.- nó cúi đầu nói.
- Hải Linh là người được cậu chủ đem về nhưng không vì thế mà có thể tùy ý muốn làm gì thì làm. Cô vẫn phải làm việc như mọi người.- Bà ta nói.
- Dạ.- nó.
- Thôi được rồi màn chào hỏi kết thúc mọi người làm việc tiếp đi. Hải Linh cô đi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho cô biết công việc cô phải làm.
- Dạ.- nó đi theo bà ta.
Bà Nhung dẫn nó đi xem các phòng trong nhà đếm ra cũng phải hơn mấy chục phòng chứ chẳng ít làm nó chóng hết cả mặt.
- Hải Linh cô đã nhớ chưa.- bà Nhung hỏi nó.
- Dạ rồi ạ.
- Được rồi bây giờ đi theo tôi xuống phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
- Dạ.
* Phòng bếp *
Đầu bếp đang tất bật chuẩn bị đồ ăn sáng ọi người.
- Cô còn đứng đó à? Vào phụ giúp họ đi.
- Dạ.
Nó xắn tay áo định vào giúp thì bà ta gọi lại:
- Khoan rửa tay đi đã rồi đeo bao tay vào.