Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl !!!

Chương 6: Chương 6




- Nhanh lên chị biết một shop đẹp lắm mà giá cũng phải chăng nữa.- Quỳnh Anh.

- Vào đi mọi người.- Quỳnh Anh vừa nói vừa đẩy cửa vào.- Anh Lâm hihi. Em có dẫn đứa em tới mua váy, anh có kiểu nào mới không?

- Ừ em hihi. Có anh mới nhập về hôm qua vào coi đi.

- Đi nào.- Quỳnh Anh kéo tay nó vào.

Nó thử hàng chục chiếc váy làm nó mệt nhừ:

- Thôi em không thử nữa đâu chóng hết cả mặt.

- Em tưởng mình em mệt à. Chị cũng vậy đấy chứ chọn cho em lác hết cả mắt rồi này.

Quỳnh Anh đi một vòng cầm về trên tay một bộ váy đỏ bộ váy ôm sát lấy người làm tôn lên những đường cong của cơ thể.

- Woa.- Kiều Trang & Mai Thùy đồng thanh.

- Thế nào bà thấy tôi chọn được đấy chứ.- Quỳnh Anh vênh mặt nói.

- Nhưng em thấy nó hở hang quá.- nó nói.

- Ừ đẹp thì có đẹp thật đấy. Nhưng Hải Linh nó mà mặc bộ váy này đi nhận giải tôi e nó hơi...- Mai Thùy.

- Hơi làm sao quá bắt mắt còn gì. Bà này thật chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả. Bây giờ con gái đều mặc vậy ra ngoài đường có sao đâu.

- Thôi dù sao em cũng không mặc nó đâu. Chị chọn cho em bộ khác đi.

- Chán mấy người ghê.

- AAAAAA bộ này được nè.- Con nhỏ cầm lên bộ váy màu trắng.- mau thử đi.- Quỳnh Anh đẩy nó vào phòng thay đồ.

Nó bước ra mặc bộ váy màu trắng hở bờ vai trắng ngần, chiếc váy cũng dài tới đầu gối lộ ra đôi chân dài thon gọn, bàn chân mang một đôi giày cao gót màu trắng. Trông nó lúc này thật giống một thiên thần chỉ có điều còn thiếu đôi cánh.

- Duyệt.- Cả bọn đồng thanh.- Anh Lâm em lấy bộ này.

Nó về đến nhà đúng lúc hắn cũng về tới nơi 2 người vào nhà cùng nhau. Vừa mở cửa ra có một thằng bé chạy lại gọi hắn:

- AAAAAAAAA chú. Hihihi chú về rồi.- nói rồi nó nhảy lên người bắt hắn bế.

- Ơ Gia Huy sao cháu lai ở đây?- hắn ngạc nhiên hỏi.- Cháu về lúc nào vậy?

- Cháu vừa về. Bà đưa cháu sang đây.- nó chỉ tay về phía phòng khách.

Hắn đặt nó xuống rồi đi theo thằng nhỏ vào phòng khách nó cũng vào cùng. Một người đàn bà đang ngồi đó uống trà thấy hắn bà ta đặt cốc trà xuống nói:

- Con về rồi hả?

- Vâng.- hắn lạnh lùng đáp.

- Lại đây ngồi đi.- bà ta ra hiệu kêu hắn ngồi xuống

- Thôi con lên phòng đây.- hắn quay đi.

- Nhất Bảo con ghét mẹ thế sao?- bà ta nói giọng run run.

- Đúng không những tôi ghét bà mà tôi còn hận bà nữa kia.- hắn nói.

Bà ta bật khóc. Thằng nhỏ thấy bậy chạy lại ôm lấy bà nó:

- Bà bà đừng khóc bà mà khóc là Gia Huy cũng khóc theo đấy.

- Mẹ biết mẹ có lỗi với ba và con. Nhưng thực sự mẹ không cố tình làm vậy đâu. Con hãy tha thứ ẹ được chứ?-bà ta cầu xin.

- Tôi không muốn nói chuyện với bà. Bà về đi.- hắn lạnh lùng.- Bác Hùng.

- Dạ.- ông quản gia chạy lại.

- Hãy vứt những thứ bà ta đã động vào.- hắn ra lệnh.

- Dạ thưa thiếu gia...

- Tôi nói thì cứ làm đi.- nói rồi hắn đi lên phòng.

- Nhất Bảo...- bà ta gọi theo.

- Bà chủ bà đừng buồn rồi từ từ cậu chủ cũng sẽ hiểu mọi chuyện thôi.- ông trấn tĩnh bà.

* Phòng hắn *

Hắn đập phá mọi thứ hắn rất ghét mẹ mình hắn căm thù người đàn bà ấy đã từ lâu hắn đã không coi bè ấy là mẹ mình. Nó gõ cửa phòng hắn.

- Ma Vương tôi đây. Tôi vào được chứ?- nó hỏi.

Hắn nghe tiếng nó hỏi nhưng vẫn không trả lời. Đến lần thứ 3 hắn mới ra mở cửa.

- Có chuyện gì không?- hắn lạnh lùng.

Nó bước vào phòng thấy mọi thứ bừa bộn. Nó nói:

- Tôi không biết chuyện gì xảy ra giữa anh với mẹ của mình.

- Tôi không có mẹ.

- Người đó đã sinh ra anh...

- Cô thôi đi nếu cô lên đây chỉ để nói chuyện này thì có thể ra ngoài được rồi.

- Tôi...- nó không nói gì nữa định bước ra khỏi phòng nhưng bị một bàn tay nắm lấy kéo nó vào lòng.

- Chỉ một lúc thôi. Tôi xin cô đấy. Nó để yên cho hắn ôm nó, nó không hiểu vì sao mình làm vậy nhưng nó biết bây giờ hắn cần có người chia sẻ và người hắn chọn là nó. Nó cảm thấy vai áo mình ướt, đúng hắn đang khóc nó không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn nhưng nó nghĩ chuyện đó làm hắn rất sốc và khó có thể nào hắn có thể tha thứ được. Và người gây ra chuyện đó là mẹ của hắn.

- Chú. Chú ơi!- Gia Huy chạy thẳng vào phòng.

- Ôi cảnh tượng gì đây?- thằng nhỏ vừa nói vừa lấy tay che mắt lại. Thấy vậy nó và hắn vội vàng buông tay ra mặt đỏ bừng.

- Sao cháu vào mà không gõ cửa vậy?- hắn hỏi.

- Ai vậy chú? Girlfriend của chú hả?- nó hỏi.

Câu hỏi đó của thằng nhỏ làm hắn và nó mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.

- Cháu nói đúng rồi hihi.- Gia Huy cười.

- Đúng gì mà đúng...cô ấy là người giúp việc của chú thôi.- hắn nói xong cảm thấy hơi có lỗi với lòng mình.

Không hiểu sao khi nghe thấy câu trả lời này của hắn nó cảm thấy hụt hẫng.

“ Hải Linh mày làm sao vậy? Hắn nói đúng rồi mà mày chỉ là một đứa làm thuê cho hắn thôi. Nhưng...không sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu không. Mình và hắn chỉ có quan hệ chủ tớ thôi. Đúng vậy.

“- nó tự nhủ với mình.

- Cô...cô không nghe cháu nói à?- thằng nhỏ lay tay nó nói.

- À sao?- nó hỏi lại.

- Cô tên gì?

- Cô tên Hải Linh. Còn cháu?

- Cháu tên là Gia Huy- Vương Gia Huy hihi.

Bỗng bà Nhung gõ cửa bước vào gọi nó:

- Thiếu gia.- bà ta chào hắn rồi quay ngay sang nó nói.- Hải Linh cô không định làm việc hay sao?

- Dạ cháu xuống ngây đây.- nó đi theo bà ta.

Nó và bà Nhung đi khỏi Gia Huy quay sang hắn nói:

- Cô ấy cũng xinh đấy chứ hihi cháu thích cô ấy.

- Này đừng nói linh tinh cháu có Nana rồi cơ mà.- hắn tức giận nói.

- Ý cháu đâu có phải là thích kiểu trai gái đâu. Chú yêu cô ấy à?

- Không đã nói không mà.- hắn mặt lại đỏ quay sang chỗ khác tránh cái nhìn supper soi của thằng cháu trai.

..................

* Bữa tối *

Hắn và thằng nhỏ đang ngồi ở bàn ăn thấy nó bưng thức ăn ra thằng nhỏ gọi nó:

- Cô Hải Linh ngồi xuống ăn cùng cháu đi.

- Hả? không cô chưa đói.

- Ngồi đi mà.- Gia Huy chạy lại kéo nó.- đi mà cô không ăn là cháu cũng không ăn đâu đấy.

- Tiểu thiếu gai của tôi không được đâu. Người giúp việc không thể ngồi ăn chung với chủ được.- bà Nhung nói.

Thằng nhỏ bắn ánh mắt viên đạn về bà ấy nói:

- Cháu nói được là được.

- Dạ nhưng quy định là vậy...- chưa để bà ấy nói hết câu Gia Huy ngăn lại.

- Cũng có quy định người giúp việc không được dạy bảo này nọ với chủ. Bà đang vi phạm đấy không biết có hình phạt nào cho tội này không nhỉ?

Câu nói đó của thằng nhỏ làm bà ta xanh mặt. Từ trước tới giờ ai trong cái biệt thự này cũng phải nghe theo lời bà ta. Ngay cả thiếu gia- hắn, cũng không thèm đếm xỉa gì vào chuyện dạy bảo người giúp việc thế nào. Vậy mà 1 thằng nhỏ mới 5 tuổi miệng đầy hơi sữa vào đây chưa được bao lâu đã dám vặn vẹo này nọ. Những người giúp việc đứng quanh đó thấy mặt bà ta lúc này che miệng cười.

- Gia Huy không được nói với người lớn thế?- hắn lên tiếng.

- Cháu nói đúng mà. Cô cô ngồi đi. Ngồi cạnh cháu này hihi.

Nó vẫn đứng đấy nhìn về phía bà Nhung để xem thái độ của bà ấy. Thấy nó như vậy hắn nói tiếp:

- Cô ngồi đi.

- Thiếu gia.- bà Nhung.

- Mọi người có thể ra ngoài nếu cần gì tôi sẽ gọi.- hắn ra lệnh.

- Hihi cô ăn cái này đi ngon lắm. Cháu thích món đó nhất đấy.- thằng nhỏ nói với nó.

Ba người ăn rất vui vẻ, nó và hắn trong bữa ăn hôm nay không cãi nhau câu nào.

Nó có thêm nhiệm vụ mới là phải chăm sóc cho Gia Huy từ giờ cho đến khi thằng nhỏ về Mĩ, sau khi ăn tối xong thằng nhỏ kéo cả 2 lên phòng nó:

- - Cô ngày mai cô đi chơi với cháu cả chú nhá.- Gia Huy rủ.

- Ngài mai? không được đâu cô phải...

- Đi đi mà.- Gia Huy lay tay nó.- đi nếu cô không đi cháu sẽ nói ọi người biết cô và chú Bảo ôm nhau trong phòng đấy.- thằng nhỏ nạt.

- HẢ? Cháu không được nói...cái đó chỉ là...- nó ấp úng nói.

- Vậy cô đi thì cháu không nói.

“Phải làm sao bây giờ Gia Huy nó mà nói cho bảng chữ cái (nhóm của Nhất Bảo, cả nhà nếu để ý thì tên của mỗi người trong nhóm hắn bắt đầu là A, B, C, D nên tụi nó gọi vậy) biết thì mình chết mất huhu hay là đi nhưng đi thì chết với bà Nhung làm sao đây đi cũng không được ở cũng không xong. Help me!!!

“- nó nghĩ.

- Thôi được để cô xin bà Nhung đã. - Yeah!!! Hihihi.

- Nhìn đồng hồ đã 9h giờ tối nó nhắc thằng nhỏ đi ngủ:

- Đến giờ đi ngủ rồi, đi ngủ đi Gia Huy.

- Mới 9h mà giờ này Nana chưa ngủ dậy đâu.

- Nana nào?- nó hỏi.

- Người yêu cháu.- thằng nhỏ hồn nhiên đáp.

- Người yêu cháu á? Cháu mới 5 tuổi sao đã có người yêu?- nó ngạc nhiên hỏi.

- Trời ơi yêu thì phân biệt gì tuổi tác.

- Câu đó dùng trong trường hợp khác mà.- nó.

- Kệ nó đi nó yêu từ năm mới 3 tuổi ý.- hắn im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng.

-

“ Cái tính đào hoa giống y chang như chú nó haizzz khổ thân cho người nào yêu phải chú cháu nhà này.

“- nó nghĩ.

- Cô nhìn gì?- hắn hỏi nó làm nó giật mình.- tôi biết cô đang nghĩ gì nhưng nói cho cô biết từ trước tới giờ tôi chưa có yêu đứa con gái nào đâu nhá. Chỉ có bọn họ yêu tôi thôi.

- Anh tự tin nhỉ? Tôi có nói gì đâu mà anh phải thanh minh làm gì.- nó.

- Cô...

- Tôi làm sao?- nó vênh mặt nói.

- Thôi xin 2 người đấy sao có thể cãi nhau trước mặt trẻ con vậy?- Gia Huy can.

- Cháu mà là trẻ con à?- cả 2 đồng thanh.

- Chứ sao.

- Nghe câu này xong mà nó cả hắn choáng.

- - Đi công viên.- nó.

- Không đi trượt băng.-hắn.

- Một thằng nhỏ như nó mà biết trượt băng à?

- Chứ sao nó còn trượt giỏi hơn tôi ý chứ. Hay cô không biết trượt?- hắn nghi ngờ hỏi.

- Sao...sao chứ dĩ nhiên là tôi biết.- nó ấp úng nói.- Nhưng chúng ta không thể trượt trong cái thời tiết lạnh thế này.

- Tôi nói được là được.- hắn vênh mặt nói.

- Không.

- Được.

- Xin 2 người đấy sao cứ nhìn mặt nhau là cãi nhau hoài vậy?- Gia Huy can.- Quyết định là sẽ đi cả 2 được chưa.( thằng nhỏ này nói năng như người lớn ý vậy mà còn nói mình là trẻ con) Thôi đi.- Nói rồi nó kéo tay cả 2 đi.

Ra đến cửa nó hỏi:

- Vậy đi bằng gì đây?

- Môtô.

- Không đã vậy tôi không đi đâu.- nó hốt hoảng nói.

- Why?- hắn.

- Tôi chưa muốn die.

- Cô nghĩ tôi lái ẩu vậy sao?

- Không chỉ làm cho người ngồi trên xe anh đi gặp Diêm Vương sớm thôi.

- Cô...mặc xác cô nếu không cô cứ việc ở nhà.

- Được thôi.

- Xin 2 người cho lỗ tai cháu nghỉ một chút được không? Chú nhường con gái tí đi.

- Cô ta mà là con gái à?- hắn nói.

- Vậy anh nghĩ tôi là đàn ông chắc. Nếu tôi là đàn ông thì anh là đàn bà đấy.- nó vênh mặt.

- Cô...

- STOP.- Gia Huy hét lên.- còn cãi nhau như vậy nữa thì khỏi đi đâu hết.

- Được thôi vậy cháu nói chúng ta đi bằng gì?- Hắn hỏi.

- Cô quyết định đi.- thằng nhỏ quay sang nó nói.

- Đi xe buýt nhá.

- Xe buýt?- 2 chú cháu hắn đồng thanh.

- Tôi chưa đi xe buýt bao giờ đâu đi cái khác đi.- hắn từ chối.

- Chưa đi thì đi cho biết đúng không Gia Huy?

- Hi` thay đổi chút cũng được.

- 2 người...

- Đi nào.- nó kéo tay thằng nhỏ đi.

Haizzz thế là cuộc đấu khẩu cũng tạm dừng ở đây chỉ tạm dừng thôi nhá. Lên xe họ lại cãi nhau thêm tăng nữa khiến cho cả cái xe buýt láo loạn. Điểm đến đầu tiên là nhà trượt băng.

- Mau đi giày trượt vào đi cô định đứng đấy đến bao giờ?- hắn nói nó khi thấy nó cứ đứng ngây người ra nhìn về phòng trượt.

- Xong. Oh cô chưa đi à? mau đi đi cháu muốn trượt lắm rồi.- Gia Huy phấn khích.

- Ừ...-nó.

Nhìn thái độ nó không được ổn hắn hỏi:

- Cô làm sao vậy? Không khỏe à?

- Không à có tôi hơi khát nước.

- Đi giày vào đi.

“Cô tưởng tôi không biết cô bị làm sao à haha.

“- hắn nghĩ.

- Ừ.

- Xong rồi đi thôi.- hắn nói.

* Phòng trượt *

- Hihihi lâu lắm rồi cháu không được trượt thôi cháu ra trước đây.- nói rồi thằng nhỏ trượt ngay ra sân băng mất dạng vào đám đông trên sân.

- Vào thôi.- hắn nói.

- Nhưng...

- Cô không biết trượt chứ gì.

Nó cười xòa.

- AAAAAAAAAA.- nó hét toáng lên khi thấy hắn kéo nó vào sân băng.- anh làm cái gì vậy mau đưa tôi ra khỏi đây.- nó nói mà mắt nó nhắm tịt lại.

- Người như cô mà cũng biết sợ à. hắn cười nửa miệng.

- Vậy anh nghĩ người như thế nào thì mới biết sợ.- nó vẫn cố cãi.

- Không nói nữa để tôi dạy cô trượt.

- Không tôi không muốn. AAAAAAA.- nó lại la lên.

- Đừng có hét lên như thế mọi người đang nhìn cô kìa. Mở mắt ra đi.- hắn ra lệnh.

- Không. - Cô định nhắm mắt để trượt à? mở mắt ra.- hắn nghiêm giọng nói.

Đến lúc này nó mới mở mắt ra. Nhìn những người đang trượt mà nó chóng hết cả mặt hắn dạy cho nó cách đứng làm sao để giữ được thăng bằng rồi hàng nghìn nhưng câu nhắc nhở khác cần thận trọng khi trượt. Học lí thuyết hàng tiếng đồng hồ là thế nhưng đến khi thực hành thì ôi sky thầy dạy một đằng trò làm một nẻo khiến cho hắn tức ói máu.

- AAAAAAAAA.- xong một cú ngã ngoạn mục. Nó đang nằm trên đất mà kêu oai oái. Chẳng là hắn đứng đằng sau từ từ thả tay ra nó tưởng hắn vẫn giữ cứ thế mà lướt mình trên sân băng rồi đến khi quay lại OMG thầy đâu rồi và hậu quả ra sao thì các bạn cũng biết rồi đấy. Hắn trượt lại chỗ nó hỏi:

- Cô không sao chứ?

- Anh ngã đi rồi biết. hix...hix...hix đau quá...

- Đưa đây tôi xem nào.- hắn nhẹ nhàng tháo giày ra lấy tay xoa nhẹ vào chỗ đau.- có đau lắm không? Tôi xin lỗi.

Cử chỉ này của hắn khiến trái tim nó loạn nhịp mặt nó đỏ bừng. Bỗng một đôi gà bông đi qua thấy vậy cô nàng hỏi anh chàng:

- Anh nếu em bị thương như cô ấy anh có làm như thế kia không?

- Tất nhiên rồi.

- Hai người họ hạnh phúc thật đấy.- một đôi khác đi qua.

Nó nghe thấy vậy vội nói nhỏ với hắn:

- Anh bỏ tay ra đi tôi tự làm được.

- Để im đi.- hắn vẫn tiếp tục.

- Nhưng mọi người đang nhìn kìa.

- Cô để ý họ làm gì. Được rồi cô thử đứng lên xem.- hắn đỡ nó dậy.- còn đau không?

- Cũng đỡ rồi. Cám ơn anh.- nó nói.

- Ừ cũng tại tôi nên cô mới bị như vậy. Từ nãy không thấy Gia Huy đâu chẳng biết nó đang ở đâu nữa.- hắn và nó nhìn quanh rồi dừng lại một góc của sân băng. Gia Huy đang đứng cùng với một đám con gái cùng lứa tuổi ( thằng này còn đào hoa hơn cả chú nó, mà cũng phải thôi ai bảo trời cho nó vẻ đẹp baby như thế).

Hắn rút điện thoại ra gọi thằng nhỏ kêu nó về. Một lúc sau nó đã có mặt chỗ 2 người đang ngồi, hắn:

- Đi thôi.- hắn nói rồi đứng lên đi nó cũng vậy. Thấy chân nó đi khập khiễng Gia Huy hỏi:

- Chân cô làm sao vậy?

- À cô bị ngã.

- Có đau lắm không cô?- thằng nhỏ lo lắng.

- Cũng đỡ rồi.

- Đừng đứng đấy nói nữa mau về thôi.- hắn gọi.

- Chú đợi chút đi chân cô ấy đang đau mà.

Hắn nghe thấy vậy liền đi chậm lại.

Trên phố có 3 người đi đến đâu đều thu hút ánh mắt của mọi người: 1 người con trai có dáng người cao, tay xỏ túi quần, mặc đồ hằng hiệu vẻ mặt lạnh lùng nhưng rất cuốn hút, 1 người con gái xinh như thiên thần với nụ cười tỏa nắng đang nói chuyện với một thằng nhỏ có khuôn mặt baby nếu ai không biết họ cứ ngỡ rằng đây là một gia đình mà họ hằng mong ước. Mải nói chuyện bỗng nó đánh mắt sang bên kia đường thấy có 2 dáng người quen quen nhìn kĩ hóa ra đó là Hoàng Anh và Quỳnh Anh. Họ đang làm gì vậy? để ý kĩ một chút sẽ thấy họ còn đang nắm tay nhau nữa. Nó dừng lại nói với hắn:

- Hoàng Anh và Quỳnh Anh sao họ lại đi với nhau vậy?

Hắn nhìn theo ánh mắt của nó thấy vậy hắn thản nhiên nói:

- Thì hẹn hò chứ sao.

- Hẹn hò? nhưng tôi đâu có nghe chị ấy nói gì đâu.

- Chẳng nhẽ họ hẹn hò với ai phải bào cho cô biết sao.

- Nhưng...không thể nào sao họ lại yêu nhau chứ. Để tôi hỏi chị ấy.- nó đang định lấy điện thoại ra gọi thì hắn ngăn lại:

- Họ yêu ai thì kệ họ cô đừng xen vào.

- Nhưng...

- Về thôi.

- Chú ơi cháu đói.- thằng nhỏ kéo tay hắn.

- Vậy đi ăn.

- Cô đi thôi.- Gia Huy kéo tay nó.

* Nhà hàng Latino *

- Woa ngon quá nhập tiệc thôi hihi.- Gia Huy.

- Anh có nghĩ họ yêu nhau thật không?- nó hỏi.

- Chưa biết được.- hắn đáp ngắn gọn.

- Vậy có nên ngăn họ lại không?- nó vẫn tiếp tục hỏi.

- Tôi không xen vào chuyện tình cảm của người khác.

- Nhưng chúng ta chỉ quan tâm họ thôi.

- Không nên như vậy chút nào họ yêu ai là việc của họ. Nếu họ yêu nhau thật thì sao? cô làm vậy chẳng phải phá đám họ sao?- hắn ngưng ăn nhìn nó nói.- cô không cần phải lo lắng quá như thế. Giờ họ không còn như trước nữa.

- Ừ.

..........

- Mới có 2h đi đâu chơi đi chú.- thằng nhỏ nói.

- Về thôi.

- Sao về sớm vậy chán lắm.- Gia Huy.

- Chân cô ấy vẫn đau.- hắn lạnh lùng nói.

- Không sao tôi hết đau rồi.- nó vội nói.

- Để lúc khác đi.-hắn.

- Haizzz về đi cô.

- Cô xin lỗi nhá vì cô mà cháu không được đi chơi.

- Còn nhiều thời gian mà hihi.- thằng nhỏ nheo mắt nói.

- Ừ hihi.

- Vào đâu ngồi uống nước đã lát nữa bác Hùng sẽ cho xe tới đón chúng ta.

- Chúng ta không đi xe buýt à?- nó.

- Với cái chân như vậy sao?- hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.