Hotgirls Siêu Quậy - Ma Nữ Tái Sinh (phần 2)

Chương 5: Chương 5: Chương 1.5




Một đêm không ngủ.

Nó lết thết đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân và nhìn đôi mắt đã thâm đen của mình trong gương. Qủa thật nó rất khâm phục chính bản thân mình. Đã 4 đêm không ngủ…cũng may là nó vốn đã quen, không thì gục lâu rồi. Suốt cả bốn ngày chỉ ngủ được nhiều lắm là 3 tiếng, nó sắp kiệt sức mất!

Chung quy cũng tại KK gần đây có rất nhiều đối tác tìm đến kí hợp đồng, thêm vào đó là một vài dự án mới mang tầm ảnh hưởng lớn mà Thuỵ Dương không kịp xoay sở. Thế là nó phải nhúng tay.

Vừa xem xong được 2 cái hợp đồng ngước mắt lên đã thấy 9g hơn rồi. Thời gian mới đó mà trôi qua nhanh thật. Nó đang suy nghĩ không biết lũ kia về tới nước an toàn chưa?

Đang vừa suy nghĩ vừa đánh răng, chuông điện thoại nó reo. Vội vàng làm cho nhanh rồi cuốn cuồn chạy ra, là hắn gọi. Mới nhắc đã thấy rồi, cái tụi lâu la này thật khiến người khác sợ!

“Alo…em đây.” – Nó nhấc máy.

“Tiểu An…em dậy rồi à?” – Hắn dịu dàng hỏi thăm.

“Không.” – Nó thẳng thắn đáp.

“Sao thế? Lại thức làm việc nữa sao?” – Hắn cau mày tự hỏi công việc đâu mà nó làm nhiều thế? Ba hôm trước là đã có hắn phụ chung một tay, làm mệt lả người mà tận hôm nay vẫn còn?

“Ưm…còn vài hợp đồng cần xem. Mà mọi người về tới nơi chưa?” – Nó lảng vấn đề. Nó biết nếu cứ tiếp tục nói thể nào hắn cũng lại mắng nó cho xem.

“Vừa đáp đây, đi chuyên cơ riêng nên nhanh hơn bình thường.”

“Vậy anh về nhà nghỉ ngơi đi. Đêm qua thức khuya làm nhiệm vụ rồi còn ngồi máy bay cả chặn đường như thế, sẽ suy nhược mất!” – Nó lo lắng.

“Không sao…anh không yếu thế đâu. Mà em tính khi nào bay về nước? Anh bắt đầu cảm thấy nhớ em rồi đây này.” – Hắn nheo mắt cười gian một cái, bất quá là nó không thể nhìn thấy được nụ cười đó.

“Hừ…không có em ở đó anh tranh thủ đi tìm mấy con bồ cũ thì có, nhớ cái gì? Anh mà léng phéng trong lúc không có mặt em đi…” – Nó nghiến răng ken két.

“Hơ…em đánh giá anh cao quá rồi đó…anh sao mà dám…” – Hắn cười gượng.

“Biết thân biết phận thế là tốt. Anh mà dám thì…không chỉ con nhỏ đó bị em tru di cửu tộc mà cũng đem anh đi thiến đấy!” – Nó đe doạ.

“Thôi thôi…anh xin. Em làm gì con đó cũng được nhưng em mà đi thiến anh thì sao được? Em muốn lấy một ông chồng không thể sinh con sao?”

“Hừ…ai nói sẽ lấy anh? Mà anh bảo em cứ việc xử con nhỏ ấy…tức là có phải không? Anh dám đi lăng nhăng với con nào?” – Nó bốc hoạ quát lớn vào điện thoại.

“Bình tĩnh bình tĩnh…anh chỉ nói thế thôi chứ nào có. Em phải tin anh, anh vô cùng trong sạch.” – Hắn cười khổ thầm than trong lòng.

“Ai chứ lũ mấy người khó tin à…” – Tiếng Vi đứng cạnh đó nghe cuộc nói chuyện của nó và hắn chen vào. Nhỏ còn lạ gì? Nói Thiên thì con tin được chứ hắn, Minh cho đến Khánh vốn dĩ là playboy mà. Sát gái không có giới hạn luôn ấy chứ. Nó nghe cũng đủ biết nhỏ đang lườm Khánh cháy da rồi.

“Em nói thế là sao? Anh có làm gì đâu mà lườm anh?” – Giọng Khanh oang oang lên phản đối. Cậu thừa thông minh để hiểu mục tiêu trong câu nói của Vi là ai.

“Hừ…anh liệu hồn đi.” – Vi quát lớn.

Bật cười. Nó thật không tưởng tượng nổi cái tính trẻ con của tụi này lớn vậy, đã vậy máu ghen còn cao nữa chứ? Nó biết là Vi mạnh miệng thế thôi chứ tin Khánh sái cả cổ. Vả lại có cho tiền Khánh cũng chẳng dám tìm nhỏ khác, tính mạng quan trọng, tới nó còn không tưởng tượng nổi lúc Vi ghen lên sẽ làm những chuyện kinh khủng gì nữa là Khánh. Phòng bị vẫn hơn.

“Chậc…thôi em tắt đây. Phải đi công việc nữa, kẻo lại không kịp chuyến bay. Hẹn sáng mai gặp anh.” – Nó tặc lưỡi.

“Ưm…nhớ ăn uống cẩn thận, chăm sức khoẻ cho kĩ đấy. Về mà sụt mất kí lô nào là biết tay anh.” – Hắn hăm he dặn dò kĩ lưỡng. (Anh này làm quá…nhịn thêm ngày nữa về để cho anh kiểm thì chị ấy cũng chẳng sụt được kí nào đâu…J)

“Dạ…em biết, biết…” – Nó thở dài, lo thừa thật nhưng cũng thấy ấm lòng.

“Ưm…vậy bye em…yêu nhiều.” – Hắn mỉm cười nhẹ nhàng.

“Vâng…yêu anh, bye.” – Nó nhẹ nhàng trả lời rồi tắt ngay máy.

Day day hai huyệt thái dương, nó lại cảm thấy đau đầu. Chắc là do thức đêm nhiều, thiếu ngủ, cộng thêm việc nó ăn uống không điều độ nên đâm ra như thế.

Lục lọi một hồi trong hộc tủ, nó tìm thấy hai viên thuốc giảm đau rồi cho vào miệng, uống một ngụm nước nuốt trôi xuống cổ họng. Có chút vị đắng vươn lại trên cuốn lưỡi.

Nhanh chóng tahy đồ, nó xuống gara đảo mắt một vòng rồi leo lên chiếc Ferrari màu đỏ máu. Giờ cũng tầm 10g rồi, nhanh chóng đến gặp người đó xong, nó còn phải ghé sang trụ sở KK bản gia lại một số chuyện với Thuỵ Dương nữa. Hai giờ là lên máy bay, thời gian ít thế, sợ không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.