Hotgirls Siêu Quậy

Chương 23: Chương 23: ÁM SÁT - BƯỚC ĐẦU TIÊN BẤT THÀNH




Đặt chân xuống sân bay tại Nhật, nơi ngôi nhà mình, nó cảm thấy thân thuộc biết bao. Đồng hồ Tokyo chỉ điểm 9g sáng, đồng nghĩa với việc ở Việt Nam bây giờ cũng đã là 8g. Nó quyết định việc đầu tiên bây giờ là về nhà và ngủ một giấc lấy lại sức, khi nào tỉnh dậy mới tính tới chuyện đi tới tổ chức sau.

Mục đích của chuyến đi về này nó muốn thăm pama, xem xé...t tình hình Killing vì nơi đây là nơi bang phát triển mạnh mẽ nhất, tới tổ chức gặp thầy của mình và tìm cách xác nhận lại việc bị phản bội. Nhưng có lẽ hơn hết, nó muốn đi vì hiện tại không thể ở lại Việt Nam. Ở lại đối mặt để rồi khó xử chẳng biết làm sao thì thôi, nó thà chọn cách ra đi vậy. Không phải là mãi mãi mà là một thời gian ngắn để lòng nhẹ hơn, cố gắng nhanh nhất sắp xếp lại cảm xúc của bản thân. Nó không muốn mình đối mặt với hắn để rồi con người ấy sẽ thấy được sự yếu đuối mà nó che giấu suốt ba năm qua.

Ngước mặt nhìn lên bầu trời, nó phát hiện Tokyo hôm nay là một ngày nắng đẹp!



Chiếc taxi dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự to như mê cung. Nó bước xuống rồi lặng lẽ thở dài. Muốn vào tới nhà chính thì phải mất gần năm phút đi xe từ cổng, mà taxi thì không được phép chạy vào. Thế là nó đành đi bộ thôi.

Lười nhác không bấm chuông, nó leo qua hàng rào sắt cao hai mét rưỡi để vào trong. Cũng may là nó không mang theo hành lí hay vali, nếu không thì cũng chẳng biết giải quyết chúng thế nào. Hệ thống an ninh của căn biệt thự này đều do một tay nó quản lí cùng quản gia – tức bác Jim. Mặc dù lớn tuổi nhưng quản gia nhà nó vẫn chăm chỉ bay qua bay lại giữa hai nước để hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ của mình.

Vừa đi, nó vừa ngắm nhìn cảnh sắc khu vườn nhà mình. Đây quả là một khu vườn rất lớn với nhiều cây cảnh quý hiếm đáng giá bạc tỉ! Mẹ nó là người phụ nữ rất thích cây cảnh nên bà luôn lùng sục những loài cây quý hiếm về chưng trong khu vườn nhà. Ngoài ra còn nhiều loại hoa phong lan hiếm và nhiều loài xương rồng rất đặc biệt…

Mất gần 15ph, nó mới đối diện với căn nhà. Căn biệt thự được xây theo kiến trúc Nhật cổ, hầu như mọi thứ đều làm từ gỗ nguyên chất khiến người ta có cảm giác thân thiện. Cửa vào nhà chính cao hơn ba mét lúc nào cũng được mở ra trừ lúc đêm tối giúp nó có thể nhìn vào bên trong.

Không thay đổi gì nhiều, chỉ có điều là hình như vừa mới thay đèn chùm và bộ sofa. Là mẫu mã mới nhất và thời thượng nhất! Nó lắc đầu chịu thua thật. Mẹ nó không những thích cây cảnh mà còn đam mê nội thất nên những gì mới mẻ nhất, bà đều biết rất rõ. Cũng chính vì thế mà căn nhà này cũng này cũng rất ấm cúng vì có phần bà chăm lo trong đó.

- Đại tiểu thư! – Một cô người làm hét lên khi nhìn thấy nó bước vào.

- Chào chị. – Nó nở nụ cười hiền.

- Sao người về đột ngột mà không báo cho chúng tôi biết để tiếp đón? Thật là quá thiết sót, tôi thay mặt mọi người xin lỗi tiểu thư! – Cô người làm vội vã cúi đầu.

- Thôi…chị đừng nói thế. Chính vì không muốn mọi người phải chào hỏi nên em không báo. Em không thích mọi người như thế. Chúng ta cứ xem nhau như là người một nhà là được rồi. Chị cứ tự nhiên đi. – Nó nhăn mặt.

- Nhưng thưa tiểu thư…

- Pama em có nhà không chị? – Nó nhìn dáo dác xung quanh.

- Thưa…không ạ! Ông bà chủ tới công ty từ sớm, chắc tới tối mới về. Thường thì trưa, cả hai có về ăn cơm nhưng hôm nay do có cuộc họp quan trọng nên thôi. – Cô người làm lễ phép.

- Thế ạ. Vậy thôi em lên phòng trước. Nhờ chị nói mọi người chuẩn bị cơm trưa giúp em. Ít thôi nhé, em không ăn nhiều được đâu, cũng không cần gọi cho pama em. Họ có việc bận thì tốt nhất đừng làm phiền. Thế chị nhé! – Nó dặn dò rồi bước về căn phòng yêu dấu sau hai tháng xa cách.

Đẩy cửa bước vào, nó nhìn lại một lượt căn phòng. Tường được sơn màu xám âm u, chiếc giường tròn to đặt ở giữa trải ga màu trắng, ngoài ra, những vật dụng khác đều là màu đen. Nó chẳng còn mấy tâm trang nghĩ ngợi nhiều, lao tới nằm trên giường. Nhắm mắt ngủ ngay lập tức. Nó đang kiệt sức. Kiểu này hoài chắc sớm muộn cũng có ngày có bị suy nhược cơ thể mất!

Bệnh viện thành phố - Việt Nam

Tại phòng VIP của bệnh viện đột nhiên phát tiếng hét to:

- NHẬT? – Vi trợn tròn mắt bật dậy khỏi giường bệnh nhìn chằm chặp Ropez.

- Phải. Con bé đi từ hồi 5g sáng nay rồi. – Ropez gật đầu, tay thảy cho Thảo Anh trái táo vừa mới gọt vỏ.

- Chị đùa em à? Sao em không nghe nó nhắc tới việc này. – Vi hậm hực tức tối.

- Không, chị nói thật. Vừa kết thúc trận đấ...u là nó bảo chị đi đặt vé may bay ngay rồi. Mà có gì mà em phải cuống lên thế? Nó chỉ là đi đưa thầy hai tập hồ sơ của hai tên kia thôi mà? – Ropez nhún vai đặt con dao gọt táo xuống bàn rồi lấy một trái nho bỏ vào miệng.

- Nhưng nếu cứ làm việc như vậy nó sẽ kiệt sức. – Vi thở dài.

- Chị nói rồi mà nó không nghe. Em cũng đừng lo lắng quá, nó bảo nó tự lo được là nó tự lo được. Không chừng bây giờ nó về tới nhà ở bên đó rồi ngủ từ đời nào rồi ấy chứ? – Ropez tiếp tục công việc ăn nho của mình, bình thản đáp. (Chị này giác quan thứ 6 nhạy phết…đoán trúng luôn cơ @-@)

- Em thấy Vi nói đúng đấy. Nó đi vậy thì đáng lo thật. – Thảo Anh nằm trên giường bệnh, vừa đọc conan, vừa gặm bánh mì sandwich nói.

- Hừ…nó bảo hai đứa đừng lo lắng, cứ ở đó mà chuyên tâm dưỡng thương đi. Xuất viện rồi thì sang với nó. Nghe nói nó đi tới hơn nửa tháng mới về đây cơ. – Ropez bĩu môi.

- Tới tận hơn nửa tháng? Nó tính cắm rễ ở đấy luôn à? Không biết ở đây còn việc công ty sao? – Vi bất bình.

- Chị không rõ nhưng nó làm việc rất có kế hoạch. Dù ở đâu thì chắc chắn nó cũng chẳng bỏ việc ở công ty đâu. – Ropez đứng dậy đi kéo rèm cửa sổ ra.

- Khi nào lành hẳn em sẽ bay sang đó hỏi tội nó. – Vi mặt nhăn nhó.

- Ok…vậy thì dưỡng thương đi. Nói nhiều quá! – Ropez gật đầu.

- Mà chị hai em đâu rồi? – Thảo Anh bỏ cuốn truyên conan xuống.

- Chị không rõ, nó với thằng Minh dắt nhau đi đâu bỏ chị trông hai đứa đây này. Thiên, Khánh và Đăng thì tới trường rồi. Dù sao cũng đâu thể nghỉ học mãi?

- Hừ…có ông anh trai như thế thì vất đi cho rồi. Em gái nằm bệnh viện thế này mà vẫn còn tâm trạng đi hú hí cơ đấy! – Vi khoanh tay trước ngực, mặt mũi hằm hằm.

“Xoạch”

Cánh cửa phòng bệnh được kéo ra, bước vào là Trang, theo sau là Minh đang xách một túi to cực khổ.

- Em gái nói gì đấy? Bảo vất ai cơ? – Minh đặt cái túi to xuống rồi lườm Vi.

- Thì nói anh chứ còn ai nữa? Em nằm bệnh viện mà từ sáng sớm đã chẳng thấy anh đâu. – Vi chun mũi.

- Hừ…ok. Thế thì anh cũng vất hết những thứ này đi vậy. Thấy em nằm bệnh viện nên sợ em chán, sáng sớm bỏ giấc ngủ ngon lành của mình để rủ Trang đi siêu thị mua bánh kẹo, đồ ăn thức uống cho mấy đứa. Vậy mà có người lại không hiểu được nỗi khổ của mình cơ đấy. Còn đòi vất mình đi cơ. Buồn thật! – Minh giả vờ tội nghiệp.

- Thôi mà anh hai đẹp trai hay giả nai! Em có bảo vất anh bao giờ? Cho em ăn bánh đi! – Vi nhõng nhẽo, đưa hai tay ra trước xin bánh.

- Hờ… - Minh chớp chớp mắt trước cái thái độ xoay nhanh hơn chóng chóng của nhỏ, lấy từ trong túi ra một bịch snack thảy lên giường.

- Thanks anh! – Nhỏ chụp lấy bịch bánh, mặt vui vẻ.

- À…mà có thông tin của An chưa? Nó tới đó an toàn rồi à? – Thảo Anh bỏ nốt phần còn lại của cái bánh sandwich vào miệng.

- Không rõ. Chị chưa gọi. Ropez, chị có gọi chưa? – Trang lắc đầu rồi nhìn Ropez.

- Không. Tắt máy rồi. Gọi mãi không được nên thôi. Chắc nó đang ngủ nên chị tính tối rồi lại gọi lần nữa. – Ropez lắc đầu.

- Haiz…thật là. Em cũng muốn về Nhật! Chỉ là bàn tay bị thương rồi kiệt sức mà ngất xỉu thôi. Có cần phải vào đây nằm không? Thảo Anh cũng chỉ là trúng một phát đạn vào tay, có nghiêm trọng gì mấy? – Vi hét.

- Haiz…chính vì kiệt sức nên Tiểu An mới nhất quyết muốn hai đứa ở bệnh viện. Nó sợ về nhà, hai đứa lại lao đầu vào công việc nữa. – Trang ngồi xuống bên giường Thảo Anh.

- Thế nó thì sao? – Vi ấm ức.

- Thôi…cứ làm theo chỉ thị đi. Một tuần nữa, các em sẽ được sang Nhật. – Ropez nhún vai.

- Một tuần á? Ý chị là tụi em phải ở đây một tuần sao? Á… - Vi bức xúc chống hai tay xuống giường làm chạm tới vết thương. Nhỏ nhăn mặt thấy mà thương.

- Tiểu Vi…có sao không? – Ropez bật dậy chạy tới hỏi. Minh cũng hoảng hồn chạy lại.

- Au…hix…đau chết mất! – Vi nhăn mặt ôm tay. Bàn tay phải được băng bó cẩn thận giờ đã thấm máu đỏ.

- Trời ơi…em làm động tới vết thương rồi này. Cứ thế thì tới bao giờ mới lành lại được? – Trang cốc vào đầu nhỏ.

- Em cũng đâu muốn? Mà sao lại phải ở trong đây tới một tuần? Em chịu không nổi cái không khí trong này đâu. – Vi khổ sở.

- Chị cũng không còn cách nào. Tiểu An đã dặn rồi. – Ropez bó tay.

- Con đấy muốn hành chết em à…TIỂU AN! – Vi hét lên đầy ấm ức.

- Nhỏ xuống giúp… - Thảo Anh bịt tai.

- Hừ… - Vi quay sang lườm cô nàng cháy da khiến Thảo Anh không dám càm ràm gì thêm nữa, cầm cuốn conan lên giả vờ chăm chú đọc.

- Một tuần sau rồi mày sẽ biết tay tao! – Vi nghiến răng trong cái thở dài bất lực của ba anh chị.

Nó mở mắt ngồi dậy nhìn khắp phòng một lượt rồi ngáp dài vươn vai. Ngủ một giấc ngon thật. Nhìn đồng hồ, 6g30 chiều rồi! Vậy là nó ngủ gần 9 tiếng đồng hồ rồi sao? Không ngờ nó mệt tới mức ngủ nhiều thế.

Đứng dậy nó bước vào phòng tắm thay đồ rồi bước xuống dưới phòng ăn. Hai hàng người giúp việc đứng xếp ngay ngắn cúi đầu chào nó.

- Chào tiểu thư.

Nó nhún vai, không trả lời vì đã quen... với cảnh này dù có hơi khó chịu. Nó không thích kiểu ai cũng phải kính nể mình.

Ngồi vào bàn, nó mới nhớ ra rằng pama mình chưa về. Nó hỏi chị giúp việc:

- Pama em về chưa ạ?

- Dạ thưa tiểu thư…ông bà chủ bảo sắp về tới rồi. – Một chị giúp việc lễ phép trả lời.

- Thế mọi người nó nói cho họ biết việc em về không?

- Dạ không.

- Vậy ạ… - Nó gật gù. Đúng lúc đó có một chị giúp việc khác chạy vào:

- Mau…ra chào ông bà chủ! – Giọng chị giúp việc hối hả.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều vội vàng chạy ra ngoài sảnh lớn. Nó thì chẳng buồn ra, chỉ đứng dựa vào bức tường, chỗ cửa thông từ sảnh lớn vào phòng ăn.

Khoanh hai tay trước ngực, nó nhìn pama mình. Người đàn ông cao lớn, gương mặt điềm đạm đầy uy quyền đó chính là người nó gọi là ba, cũng là đương kim chủ tịch của tập đoàn viễn thông KWT thứ 2 thế giới. Ông là người Nhật theo đúng kiểu truyền thống với những phong tục lâu đời. Cạnh ông là một người phụ nữ trung niên với nét đẹp đậm chất châu Á. Dù đã 40 nhưng trên mặt bà không hề xuất hiện lấy một nếp nhăn nào. Từ bà toát ra một vẻ cao sang đầy quý phái. Đó chính là mẹ nó!

- Tiểu An! – Mẹ nó nhìn về hướng cô con gái yêu quý đang đứng rồi kêu to, ngay sau nó là chạy tới ôm chặt nó.

- Mẹ! – Nó vòng tay sang ôm lây bà.

- Con về bao giờ? Sao không báo cho ta biết? – Pa nó cũng bất ngờ.

- Mới sáng nay thôi ạ. Con không muốn cắt ngang công việc của hai người nên không báo. – Nó gỡ tay mama ra rồi cười.

- Con đấy con quỷ nhỏ. Đi hai tháng trời không thèm gọi về cho ta lấy một cuộc. Làm ta nhớ con phát khóc. – Mắt mẹ nó rưng rưng.

- Thôi mà mama…chính vì thế mà con mới về thăm hai người này! – Nó làm nũng.

- Con chỉ có được cái chiêu mít ướt là giỏi. Con có biết ta nhớ con tới mức nào không? – Mẹ nó cốc yêu con gái.

- Au… - Nó lấy tay xoa đầu.

- Công chúa của pa về mà không nói trước, làm ba không đón con được. – Pa nó xoa đầu cô con gái. Có thể nói, Bảo An là báu vật của cả dòng họ Kiwasato.

- Hì…thôi. Chắc hai người mệt rồi. Chúng ta ăn cơm thôi. – Nó chạy lại kéo ghế mời pama ngồi.

- Cảm ơn con gái. – Mama nó cười đầy dịu dàng.

- Không có gì…con mời mọi người ăn cơm! – Nó sau khi ổn định chỗ ngồi thì mỉm cười nói. Ngay sau đó là cầm đũa lên gắp lia lịa.

- Từ từ nào…không lẽ ở Việt Nam thằng Thiên bỏ đói con sao? – Papa nó lắc đầu cười khổ với cô con gái.

- Dạ…anh hai không cho con ăn. – Nó gật đầu lia lịa đổ tội cho người vô can.

- Chứ không phải con ăn nhiều quá đến nỗi nó hết tiền mua đồ ăn cho con à? – Mẹ nó liền bênh cậu con trai quý tử.

- Bao giờ ạ? Con ăn ít qúa trời… - Nó trề môi.

- Ta còn lạ gì con? Nuôi con bao nhiêu năm chẵng lẽ con ăn bao nhiêu ta lại chẳng rõ? – Mẹ nó dí trán.

- Hix…mẹ chỉ thương mỗi anh Thiên! – Nó hậm hực.

- Tất nhiên…thằng Thiên ngoan hơn chị nhiều. Còn chị đi tới đâu là phá tới đó, không ở đâu là không gây chuyện.

- Mẹ! – Nó hét, mặt giận dỗi chú tâm vào chén cơm.

- Thôi…hai mẹ con ăn đi. – Papa nó can.

Gia đình nó là thế, nhiều tiềng cười nhưng ẩn sau đó là một biển nước mắt. Để có được nụ cười hạnh phúc đó, nước mắt và đau khổ mà mọi người bỏ ra là không hề ít.

Nó nghe thế cũng chẳng nhăn nhó mặt mũi nữa mà nhanh chóng gắp thức ăn đầy ắp chén của pama. Đã lâu lắm rồi nó không có được bữa ăn gia đình thế này. Từ hồi sang Việt Nam, nó chỉ đi ăn tiệm chứ cũng chẳng vào nữa và lần nấu cho hắn ăn là lần gần đây nhất nó đụng tay vào việc bếp núc.

Nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi của người thân, nó cảm thấy ấm lòng. Trong lúc mọi thứ đang rối tinh rồi mù thế này, nó cần lắm cái giây phút bình yên. Có lẽ Vi đã đúng. Chúng ta sống, chẳng cần thiết phải nhớ khư khư lấy quá khứ và lúc nào cũng phải nhìn về tương lai. Sống là sống cho hiện tại, sống hết khả năng của mình rồi để kết quả do trời định đoạt, cho tương lai thể hiện cái kết quả ấy.

Sau khi ăn tối, pama nó là vào thư phòng và làm việc. Cảnh tượng này nó thấy quen rồi nhưng đây là lần đầu tiên nó bước vào thư phòng của họ khi cả hai đang làm việc.

“Cạch”

Đẩy cửa bước vào, thứ nó có thể nhìn thấy đầu tiên chính là hai cái giá sách cao chạm nóc đặt hai bên, số sách đó toàn là sách chuyên ngành, từ sách thường đến sách hiếm đều tụ tập đầy đủ. Đối diện là cái bàn gỗ lớn... để làm việc, phía sau đó là cái cửa sổ to có thể phóng tầm mắt đến khắp nơi trong cái thành phố Tokyo này.

Ông Yushi (pa nó) ngước mắt lên, nét ngạc nhiên thoáng trong đôi mắt. Lần đầu tiên ông thấy cô con gái bước vào đây. Ông biết là không phải cô con gái không muốn giúp mình những việc ở công ty mà là vì nó biết ông không thích nó tham gia vào nên không bao giờ nó đặt chân vào thư phòng nơi vợ chồng ông làm việc. Nếu pama nó đã không thích, tuyệt đối nó sẽ không can dự nhưng lần này…đành phá lệ vậy! Nó đã chính thức tham gia vào và hiện tại đang là một cá thể của KWT dưới cái tên mới – Lâm Phương Nghi.

- Sao con vào đây? – Ông Yushi lên tiếng, đến lúc đó, bà Phương (mẹ nó) mới ngước mắt lên.

- Con gái? – Mẹ nó hơi bất ngờ.

- Vâng…dạo này công việc của hai người nhiều nhỉ? – Nó cười.

- Cũng vẫn như xưa nhưng sao con vào đây? Ta cứ tưởng con không thích đặt chân vào căn phòng này? – Mẹ lắc đầu.

- Không…con chẳng ghét gì cả. Chỉ đơn giản là con không muốn đến nơi không cần đến mình. Mà gần đây có chuyện gì lạ xảy ra không? – Nó lắc đầu rồi hỏi vào vấn đề chính. Nó cần biết Tứ quản lí có đang rình mò hay âm mưu gì với nhà nó hay không.

- Vẫn bình thường thôi con. Mà có gì không? – Pa nó chau mày.

- Cũng không có gì. Chỉ là sau này không còn được yên ổn thôi. Mọi thứ sắp bắt đầu rồi. – Nó hơi nhướn mày.

- Cái gì sắp bắt đầu?

- Một trận chiến. Pama nên chuẩn bị tốt đi thì hơn. Sắp tới sẽ có một số thứ khiến cho thương trường phải xáo động. Con chưa nói trước được gì nhưng có vẻ nó không tốt đẹp mấy. Mà pama Trương đâu ạ? Họ chưa về sao? – Nó nhún vai đầy vẻ bất lực.

- Ừm...hai ông bà ấy còn vi vu ở Anh đấy. Bảo là lâu lắm rồi chưa có dịp đi du lịch chung với nhau nên tranh thủ lần này đi luôn để ôn lại kỉ niệm xưa. Hạnh phúc lắm cơ...tôi thì đâu có diễm phúc ấy? – Bà Phương nói với giọng tiếc rẻ rồi lườm ông chồng. Từ lần kỉ niêm năm năm ngày cưới đến giờ, chồng bà chẳng bao giờ dẫn bà đi du lịch lần nào nữa cả trong khi lũ bạn thì một năm được chồng dẫn đi du lịch có khi tới hơn mười lần! Nghĩ lại mà thấy tủi thân làm sao.

- Bà nói tôi thì nói thẳng nhé! – Ông Yushi gõ mạnh tay lên mặt bàn.

- Hừ... – Mẹ nó chẳng thèm nói nữa mà cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.

- Thôi...vậy hai người làm việc tiếp nhé. Con ra ngoài đây. – Nó thở dài rồi quay lưng bước ra ngoài. Pama nó đúng là...

Tay cầm cái mũ bảo hiểm, tay còn lại vuốt ngược lại mái tóc dài xoăn lọn của mình, nhìn nó cực kì ngầu, đúng chất một playgirl. Nói cũng phải, nếu muốn nói về quậy thì Nhật Bản chính là địa bàn hoạt động chính của nó. Tối nay nó cũng muốn thả phanh một chút để xả stress những ngày gần đây.

Quần jeans đen với đôi bốt da cao gót màu đen, áo lệch vai lửng bằng da màu bạc có dòng chử KILLING màu vàng kim giúp nó tôn lên những đường nét của cơ thể. Đặc biệt là hai cái hình xăm yêu thích của nó. Một cái là hình hoa hồng đen với đầy gai nhọn ở dưới cái cổ trắng ngần và cái thứ hai là hình con bướm được cách điệu một cách huyền hoặc ở cạnh rốn. Hình xăm con bướm đó, trên thế giới này không tìm được đến cái thứ 3 vì đây là thứ duy nhất mà chỉ có nó và Ropez có chung mà thôi.

Đội mũ bảo hiểm vào, nó lên ga vọt đi khỏi căn biệt thự.



Mới chín giờ, nó cho xe vào bãi đỗ của trung tâm thương mại STYLE. Haiz…sớm như thế này mà đến bar thì cũng chẳng có chuyện gì vui thế nên thay vào đó, nó quyết định sẽ đi dạo một vòng khu trung tâm thương mại này vậy. Giết thời gian.

Nó đi dọc theo những dãy bán đồ nam, hai tai thì đeo dây phone nghe nhạc, gương mặt không một nét biểu cảm khiến người khác lạnh run.

Bỗng nhiên, nó hơi khựng người, đôi chân cũng dừng bước. Nó đang nhìn vào một shop thời trang chuyên bán áo khoác nam. Đôi lông mày chợt dán chặt vào nhau, tận sâu trong đáy mắt nó có một cái gì đó chuyển biến…nhẹ…

Nó nhớ…năm nó 12 tuổi, hắn 15…hắn đã từng nắm tay nó bước vào shop thời trang ấy. Hắn nói: “Anh thường mua áo khoác ở đây. Anh thích những kiểu dáng của thương hiệu này và…mấy cô bán hàng đó rất dễ thương.” Sau nó, hắn nhìn nó cười rất đểu. Đương nhiên là sau đó nó giận dỗi ra mặt, không thèm nói chuyện với hắn cả tuần lễ mãi cho đến khi hắn năn nỉ và nói rằng: “Mấy cô bán hàng đó dễ thương thì dễ thương thật nhưng đối với anh Tiểu An là nhất. Không ai có thể qua được Tiểu An của anh!”

Nó chợt cười…phải…không ai qua được Tiểu An của anh vì chính hắn đã biến nó thành cô gái hoàn hảo nhất. Xinh đẹp, thông minh, giàu có, đầy quyền lực…nếu nói nó đứng thứ hai thì không biết ai có thể là thứ nhất. Vì hắn mà nó đã tự biển đổi mình để rồi bây giờ những thứ thay đổi ấy lại chính là bản chất thật của nó. Muốn bỏ cũng khó. Giống như nó không thể từ bỏ máu vậy…

Chẳng hiểu thế nào mà nó lại bước chân vào shop thời trang ấy. Nhãn hiệu Prada. Không khó để một đứa như nó nhận ra hắn rất chuộng nhãn hiệu ấy khi lúc nào ra đường, hắn cũng đều mặc. Tự tát vào mặt một cái rõ đau, nó thật không hiểu con người mình. Bị người ta làm cho tổn thương là thế, bị người ta bỏ mặc là thế. Thế nhưng bất cứ thứ gì thuộc về người đó lại không thể lọt khỏi tầm mắt nó. Đó dường như đã trở thành một thói quen khó bỏ, nó không ngờ mình lại không thể nào bỏ người đó ra khỏi suy nghĩ, ánh nhìn.

Nó đi lòng vòng trong shop, cũng chẳng biết là mình vào đây làm gì và mua gì. Chỉ là nơi đây khiến nó phải suy nghĩ và nhớ nhiều mà thôi.

Bàn tay đang lướt qua từng chiếc áo bỗng dừng lại. Lấy chiếc áo đó ra khỏi giá treo, nó đưa lên ngắm nghía. Là một cái khoác da màu đen, dài tay không có nhiều chi tiết cầu kì nhưng lại khiến nó phải nghĩ nhiều.

Hắn hợp với màu đen, phải, rất hợp. Nó không thể phủ nhận rằng màu đen giúp vẻ lạnh lùng của hắn tăng lên, đồng thời cũng tăng độ quyến rũ. Cái phong thái, tướng tá của hắn không phải ai cũng có được. Đó là kiểu ngang tàn, hống hách nhưng cũng lạnh lùng, khó đoán. Những cử chỉ dứt khoát, ngang ngược ấy đã cướp mất bao trái tim non nớt, chưa kể thêm những nét đẹp nam tính vốn có trên gương mặt ấy. Hắn thật sự hoàn hảo!

Và nó đã yêu con người hoàn hảo ấy đến ngạt thở. Yêu đến mức dù có tổn thương cũng chấp nhận bỏ qua. Mù quáng và ngu ngốc. Nhưng nó làm sao bây giờ? Có cách nào làm khác khi mãi mãi con tim luôn mạnh hơn lí trí? Lí trí vẫn là lí trí nhưng lí trí chẳng còn khi có hắn. Hắn khiến nó cứ đứng giữa bốn bức tường yêu đương không lối thoát, dù có cố gắng trốn chạy đến mức nào cũng không không thể bước ra.

Chính vì hắn hoàn hảo…hoàn hảo đến khó tin nên nó mới sợ. Làm sao để giữ chặt hắn mà hắn lại không thể rời xa? Nó không dám giữ chặt vì như thế, chẳng khác nào là trói buộc mà không có tình cảm. Nhưng nó cũng không dám nới lỏng bàn tay vì nó sợ, chỉ cần một chút thôi, yêu thương cũng có thể thả trôi theo gió. Giữ không được mà thả không chẳng xong, nó phải làm sao?

Cố gắng biến bản thân trở nên hoàn hảo, nó mong mình có thể xứng với hắn nhưng…chắc gì hoàn hảo là tình yêu của hắn sẽ hướng về nó? Chính bản thân mình còn ghét sự hoàn hảo ấy thì thử hỏi người khác thì sao?

Nó miết nhẹ tay theo cổ cái áo khoác. Nó nghĩ nếu hắn mặc chắc hợp lắm vì vốn hắn hoàn hảo thế thì mặc gì chẳng đẹp.

Suy đi nghĩ lại, chẳng biết vì sao nó lại đen tính tiền chiếc áo đấy. Nó thanh toán mà đôi mắt nó nét lạnh đáng sợ.

Cầm cái túi có cái áo khoác bên trong và cái túi chứa một quyển sách, nó ghé vào tiệm kem. Chắc ít ai mà biết nhỉ? Nó thích kem. Nói một cách chính xác là thích cái lạnh mà kem mang lại. Chính cái lạnh ấy giúp nó cảm nhận được rõ ràng tột cùng của sợ cô đơn và buốt giá. Điều này chỉ có duy nhất Bảo Vi là hiểu và cái sở thích ấy chỉ mới hình thành ba năm gần đây. Tức là sau vụ tai nạn!

Chị phục vụ dễ thương mang menu đến đặt xuống bàn cho nó, niềm nở hỏi:

- Em dùng gì?

- Lấy li kem chocolate. Cỡ lớn. – Nó ngước đôi mắt buồn của mình lên nhìn chị phục vụ.

- Vâng…sẽ có ngay cho quý khách. – Chị phục vụ có hơi sững người trước đôi mắt ấy. Đẹp nhưng sự lạnh lẽo và cô đơn ngút ngàn không che nổi nét buồn vô tận khiến người khác thẫn thờ.

Nó lại đeo tai phone nghe nhạc. Mắt lại nhìn về cái túi chứa áo. Nó sẽ làm gì với cái áo ấy? Đương nhiên là không thể mặc vì nó lớn và là kiểu dáng của nam. Cho thì sao? Nhưng cho ai? Thiên không thích những thứ như thế này nhưng còn hắn thì…không lẽ lại tặng hắn? Hắn sẽ hỏi nó vì dịp gì, không lẽ nó phải nói rằng chẳng vì dịp gì cả mà là tại ghé vào shop thời trang có chứa kỉ niệm của chúng ta nên nó mua một cái? Có mà điên.

Haiz…lại thở dài. Nó chản nản lôi từ trong cái túi còn lại ra một quyển sách mà lúc nãy đi ngang vô tình nhìn thấy. Chính xác hơn là một cuốn tiểu thuyết. Lứa tuổi này của nó còn rất nhiều mơ mộng, đặc biệt là tình yêu thì tất nhiên nó cũng thế. Không thể phủ nhận là nó rất thích đọc những cuốn tiểu thuyết tình yêu dài ngoằn lâm li bi đát nhưng cuối cùng vẫn có hậu. Nó thích cái cảm giác thả hồn vào đó rồi cảm nhận nỗi đau và sự mất mát của nữ chính, nhưng dù thế nó cũng có chút xót, tự hỏi không biết kết thúc của mình có đẹp đến thế không?

Cái bìa sách màu hồng làm nó có hơi chói mắt, lúc đầu tính không mua nhưng chính cái tựa đề đã khiến nó suy nghĩ lại. “Sẽ có thiên thần thay anh yêu em” của Minh Hiểu Khê. “Sẽ có thiên thần thay anh” sao? Nó tự hỏi là liệu nếu không có hắn thì sẽ có thiên thần nào thay hắn đến bên nó không nhỉ? Tất nhiên là nó đã biết câu trả lời. Là không! Bởi sẽ không có một thiên thần nào chấp nhận ở bên cạnh con ác quỷ tàn nhẫn nhất như nó.

Ác quỷ như nó thì chẳng ai có thể chấp nhận nổi. Đối với nó, cụm từ “thiên thần” thật là thuần khiết, trong sáng không vướn chút đau khổ, chua xót nào vì có ai lại nỡ đem nhưng thứ ấy lại cho thiên thần chứ? Nhưng đối với một ác quỷ như nó lại khác, những thứ xấu xa, đau đớn nhất ác quỷ đều phải chịu. Ai ai cũng ghét ác quỷ và yêu thiên thần vì vẻ bè ngoài mà có ai chịu hiểu rằng những thứ ác quỷ chịu là không tưởng.

Nếu so sánh giữa cả hai, ác quỷ tàn ác còn thiên thần thì hiền lành, ác quỷ quyến rũ còn thiên thần thì đáng yêu, ác quỷ lạnh lùng còn thiên thần thì hiền lành. Nhưng…tâm hồn của ác quỷ nhiều cảm xúc hơn thiên thần, đau khổ mà ác quỷ phải chịu nhiều hơn thiên thần, trái tim của ác quỷ mạnh mẽ và kiên cường hơn thiên thần, nước mắt của ác quỷ trong và đẹp hơn thiên thần!

- Kem của em đây! – Chị phục vụ đặt lên mặt bàn một ly kem to với 7 viên kem chocolate bên trong.

- Cảm ơn. – Nó hơi giật mình, tay bỏ cuốn sách vào lại trong túi.

Chị phục vụ gật đầu chào rồi quay lưng bước về phía quầy.

Nó cầm cái muỗng inox nhỏ, xúc một thìa kem cho vào miệng. Lạnh. Đắng. Nhưng cuối cùng là chút vị ngọt.

Buông cái muỗng xuống, nó rút điện thoại ra gọi cho một ai đó:

“Alo…” – Đầu dây là tiếng một cô gái.

“Quán kem Diary tầng 3 trung tâm thương mại STYLE. Đến gặp tôi một chút được không?” – Nó nhìn xuyên qua tấm cửa kính của quán xuống con đường đông đúc, tâm hồn như treo ngược cành cây.

Bệnh viện trung tâm – Việt Nam

Khánh và Thiên an tâm rời khởi phòng bệnh khi hai cô gái đã chìm vào giấc ngủ. Từ trưa tới giờ chưa có cái gì trong bụng, cả hai quyết định đi tìm thức ăn. Tất nhiên mục tiêu đi đến là canteen bệnh viện chứ không còn nơi nào khác vì còn phải nhanh chóng quay lên trông hai cô nàng kia mà?

“Xoạch”

Thiên khép cửa lại, căn phòng im lặng đến rơn người, chỉ còn mỗi tiếng thở đều đều của hai kẻ trên giường mà thôi.

Ngoài hành lang, có bốn tên mặc đồ đen đang tiến lại trước phòng bệnh vip của bệnh viện. Dùng cử chỉ, tên dẫn đầu ra hiệu cho những thằng còn lại đeo cái khẩu trang màu đen vào rồi gật đầu hài lòng. Hai tên đứng ngoài canh cửa, hai tên nhẹ nhàng kéo cửa bước vào, cố không gây tiếng động.

“Xoạch”

Cánh cửa lại một lần nữa được kéo ra nhưng bước vào là hai tên mang khẩu trang đen. Nhẹ nhàng, cả hai khép cửa lại bước đến bên hai chiếc giường đặt trong phòng. Từ trong túi áo, cả hai rút ra hai con dao sáng loáng trong căn phòng không một ánh đèn.

“Phập”

Con dao dưới tác động của lực đã cắm sâu vào. Đôi mắt tên đứng bên giường Vi mở to hết cỡ.

- Hừ…trò chơi vui…thiếu mặt ta sao được? – Vi ngồi ở mép giường nhìn hắn cười, tay mân mê lọn tóc.

- Mày… - Tên đó giận dữ rít lên nhưng nhanh chóng im bặt. Vi dí gương mặt mình gần sát gương mặt của hắn, ngón tay trỏ để trước miệng hắn ta ra dấu im lặng. Đối mặt với một gương mặt đẹp hoàn mĩ đến như vậy trong khoảng cách gần khiến hắn bị...đơ.

- Trò chơi này…vui đấy! Nhưng ta đây không có hứng thú để tiếp tục. – Vi nhếch môi, nụ cười làm hắn ta không còn biết đến thứ gì.

“Phập”

Rút con dao mà lúc nãy hắn ta đâm hụt vào gối ra, nhỏ nhanh tay cắm vào bụng hắn. Sức mạnh của sắc đẹp là đây! Chỉ cần vỏn vẹn một phút là đã có thể kết liễu cuộc đời của một tên ngu ngốc.

Dùng chân đạp hắn ta văng vào tường, Vi vòng sang chỗ của Thảo Anh. Cô nàng đã xử lí xong tên còn lại bằng một phát đạn từ khẩu súng giấu sẵn dưới gối.

“Xoạch”

Cánh cửa được kéo ra, hai tên còn lại chạy vào nhìn hai tên đồng bọn đã ngã gục dưới đất.

- Tụi mày… - Thằng đầu trọc chỉ vào mặt Vi.

- Hừ…chưa hết sao? – Vi cười khẩy ngồi xuống giường.

- Tụi mày là người của ai? – Thảo anh đứng dựa tường.

- Liên quan đến mày à? – Tên còn lại quát.

- Không có gì…chỉ có hai chữ muốn nói thôi. Tạm biệt! – Thảo Anh lắc đầu rồi giơ tay chào, miệng cười mỉa.

- Mày…hự… - Tên đó tức điên nhưng ngay sau đó, cả hai tên ngã xuống đất, máu ọc ra từ miệng trong đến là kinh tởm.

Trang đứng dựa ngay cửa ra vào, vuốt vuốt lại mái tóc nói:

- Hai đứa hay nhỉ? Mới nghỉ có một ngày trong bệnh viện mà đã có khách tới thăm rồi sao?

- Chậc…em nổi tiếng mà? – Thảo Anh nhùn vai bước tới phía Trang.

Vi lướt mắt qua cửa sổ. Có cái gì đó chói vào mắt nhỏ. Là một ánh đèn nhỏ và nó…màu đỏ! Là lazer! Súng bắn tỉa!

“Choang”

- Coi chừng! Á… - Vi hét rồi chạy tới ôm Thảo Anh ngã xuống nền đất cùng lúc khi cánh cửa sổ vỡ toang do viên đoạn.

- Vi! Anh! – Trang hốt hoảng hét.

- Vi! – Thảo Anh bật dậy nhìn con bạn nằm kế bên.

Nhăn mặt, Vi tuyệt đối không thốt lên bất cứ một tiếng kêu nào cho thấy mình đang đau. Nhỏ biết, làm như vậy sẽ khiến mọi người càng lo lắng hơn.

- Đừng lo cho em! Mau ra lệnh phong toả toà nhà đối diện. Nhất định phải bắt được tay sát thủ! – Vi cắn răng ôm bả vai bị viên đạn găm vào, máu chảy ướt đẫm cả áo.

- Em…được! – Trang mở to mắt nhìn Vi nhưng nhanh chóng sau đó là quay người chạy nhanh đi. Vừa chạy vừa rút điện thoại ra gọi.

- Mày…có sao không? – Thảo Anh đỡ Vi dậy, ánh mắt lo lắng đầy sợ hãi.

- Không sao…bắn trúng vai thôi! – Vi lắc đầu, cắn răng để cố gắng không thốt lên tiếng rên vì đau.

- Mày…xô tao ra làm gì chứ? Nếu mày không làm thế thì có bị thế này đâu? – Thảo Anh khóc, trách nhỏ.

- Khùng à? Không thì để tên sát thủ đó giết mày sao? – Vi cười méo xẹo cốc đầu cô nàng.

- Nhưng…

- Thôi…không sao. Chỉ là một phát đạn thôi mà, nín đi! – Vi lấy bàn tay dính máu của mình quệt đi hàng nước mắt của Thảo Anh.

- Vi! – Khánh từ bên ngoài chạy vào, gương mặt nhễ nhại mồ hôi nhưng cũng không che nổi nỗi lo sợ tột cùng trong đáy mắt.

- Anh… - Vi gượng cười.

- Em…có ổn không? Có sao không? – Khánh chạy tới bế nhỏ đặt lên giường.

- Được… - Vi gật đầu.

- Hai đứa… - Ropez chạy vào, theo sau là Thiên và Minh.

- Anh hai…gọi bác sĩ giùm em. Em cần lấy đạn ra… - Giọng Vi thều thào.

- Em…trúng đạn? – Khánh nhìn chăm chăm nhỏ.

- Được rồi…chỉ là ở vai thôi. Đi nhanh đi hai… - Vi lắc đầu, phẩy phẩy tay ý kêu Minh đi.

- Ừ… - Minh nhanh chóng chạy đi kêu bác sĩ.

- Sao lại xảy ra chuyện này? Đã có chuyện gì xảy ra? – Thiên đỡ Thảo Anh ngồi dậy, nhìn khắp căn phòng rồi quát.

- Ư…không có gì hết. Bọn sát thủ…nhận lệnh…ám sát thôi… - Vi thở gấp nới, bờ môi hồng hảo lại trở lên tái nhợt. Có vẻ máu từ vết thương mới này ra khá nhiều.

- Em… - Khánh nhìn Vi, ánh mắt tỏ rõ vẻ không hài lòng.

- Ổn… - Vi xua tay.

- Đưa anh xem vết thương! – Khánh lạnh giọng.

- Không sao mà! – Vi lắc đầu.

- Em đừng có cứng đầu! Đưa anh xem vết thương! – Khánh quá lớn.

- Đã bảo là không sao. – Vi vẫn cố mím môi chịu đau.

- Hừ… - Khánh điên tiết, hai bàn tay nắm từ cổ áo nhỏ xé mạnh xuống.

- Anh! – Vi trừng mắt.

- Máu chảy nhiều thế này mà bảo không sao à? Em có bị điên không vậy? – Khánh nhìn vào vết thương, giận dữ.

- … - Vi không trả lời, chỉ quay mặt sang hướng khác. Trong lòng nhỏ đang thầm rủa cậu. Nghĩ sao trước mặt nhiều vậy mà xé áo nhỏ kia chứ? Khánh không ngại thì thôi, cũng phải hiểu nhỏ sẽ cảm thấy sao chứ?

- Bọn nào gan đến vậy? Dám giở cả trò này? – Ropez nghiến răng.

- Em không rõ. Chị chuẩn bị máy bay giùm em được không? – Vi ngả đầu dựa vào thành giường.

- Em tính đi đâu? – Ropez nhíu mày.

- Nhật! – Thảo Anh trả lời thay bạn. Cô nàng hiểu bây giờ nhỏ đang nghĩ gì.

- Không! Hết tuần này hai đứa mới được đi! – Ropez gắt.

- Chị đi làm đi. Lệnh! – Vi gằn giọng.

- Em… - Ropez sững sờ.

- Trương gia an toàn hơn ở đây. Ở đây sớm muộn cũng sẽ tiếp tục xảy ra chuyện thôi. Vả lại…không một ai dám động đến tụi em khi có tổ chức ở gần đến thế. – Thảo Anh giải thích.

- Nhưng Tiểu An…

- Không sao. Bảo An sẽ không phản đối…nếu đó là vấn đề an toàn của cả nhóm.

- …Được. Trưa mai lên đường. Bác sĩ tới rồi đấy! – Ropez suy nghĩ một hồi rồi gật đầu bước ra ngoài.

Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi cùng mình bước vào phòng thì không khỏi hoảng sợ trước bốn cái xác chết. Ông không hiểu tại sao lại có những kẻ này ở đấy.

Vi thấy bác sĩ vào thì yên tâm nhắm mắt lại, đầu gục vào ngực Khánh an tâm, bàn tay nhỏ nhắn dính đầy máu vẫn không thôi nắm chặt lấy áo cậu. Khánh cúi xuống nhìn Vi, cậu thoáng đỏ mặt và bắt đầu hiểu vì sao lúc nãy Vi lại phản đối chuyện cho cậu xem vết thương như thế. Kéo áo che cho Vi, thật sự Khánh không muốn tay bác sĩ kia nhòm ngó thấy bất cứ thứ gì của cô người yêu bé nhỏ.

Cô gái có mái tóc đen duỗi thẳng đứng trước mặt nó nhìn chằm chằm. Cô gái có nước da trắng, khuôn mặt dễ thương đúng chất của người Nhật Bản, chỉ có mỗi đôi mắt ánh lên nét buồn khôn nguôi.

Cô gái kéo nhẹ chiếc ghế ở đối diện nó rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt túi xách lên bàn. Chị phục vụ ban nãy lại cầm cuốn menu bước tới, hỏi:

- Chị dùng gì ạ?

- Cocktail trái cây. – Cô gái khẽ mỉm cười, giọng nói trầm nhưng rất ấm và ngọt, trái với âm vực thanh và trong nhưng lại lạnh lẽo của nó.

- Vâng. Chị chờ một lát. – Cô phục vụ gật đầu rồi quay lưng bước đi.

- Sao lại gọi em ra đây? Chị không tính tới bar à? – Cô gái nhìn nó.

- Chị lớn tuổi hơn tôi đấy. – Nó nhếch môi.

- Hì…nhưng người đó gọi cô bằng tiếng chị, vả lại…tôi cũng là phận đàn em. Cũng dưới trướng thôi nên gọi vậy là đúng rồi. – Cô gái lắc đầu.

- Sao cũng được. – Nó nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Anh ấy…sống thế nào? Vẫn ổn? – Cô gái cúi đầu, hỏi nhỏ.

- Anh ấy? Cô vẫn nhớ thằng nhóc đó sao? – Nó hơi cười.

- Mãi mãi…chỉ là không đủ tư cách để gọi thẳng hỏi thăm thôi. – Giọng cô gái như nén lại tiếng thở dài.

- Tại sao lại không thử? – Nó chống cằm.

- Sao?

- Sao lại không thử xin một lần được tha thứ? Biết đâu được thì chẳng phải là làm khổ nhau thời gian qua sao? – Nó thở dài.

- Không phải cứ lúc nào muốn là cũng có thể tha thứ được. Dù anh ấy tha thứ nhưng chắc gì trong lòng em cảm thấy dễ chịu? – Cô gái gục mặt xuống bàn.

- Thằng nhóc ấy sống rất tốt. Hay cười và lại rất chăm chỉ. Có vẻ quá khứ không còn bám nhiều lấy nó nữa. – Yên lặng một hồi, nó lại nói.

- Vậy thì em yên tâm rồi. Em chỉ cần thế. – Cô gái cắn nhẹ môi, cố để nước mắt không trào ra ngoài.

- Chỉ có điều, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu? Tại sao cô không nói hết cho thằng nhóc biết? Nó biết về tổ chức, biết cả thân phận của tôi. Vậy thì cô sợ điều gì? – Nó nghiêng đầu.

- Sợ mất mát. Nếu nói, anh ấy tuyệt đối sẽ ngăn cản em nhưng…em nợ người đàn ông đó một mạng nên giờ vẫn phải dùng một mạng để trả lại. – Cô gái hít sâu một hơi, nói.

- Vậy thì…từ bỏ đi để chạy theo tình yêu. Món nợ ấy cứ để tôi trả thay cô. Tôi cũng nợ ông ta một mạng mà? – Nó cười.

- Chị đùa à? Chính chị cũng biết, quay đầu là điều không thể… - Cô gái ôm mặt cười buồn.

- Của quý khách. – Chị phục vụ mang ly cocktail đặt xuống bàn.

- Cảm ơn. – Cô gái vội mỉm cười đáp lễ nhưng nụ cười đó có chút gượng gạo.

- … - Cô phục vụ gật đầu quay người bước về phía quầy.

Không khí trở nên im lặng hẳn, cả hai mãi miết đuổi theo những suy nghĩ riêng. Nhìn ly cocktail đặt trước mặt, nó hỏi bâng quơ:

- Vẫn nhớ thứ nước này sao?

- Quên sao được? Chính anh ấy là người giúp em thích loại cocktail này mà. Vị chua chua ngọt ngọt của trái cây cùng với chất cồn của rượu. Một cảm giác rất lạ! – Cô gái dùng tay miết nhẹ lên miệng chiếc ly.

- Linda… - Nó khẽ gọi.

- Sao? – Cô gái ngước mặt lên.

- Thằng nhóc ấy…nó vẫn còn rất yêu cô. Chính vì thế đừng làm khổ nhau nữa.

- Chuyện đó…em sẽ tính khi chị bước sang tuổi 20. – Linda hơi sững người nhưng vội vàng lấy lại nụ cười điềm tĩnh.

- Chỉ tại tôi mà nhiều người bị liên luỵ như thế. – Nó cười khẩy, ngước mắt ra ngoài.

- Không phải. Nếu trách thì hãy trách rằng tại sao mình sống quá tốt để ai cũng muốn bảo vệ. – Linda lắc đầu.

- … - Nó không trả lời, chỉ nhìn Linda một lúc rồi lấy điện thoại ra. Chiếc điện thoại để trong túi nó đang rung lên từng đợt vội vã.

Nó nhíu mày, Ropez đang chăm hai con bạn nó ở bệnh viện sao giờ lại gọi cho nó. Không lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

“Alo…” – Nó nghe máy.

“Sang đó mọi chuyện ổn không? Sao sáng nay chị gọi không được?” – Ropez ân cần hỏi thăm nó.

“À…sáng nay em khoá máy tại không muốn có ai làm phiền. Mà có việc gì không chị?” – Nó gật gù.

“Có. Chị gọi để báo em tối mai Vi, Thảo Anh và Trang sẽ có mặt tại sân bay bên đó.”

“Sao cơ? Tối mai? Chẳng phải em dặn là để hết tuần sao?” – Nó chau mày, giọng tỏ rõ vẻ khó chịu.

“Bảo Vi ra lệnh cho chị. Vả lại bên đó an toàn hơn, vừa xảy ra chuyện ở bệnh viện đây.” – Ropez thở dài.

“Chuyện? Có chuyện gì xảy ra?” – Nó có linh cảm không tốt.

“Có người ám sát. Bốn tên tới tấn công trực diện đều bị hai đứa nó giết chết hết rồi. Chỉ có điều là không ngờ tới việc có tay súng bắn tỉa ở toà nhà đối diện thôi.”

“Ám sát? Tụi nó vẫn ổn chứ?” – Nó hơi giật mình.

“Vẫn ổn. Mọi chuyện chưa quá tầm kiểm soát. Chỉ có một vấn đề là do đẩy Thảo Anh ra khỏi vị trí bị ngắm bắn nên Vi bị trúng đạn vào bả vai.”

“Sao? Trúng đạn?” – Nó cắn môi rít lên qua từng lẽ răng.

“Phải.”

“Vậy có bắt được tay sát thủ không?” – Giọng nó lạnh dần.

“Haiz…sau khi bị bắn thì ngay lập tức Vi hạ lệnh cho Trang gọi người bao vây tòa nhà đối diện để bắt tay sát thủ. Chỉ có điều, năm phút sau, người của ta tới thì tay sát thủ ấy có dư thời gian cao chạy xa bay rồi.” – Ropez thở dài. Nếu chị có mặt trong phòng bệnh ngay từ trước đó thì có lẽ đã có thể phối hợp cùng Trang bắt sống tay sát thủ mà không cần nhọc công mà vẫn để thoát như thế.

“Được…ngay lập tức cho lệnh điều tra. Bằng mọi giá phải bắt sống tên sát thủ ấy về đây cho em. Bất cứ thông tin nào cũng phải báo cáo.” – Nó vừa nói giọng đều đều, tay vừa gõ gõ lên bàn.

“Ừm…thật ra thì…cái bọn bị hai đứa kia hạ gục có hình xăm ngay cổ tay. Chị nghĩ em rõ cái hình xăm ấy là gì mà?” – Ropez ậm ừ.

“Em biết…biết rất rõ kẻ đứng sau. Vấn đề là em chắc chắn dù có tham vọng ngồi vào chiếc ghế hiện tại của em nhưng họ vẫn không dám làm liều đến thế. Họ biết em không phải là trẻ con, việc phát giác ra chỉ là một sớm một chiều. Thế nên chắc chắn phải có kẻ chống lưng.”

“Nhưng chưa điều tra được? Chính vì thế em vẫn đang im lặng mà không vạch mặt họ sao?”

“Hừ…vẫn đang tìm hiểu. Nhanh thôi nhưng…dù có kết quả sớm, chúng ta vẫn chưa thể làm gì.” – Nó nói, ánh mắt hơi liếc nhìn Linda.

“Tại sao?” – Ropez không hiểu.

“Họ vẫn chưa hết giá trị lợi dụng. Âm mưu muốn lật đổ em, gây nên cho chúng ta nhiều nguy hiểm nhưng họ vẫn còn khả năng để lợi dụng. Vậy thì tại sao chúng ta lại không sử dụng họ triệt để nhỉ? Cứ xem như đó là cách để họ đền bù thiệt hại. Có qua là phải có lại…một quy luật không đổi.” – Nó cười mỉa.

“Tùy em…nhưng em không thấy như vậy là rất mạo hiểm sao?”

“Mạo hiểm nhưng sẽ an toàn hơn là khi vạch mặt họ sớm. Chắc gì sau khi biết kẻ chống lưng, ta có thể làm khác? Một điều có thể dám chắc rằng kẻ chống lưng ấy cũng không hề đơn giản. Em sẽ chọn con đường ít đổ máu nhất và an toàn nhất. Chị đừng lo.” – Nó vuốt cằm.

“Được…mọi chuyện em cứ tự giải quyết, chị sẽ không xen vào.”

“Tốt…lát gửi sang cho em giờ cụ thể, em sẽ cho vệ sĩ ra đón họ. Còn giờ thì em có chút chuyện. Bye.” – Nó nói rồi thẳng tay gác máy không kịp để Ropez nói thêm bất cứ thứ gì.

Ném cái điện thoại thẳng lên bàn, nó ngả người ra sau ghế thở dài đầy mệt mỏi. Linda nhìn thấy bộ dạng của nó thì cũng hơi lo lắng:

- Sao thế chị?

- …Trong nước xảy ra chuyện, Bướm Đêm gọi điện thông báo. – Nó im lặng một hồi thì trả lời.

- Lại có việc à? Việc gì mà quan trong tới mức phải đích thân Bướm Đêm gọi điện thông báo vậy? – Linda nhìn biểu hiện của nó thì cũng đoán được phần nào về nội dung cuộc điện thoại.

- Chị biết hình xăm này mà đúng không? Em cần xác nhận lại. – Nó đẩy đến trước mặt Linda cái điện thoại mở sẵn hình cái hình xăm mà nó chụp được của tên bị nó giết chết tại nghĩA trang của D.E.A.T.H.

- Là nó sao? Chị nhận ra sớm hơn em nghĩ. – Linda hơi nhoẻn miệng cười, tay vén mái tóc mỉnh sang một bên, để cho nó xem một cái hình xăm nhỏ sau tai. Là hình ngôi sao mười cánh có vòng tròn bên ngoài.

- Hừ…quả thật là vậy. Tôi chỉ nghi ngờ chứ chưa dám khẳng định, một phần vì không nhớ rõ hình dạng của hình xăm ấy trên người họ. Mà cô có dính dáng đến vụ này không vậy? – Nó hất mặt nhìn Linda.

- Em nghĩ chị rõ nhất mà? – Linda không trả lời thằng câu hỏi của nó.

- Cũng phải…vậy sao không báo cáo?

- Hừ…chính bản thân chị cũng rõ họ không bình thường mà. Nếu chị sinh ra vốn đã là một thiên tài thì dù họ không được bằng chị nhưng họ cũng xứng đáng để được gọi bằng một chữ thần đồng chứ? Gọi điện thoại cho chị thì bất cứ lúc nào, họ cũng có thể lần ra và nghe lén được cuộc điện thoại ấy. Chị đang ở Việt Nam, bất kể em có trốn qua thì chỉ cần chưa đầy 1 tiếng đồng hồ sau họ cũng đã có thể lần ra được em. Như vậy quá nguy hiểm, không chỉ cho em mà còn cho chị. – Linda giải thích.

- Vậy sao không báo cáo vụ gần đây có nhiều tập đoàn âm mưu triệt những thành phần quan trọng của D.E.A.T.H? Cô cũng chẳng thông báo việc gần đây có nhiều kẻ đã dần đánh hơi được mặt trái của một tập đoàn D.E.A.T.H hùng mạnh là một tổ chức phi chính phủ? Những việc đó hoàn toàn có thể gọi điện thông báo được cơ mà bởi vì nó nhằm mục đích bảo vệ tổ chức. Sẽ chẳng ai nghi ngờ điều đó. – Nó nói nhỏ vào tai Linda. Đang ở nơi đông người như một quán café như thế này, nói ra thì lộ hết.

- Bởi kẻ làm những việc ấy là họ. – Linda hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng trả lời.

- Họ? Bán thông tin? – Nó hơi nhíu mày.

- Phải. Bán thông tin để đổi lấy một kẻ chống lưng cho những kế hoạch sắp tới, một mũi tên trúng hai đích. Vừa có kẻ giúp cho bản thân có một chỗ dựa vững chắc, vừa có thể áp đảo đối phương. Mục đích chính của họ là làm suy yếu chiếc ghế hiện tại của chị để đến một lúc thuận lợi nào đó sẽ thẳng tay cướp lấy. Ngoài ra, việc tiết lộ thông để người ngoài triệt dần những nhân tố quan trọng của D.E.A.T.H cũng có lợi cho họ. Tứ ma nữ…vốn là đầu não của tập đoàn này sau chiếc ghế chủ tịch. Vì thế nhắm vào Tứ ma nữ là mục đích lớn nhất của những tập đoàn khác. Dù chủ tịch Tịnh Cát có tài giỏi đến mức nào thì khi mất đi bốn thiên tài cũng không đủ sức để vực dậy D.E.A.T.H. – Linda từ từ phân tích.

- Họ…vậy cô biết kẻ chống lưng ấy là ai không? – Nó đang tính nói gì đó nhưng lái sang việc khác.

- Không! Đang tìm hiểu. Tính xong mới báo chị luôn một lần nhưng chị lại biết trước mất rồi. – Linda cười nhẹ.

- Được…khi nào xong báo tôi một tiếng. Giữ cái điện thoại này để liên lạc với tôi. Đường truyền của nó được bảo mật tối tân hoàn toàn rồi. Đừng lo sẽ bị phát hiện. – Nó lấy từ trong túi xách ra một cái điện thoại nữa.

- Cảm ơn. – Linda nhận lấy cái điện thoại. Đúng lúc đó thì điện thoại nó đổ chuông tin nhắn.

Đọc xong dòng tin nhắn, nó hơi cười. Dường như là có cái gì đó rất thú vị mà nó vừa được biết. Nó không ngờ là con người đó có bản lĩnh đến như thế. Đứng dậy rời khỏi chỗ, nó tính tối nay sẽ đi bar nhưng thôi để sau vậy. Nó nói:

- Tôi về trước. Nhớ nhé! Có gì thì gọi điện thoại báo cáo. Với lại 11g30 tối mai dẫn người ra sân bay đón ba người kia rồi đưa về Trương gia giúp tôi nhé, tôi không tiện ra đón họ được. Trang bị cho cẩn thận vào vì có hai kẻ đang bị thương. – Nó nói rồi cầm túi xách và hai giỏ đồ bước ra thẳng khỏi quán café. Nó đã thấy…một cô gái vừa bước vào quán. Mặc dù cô ấy đó không thấy nó với Linda nhưng tốt nhất là nó nên đi khỏi đây để tránh rắc rối.

Về đến nhà là đã hơn 11g tối. Nó uể oải đi tắm một cái rồi thả người lên giường. Qủa thật gần đây xương cốt nó muốn rã rời nếu không muốn nói là sắp gãy hết tới nơi. Lịch trình sắp tới của nó cũng không có gì đặt biệt. Trong một tuần lễ tới nó sẽ có gắng xả hết mọi ưu phiền của mình và cùng ba con bạn thoải mái vui chơi một tí, sau đó sẽ đi thi hành nhiệm vụ.

Lần này về, một phần cũng là do nó được gửi thông tin là sắp có nhiệm vụ tại Nhật nên mới về sớm hơn dự định một tuần lễ. Nghe nói là sẽ không dễ ăn vì có dính dáng đến một ông trùm nào đó. Nói như thế nên nó cũng chẳng biết chính xác đối tượng là ai vì D.E.A.T.H có liên quan đến rất nhiều kẻ có máu mặt, việc đoán ra giống như đang mò kim đáy bể vậy.

Với tay, nó lấy cái điện thoại ở đầu giường rồi gọi cho Thảo Anh. Nó cũng đang rất lo cho Vi, không ngờ nó mới đi có một ngày mà hai con bạn nó đã xảy ra chuyện rồi.

“Thảo Anh đấy hả?” – Nó hỏi, giọng có chút mệt mỏi.

“Ừm…khuya rồi sao không ngủ? Còn gọi tao làm gì?” – Giọng Thảo Anh hơi nghèn nghẹn, giống như vừa mới khóc xong.

“Mày khóc à?” – Nó chau mày.

“Hic…đâu? Chỉ tại tao đang lo cho Vi quá. Nó mất máu nhiều.” – Thảo Anh trả lời nó, tay quệt hàng nước mắt.

“Đáng lẽ ra tao nên để tụi mày đi cùng tao, vậy thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”

“Không phải lỗi tại mày đâu. Là tại họ cố giết chúng ta thôi.”

“Nhưng cũng tại tao kéo tụi mày bước vào con đường này. Nếu không gặp tao, có lẽ tụi mày sẽ có một cuộc sống bình thường hơn và được sống trong hạnh phúc chứ không phải là sống những tháng u tối lúc nào cũng lo sợ có người hăm he giết mình như thế này.” – Nó mím môi.

“Mày đang nói ngốc gì vậy? Nếu không gặp mày, tao sẽ không biết được tình bạn đẹp đến thế nào. Chính mày đã cho tao thấy được tình bạn là thứ tao luôn khao khát. Gặp mày, tao mới gặp được Thiên – người con trai mà tao sẽ yêu suốt cuộc đời này và có dòng họ Kiwasato là gia đình thứ hai ngoài cái gia đình không trọn vẹn của tao. Mày cho tao rất nhiều thứ! Đừng nghĩ ngợi tới những thứ nhỏ bé để rồi tự trách mình như thế.” – Thảo Anh mắng nó.

“Mày…” – Nó cảm động.

“Mày gì? Mày nói nữa là tao giận luôn đấy. Mới không gâp nhau có một bữa thôi mà tao nhớ mày phát khùng rồi này.”

“Hì…Mà tình trạng Vi sao rồi? Nó bị thương không nặng quá chứ?” – Nó hỏi.

“Chỉ trúng phát đạn vào vai thôi nhưng mất máu hơi nhiều. Tình hình vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát. Đừng lo lắng thế.” – Thảo Anh nói.

“Được…nếu tình hình nó tốt hơn thì ngày mai hãy lên máy bay, không thì tụi mày nghỉ ở đó một ngày nữa hẵng đi. Tình trạng vết thương như thế đi máy bay không tốt cho nó.” – Nó dặn dò.

“Tao biết rồi. Mày bên đó vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn. Mà tin nhắn mày gửi tao hồi tối đúng thật là vậy sao?” – Nó bước về phía cửa sổ, vén tấm rèm lên nhìn ra ngoài.

“Phải…chính xác đấy, chính Thiên đã nói thế mà.” – Thảo Anh khẳng định.

“Hắn ta bay chuyến mấy giờ?” – Nó chau mày khi thấy từ cổng có chiếc xe đang tiến vào khuôn viên vườn nhà.

“6g. Chắc giờ sang tới đó rồi đấy!” – Thảo Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

“Qủa thật…tới rồi. Không ngờ là mò tới tận Trương gia tìm tao (pama nó sống vs pama Vi và papa Thảo Anh => Lũ tụi nó sống chung trong khu biệt thự 3 căn kề nhau: Căn đầu tiên của dòng họ Kiwasato, căn thứ hai là Trương gia và căn thứ ba là Vương gia. Hiện tại nó đang ở Trương Gia).” – Nó nhếch môi.

“Hờ…tiếp đón cho tử tế.” – Thảo Anh cười.

“Không biết…tránh mặt lúc này là cách hay. Tao không muốn gặp hắn.” – Nó hơi nhăn mặt.

“Mày với hắn xảy ra chuyện gì à?” – Thảo Anh hơi nghi ngờ với thái độ của nó.

“Không…khi nào sang thì gọi, tao sẽ nói nơi tao đang ở. Vương gia lúc này không an toàn đâu. Họ hành động rồi.” – Nó nói rồi cúp máy. Việc trước mắt nó nên làm là thoát khỏi tên vừa đi xe vào khuôn viên kia kìa.

Thay nhanh bộ đồ, nó mở toan cánh cửa sổ ra. Từ phòng nó xuống đất là hai lấu, ước tính cũng cao tới 5m vì trần lầu một rất cao. Thế thì nhảy xuống từ độ cao ấy có khi toi mạng.

Nhếch môi, nó đã biết làm cách nào đề xuống rồi. Cây nhà trồng cao thế làm gì nếu không để lợi dụng mà trèo kia chứ?

Nó leo lên thành cửa sổ, dùng lực bật người chụp nhánh cây gần sát cửa sổ phòng rồi bám dần theo đó tuột xuống.

“Bịch”

Đáp đất an toàn, nó nhìn ngó xung quanh một lần nữa thì thấy kẻ vừa vào đây đang bước từng bước trong sảnh, chuẩn bị lên lầu. Thế thì phải nhanh thôi, phải đi trước khi hắn phát hiện ra nó vẫn còn quanh quẩn trong khuôn viên biệt thự.

Chạy nhanh ra cổng nó cũng mất gần 10ph. Chống hai tay xuống đầu gối thở hồng hộc, nó lấy tay quệt đi mồ hôi trên trán.

Ngước nhìn hàng rào cao 2m, nó cảm thấy có sự chán nản, Cắn nhẹ môi, nó lùi ra xa rồi chạy nhanh tới lấy đà bật lên cao, lộn một vòng vượt qua khỏi hàng rào. Vậy là tạm thoát!

Nó đứng thở không ra hơi lấy điện thoại gọi cho Linda:

“Alo…cô tới đón tôi được chứ? Khu biệt thự của dòng họ Kiwasato…”

(Dòng họ nó là một dọng cùa tiếng tăm tại Nhật.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.