“Kịt…”
Tiếng phanh của chiếc xe hơi màu đen trên nền đường vang lên. Xung quanh đây vắng vẻ đến kì lạ. Thậm chí cũng ít có căn nhà nào ở khu này. Ở nơi đây giống như bị cô lập vậy.
Cánh cửa xe bật mở, ba người con gái bước xuống xe. Cả ba hôm nay có cùng một cách ăn mặc: áo da đen cộc tay cùng với chiếc quần da bó cũng màu đen, chân đi đôi bốt da đen. Mái tóc dài của nó và Thảo Anh được buột lên gọn gàng, tạo sự thuận tiện nhất khi hành động. Vi đeo cái cạp đựng năm con dao ngay hai bên eo còn Thảo Anh thì giắt hai cây súng lục.
“Ngắt điện hàng rào đi!” – Nó nói vào cái bộ đàm liên lạc với Trang.
“Xong rồi…nhanh lên đi.” – Giọng Trang vang lên qua cái bộ đàm nhét tai của nó.
Ngước lên nhìn cái hàng rào cao hơn hai mét, cả ba bắt đầu lùi ra xa, lấy đà bật người nhảy qua hàng rào.
“Bịch…”
Cả ba đáp người gọn nhẹ xuống nền cỏ được chăm sóc kĩ lưỡng. Bỗng nhiên tiếng bước chân chạy dồn dập càng ngày càng gần tụi nó hơn.
- Tìm xem có ai đột nhập không? Ta vừa nghe thấy tiếng động ở đây! – Một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ chỉ chỉ chỏ chỏ cho mấy tên mặc áo vest đen có vẻ là vệ sĩ.
Sau một hồi lùng sục, một tên vệ sĩ bảo:
- Không có ai hết.
- Kì lạ…rõ ràng có tiếng động mà! – Ông bảo vệ chau mày.
- Nhưng rõ ràng là không tìm thấy ai. – Tên vệ sĩ bảo.
- Vậy thôi. Đi. – Ông bảo vệ gật đầu rồi ngoắt cả đám vệ sĩ đi mất.
“Hự…”
Ba thân ảnh từ tên ngọn cây to ở đó đáp xuống.
- Phù…suýt bị phát hiện! – Thảo Anh lấy tay quệt mồ hôi.
- Thôi. Nhanh đi trước khi tụi đấy quay lại. Mười lăm phút nữa là 9g rồi. Sắp tới giờ thay ca trực. – Nó nói rồi lấy sợi dây có cái móc sắt ở phần đầu ra, dùng lực ném lên ban công tầng hai của toà biệt thự.
Xong, nó kéo dây. Cái móc sắt mắc vào cái lan can của ban công. Nó lại giật giật sợi dây thêm vài lần nữa để đảm bảo chắc chắn. Sau đó nó bám vào sợi dây, leo lên. Thảo Anh và Vi cũng lần lượt leo lên.
“Cộp…”
Tiếng gót giày của nó chạm vào nền gạch lát đá hoa cương ở ban công vang lên khô khốc. Tiếp theo đó là Vi và sau cùng Là Thảo Anh.
Trước mặt tụi nó bây giờ là một cánh cửa kính to, bên trong là sảnh lớn với ánh đèn lung linh. Tuy nhiên, tụi nó không hề thấy bất cứ tên vệ sĩ nào canh gác làm tụi nó thấy lạ.
Vi quỳ xuống, rút ra con dao, khoanh một vòng tròn trên tấm kính rồi nhẹ nhàng tháo tầm kính tròn đó ra. Tụi nó lần lượt chui vào bên trong.
Men theo các lối đi hành lang, tụi nó tìm phòng của Lãnh Cao Trình. Đang đi, trước mặt tụi nó là bức tường với ngã rẽ hai bên. Thảo Anh hồn nhiên đi. Khi chuẩn bị rẽ sang bên trái, cô đột nhiên bị nó kéo lại bịt miệng. Thảo Anh hoảng hốt không biết chuyện gì đang xảy ra thì nghe tiếng nói ở hướng cô tính quẹo.
- Đi thôi. Tới giờ thay ca trực rồi. – Một tên nói.
- Ừ. – Tên còn lại trả lời.
Hoá ra phòng Lãnh Cao Trình nằm ở đây! Nó khẽ nhếch môi lên. Cũng may là lúc nãy nó kịp kéo Thảo Anh lại chứ nếu không thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Đợi hai tên gác đi, cả ba tiến tới trước cửa phòng Lãnh Cao Trình.
“Cạch cạch…”
- Khoá rồi! – Vi điềm nhiên trả lời sau khi xoay thử nắm đấm cửa vào lần.
- Để tao. – Thảo Anh ngồi xuống, rút cái kẹp tăm trên tóc ra, cố gắng phá khoá.
- Nhanh đi. Tụi mày cố gắng nhanh nhanh rồi vào xử lí, tao đi đây chút. – Nó nói rồi đi mất, không để Thảo Anh và Vi kịp trở tay.
“Cạch”
Cánh cửa được mở, cả hai đẩy cửa bước vào. Bên trong là một không gian tối om không một ánh sáng.
“Phụt…”
Bỗng dưng đèn mở sáng toang và trước mặt cả hai là…một hàng rào vệ sĩ dày đặc.
- Hahaha…Khá khen cho các ngươi đã đột nhập vào được tới tận đây! – Một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế xoay nhàn nhã cười, nói.
- Ông… - Vi trừng mắt.
- Các ngươi đừng nghĩ ta không biết gì! Đồ con nít ranh. Vắt mũi chưa sạch mà đã đòi ám sát ta sao? Các ngươi còn non lắm. – Ông ta giễu.
- … - Vi phồng mang trợn má.
- Vậy thì xin thứ lỗi. Thế ông nghĩ có thể ngăn được bọn tôi sao? Lãnh Cao Trình? – Thảo Anh cười nhạt hỏi.
- Tất nhiên! – Lãnh Cao Trình tự đắc.
- Hahaha…Nếu đánh bại hết được đám này thì ông tính sao? Đến lúc đó chắc không phải ông định quỳ xuống van xin đấy chứ? – Thảo Anh cười khanh khách.
- Trong từ điển của ta không hề có chữ van xin lạy lục người khác… - Lãnh Cao Trình hất mặt.
- Vậy thì thử xem nhé! – Đến lúc này, Vi mới nhếch môi trả lời.
“Xoẹt”
Ngay lúc đó, Vi rút một dao ra và hành động. Con dao như xé toạt tất cả mọi thứ chắn ngang đường nó. Không ai có thể tưởng tượng sự sắc bén của nó đến khi được chứng kiến tận mắt. Khi vừa chạm vào người đầu tiên, nó đã xuyên qua cơ thể tên ấy và tiếp tục phóng đi với vận tốc kinh khủng. Con dao ấy liên tục xé tan cơ thể của mấy tên đứng sau cho đến khi cắm phập vào bức tường.
Tất cả mọi người quay lại nhìn cái thảm cảnh đó…
Máu tràn ra ướt đẫm sàn nhà lát gạch trắng…
Hơn chục thân ảnh nặng nề ngãng xuống mà còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra…
Lãnh Cao Trình kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt mình…
Bất giác, ông ta nhìn thấy nụ cười sung sướng trên mặt hai cô gái mặt non choẹt…
Một nụ cười tàn nhẫn!
- Thế nào? Ông không còn khinh thường bọn tôi chứ? – Vi hất mặt nhìn Lãnh Cao Trình.
- Tụi…tụi mày…còn đứng đó làm gì? Lao…lao vào giết chết nó…cho tao! Ngay…ngay lập…lập tức! – Ông ta hốt hoảng hét lên với bọn vệ sĩ.
Cả đám vệ sĩ lao vào hai cô gái một cách ngu xuẩn. Đến lúc này, trận chiến mới thực sự bắt đầu. Vi và Thảo Anh không dùng dụng cụ mà đánh tay không.Trận đấu có vẻ không cần bằng vì 2 chọi gần 300 nhưng bất ngờ rằng phần thắng dường như nghiêng về phía hai cô gái.
Lãnh Cao Trình vẫn lo lắng. Ông quản gia đứng cạnh ông ta lên tiếng:
- Ngài có muốn uống chút trà nóng để ổn định lại tinh thần? Nếu cứ lo lắng e là sẽ không có cách giải quyết sáng suốt.
- Ừ…có lẽ ngươi đúng. Mang cho ta ít trà. – Lãnh Cao Trình gật đầu.
…
Lát sau, có một cô gái tóc búi cao, mặc đồng phục người giúp việc đẩy chiếc xe vào. Trên chiếc xe đẩy là bộ ấm trà vừa pha con hơi nóng bốc lên.
- Trà đây ạ! – Cô gái nhanh nhẹn rót cốc trà đưa tận tay Lãnh Cao Trình.
- Ừ!
Ông ta cẩn thận đón lấy, đưa lên miệng nhấp từng ngụm một mà không hay biết gì.
Một nụ cười đắc ý xuất hiện rồi nhanh chóng vụt tắt…
Cô gái đứng nép người sau chiếc ghế xoay của Lãnh Cao Trình quan sát mọi việc. Có vẻ cô gái đang chờ đợi cái gì đó…
- Hự…Phụt… - Lãnh Cao Trình đang uống trà một cách bình thưỡng bỗng dưng lại khuỵ người, ngã ra khỏi ghế, không những thế tay còn ôm chặt cổ.
Cơ thể ông ta co giật ngày càng mạnh, miệng sùi bọt mép màu trắng có pha lẫn chút máu đỏ tươi. Nhìn ông ta quằng quại dưới nền đất, trên môi cô gái thoáng nụ cười.
- Xong nhiệm vụ! Về thôi! – Cô gái hét lên làm Vi và Thảo Anh phải chú ý đến.
Cảnh tượng đập vào mắt hai cô nàng là Lãnh Cao Trình nằm quằng quại dưới đất và cô nàng giúp việc xé toạt bộ đồ ra. Ẩn hiện bên trong bộ váy áo giúp việc chính là bộ đồ da bó màu đen…là nó!
Đến lúc này, hai cô nàng mới hiểu là nó đã đi đâu. Gật đầu, cả hai né tránh những tên vệ sĩ còn lại và chạy ra cửa. Nó thì bật người lên, đạp lên vai và đầu mấy tên vệ sĩ để chạy về phía cửa.
Nhanh nhẹn đáp người xuống đất, nó chạy theo hai cô bạn. Bọn nó đi theo lối cũ để thoát ra ngoài.
Lúc trước từ sợi dây cuống dưới vườn, nó gọi bộ đàm cho Trang:
“Ngắt điện hàng rào!”
“Xong…nhanh lên!” – Trang giọng hối thúc vang lên qua bộ đàm.
Nó hất mặt ra hiệu cho hai cô nàng kia phóng qua hàng rào. Lúc này, bọn vệ sĩ còn lại dồn dập chạy đến. Cả ba vội vã bật người nhảy qua hàng rào rồi chạy ngay đến bên chiếc xe hơi màu đen, leo lên rồi nổ máy phóng đi!