Bar Vegas – tối hôm sau
Sáng sớm, bọn Trang, Anh Anh và Vi cùng lớp về thành phố. Chuyến đi mệt là thế mà tối vẫn bị nó lôi đầu tới bar gặp Ropez. Cả ba đứa đều chán nản mà đi. Nó không mệt thì người khác mệt chứ? Ngày mai tụi nó phải sang Anh rồi mà hôm nay nó cứ phải vắt kiệt hết sức của cả đám mới chịu hay sao?
Ngay góc tối của quán bar có một cô gái mặc chiếc đầm màu tím b...ó sát có một bên vai, vai còn lại là vai trần với làn da trắng nõn. Mái tóc dài ngang lưng uốn lọn xoăn nhẹ nhàng được cô gái thả ra. Ở cô, tất cả mọi thằng còn trai nhìn vào đều thèm muốn bởi một sức hút kì lạ. Cô rất đẹp! Và vẻ đẹp đó lại càng huyền ảo hơn khi cô nàng chiếc mặt nạ hình bướm màu tím đen mê hoặc.
Cô gái ngồi đó, từ từ nhâm nhi li cocktail Brooklyn ưa thích của mình, đôi mắt cứ nhìn ra cửa như đang ngóng chờ ai đó!
…
“Kịt…”
Hai chiếc xe motor và một chiếc BMW màu đen thắng gấp trước cửa quán bar. Nó gỡ mũ bảo hiểm xuống, lắc nhẹ đầu cho mái tóc dài xoăn lọn màu hung đỏ trở vào nếp rồi leo xuống xe. Với chiếc quần jeans đen được mài rách, áo ba lỗ đen rộng thùng thình có in hình một cái đầu lâu trắng và đôi giày cao gót cũng màu đen kín tới mắt cá chân, nhìn nó như một cây đen toàn tập.
Bên cạnh nó là Thảo Anh đã leo xuống chiếc moto từ lúc nào. Cô nàng mặc một cái quần short trắng, áo sơ-mi trắng, giày converse trắng. Hoàn toàn trái ngược với nó. Tuy nhiên, điều đặc biệt là đôi mắt trong veo thường ngày đã không còn mà thay vào đó là một đôi mắt đượm buồn đầy vẻ xa xăm. Cả ngày hôm nay, Thảo Anh chưa từng mở miệng nở một nụ cười.
Ngay sau đó, Vi mở cửa chiếc BMW rồi leo xuống cùng Trang. Vi hôm nay mặc một cái váy màu đỏ kín cổ rất thanh thoát. Đuôi váy hơi xoè và có in hình một vài bông hoa nhỏ làm điểm nhấn cùng với chiếc thắt lưng trắng ngay eo. Nhỏ đi đôi giày cao gót một tấc màu trắng, đeo thêm một cái túi xách nhỏ. Nhìn Vi hôm nay rất dịu dàng và dễ gần.
Trang đứng cạnh Vi thì khác. Hôm này, cô diện một cái áo ba lỗ màu xám, bên ngoài là áo khoát làm tôn thêm nét năng động kèm theo cái quần short jeans mài rách, chân đi đôi bốt đế cao 7 phân màu nâu. Nhìn Trang rất khác so với thường ngày vì vẻ năng động của mình.
Nó đi trước, đẩy cửa bước vào quán bar. Ngay lập tức, cô gái mặc đồ màu tím ở góc quán của quán vẫy tay với nó. Nó nhanh chóng kéo cả đám lại đó gặp cô gái.
Ôm chầm lấy cô nàng ấy, nó cười:
- Chị Ropez…em đưa mọi người tới rồi nè!
- Thấy rồi…giờ thì bỏ chị ra được chưa? Ngạt thở quá! – Ropez gượng cười rồi đẩy nhẹ nó ra.
- Ư…không chịu đâu! – Nó xụ mặt xuống nhìn đáng yêu vô cùng, điều đó khiến mọi người bật cười, thậm chí, Thảo Anh suốt cả ngày nay chưa chịu hé môi cũng phải mỉm cười một cái.
- Đừng có trẻ con thế chứ. Tiểu An mà làm mặt xấu là chị không yêu đâu đấy! – Ropez chọc nó.
- Thôi thôi…ai bảo em xụ mặt? Em đang rất tuôi tình đây. Chị Ropez từng có ghét Tiểu An nhá! – Nó thay đổi gương mặt 3600, quay sang làm nũng Ropez.
- Hahaha… - Mọi người cùng cười.
- Mọi người… - Nó nhìn mọi người, gương mặt như sắp khóc.
- Thôi…Mọi người đùa ấy mà! Em đừng có khóc! – Ropez nhìn nó lo lắng.
- Hix…Ai bảo em khóc? Em đang tính vặn cổ con Vi, đạp đổ chị Trang và căng da mặt Thảo Anh cho nó hết cái mắt đưa đám đó mà! – Nó chớp chớp mắt trả lời.
- Hì…em chị cứ thế này mãi, sao chị nỡ lòng gả đi đây? – Ropez nhìn nó cười hiền, xoa xoa đầu, trong lòng có chút buồn. Cho dù muốn nó và hắn thành một cặp để sau này trở thành người một nhà thật sự nhưng chị không nỡ. Chị không muốn nó vì cậu em trai không chín chắn của mình mà hi sinh một lần nữa!
- Thì sau này em lấy em trai chị về ở chung một nhà là được! – Nó buột miệng nói. Sau đó, chính nó cũng bất ngờ vì câu nói ấy. Nó không biết mình vừa nói gì và vì sao lại nói vậy. Nó không hề biết chị có em trai và cũng không hề có ý định đó. Chỉ là sâu trong tiềm thức hình như có cái gì buột nó nói vậy. Một cái gì đó rất quen, dường như nó đã từng nói như thế…
- Em…nói gì vậy? – Ropez sững sờ, cả Trang và con bạn nó cũng thế.
- Em…em không…biết! Chỉ là có cái gì đó khiến em nói vậy. Em thấy nó rất quen. Giống như em đã từng nói thế vậy… - Nó giải thích.
- À…thế à? – Ropez gật đầu. Hoá ra là nó chưa nhớ ra chuyện gì. Chị cứ tưởng nó đã hồi phục trí nhớ nên mới nói thế. Nếu nó nói là không biết thì yên tâm rồi. Chị sợ nó nhớ ra mọi chuyện rồi l...ại tiếp tục yêu em chị - hắn!
- Mà có sao không ạ? Em thấy mọi người hình như có gì đó không ổn? Có chuyện gì giấu em sao? – Nó nhìn vẻ ngần ngử của mọi người, nghi ngờ.
- Không…! Có gì đâu? – Trang giật mình lên tiếng phản bác ngay đầu tiên.
- Sao… - Nó bất ngờ trước phản ứng của Trang. Bình thường, cô điềm tĩnh lắm cơ mà sao hôm nay lại thế?
- Thôi…chẳng có gì đâu. Em muốn dùng gì, chị gọi. Tối nay chị khao nhé! – Ropez vội vàng lảng sang chuyện khác.
- Dạ…em với Vi uống Chivas. – Nó trả lời.
- Em thì như thường lệ, Brandy Collins nha chị! – Trang trả lời rồi cười nhẹ.
- Ừm…thế còn Thảo Anh? Em muốn dùng gì? – Ropez dịu dàng.
- X.O! – Thảo Anh nói, giọng nhẹ bẫng nhưng mức sát thương cho người nghe không hề nhỏ.
- Sao? X.O? – Trang nhắc lại.
- Không đùa chứ? – Vi nhăn mặt.
- Mày có chắc là mày vừa nói gì không? – Nó lo lắng.
- Em không nên đầu Thảo Anh! – Ropez khuyên.
- Hì…được! Mọi người đừng lo. – Thảo Anh cười trừ. Một nụ cười gượng gạo.
Số là Thảo Anh uống rượu ít khi nào say. Tửu lượng của cô nàng không phải khá mà là rất tốt! Uống cả 2 chai whisky mà vẫn còn giữ được tỉnh táo, chỉ hơi ngà ngà say. Thậm chí, các thứ rượu nặng có mùi đậm như brandy, vodka…Thảo Anh cũng chưa từng phải gục. Tuy nhiên, X.O thì khác. Chỉ cần uống nửa chai, Thảo Anh đã say đến mức không còn biết bất cứ thứ gì, nói năng lung tung và cũng không còn làm chủ được hành động của mình. Điều này khiến cả bọn cảm thấy khó hiểu.
Có lần, cô nàng uống được 6 ly X.O thì đã bắt đầu mất tự chủ. Đúng lúc đó, một tên không chịu an phận đến chọc ghẹo cô nàng. Thảo Anh lúc đó không còn kiểm soát nổi mình nên đã đánh tên ấy trẹo cổ, gãy một tay, trật khớp chân, gãy 4 cái răng… Quang trọng hơn là…cô khiến hắn ta bị tuyệt đường sinh sản! Vung thẳng chân vào chỗ ấy không một chút kiên dè, hắn ta từ từ ngã xuống, hai tay vẫn... ôm khư khư “của quí” của mình. Đã vậy, hôm đó Thảo Anh lại còn mang giày gót nhọn.
Sau đó, khi tỉnh lại, cô nàng thấy mình đang ở nhà và được mọi người kể lại. Cô xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất nhưng mà, ông trời có đào lỗ cho Thảo Anh chui xuống đâu? Lúc này đang ở đỉnh cao của vinh quang, là Vanessa Hilson của nước Anh nên nếu mọi chuyện lộ ra, cô sẽ gặp một scandal không hề đơn giản. Ngậm ngùi mất 8000 bảng Anh để bịt miệng tên ấy, cô tự hứa sẽ không bao giờ uống X.O nữa nhưng…
- Lỡ em say thì biết tính sao? – Trang lo lắng.
- Hì…chẳng việc gì phải lo đâu chị. Em cũng đang muốn say đây! Say để không còn phải lo nghĩ nhiều, say để có thể vứt bỏ mọi thứ ra sau lưng một cách phũ phàng nhất, say để không phải buồn phiền về bất cứ điều gì nữa… - Thảo Anh chậm rão nói. Cái giọng nói trong vắt tựa sương sớm ấy hôm nay có pha thêm chút gì đó chua chát, nghèn nghẹn.
- Lỡ mày làm việc gì điên rồ khi say thì sao? – Nó không chịu.
- Tao biết…sẽ có mày và mọi người ngăn tao lại mà. Vì vậy, cho tao uống đi. Hôm nay thôi, tao muốn mọi việc xảy ra như một giấc mơ… - Thảo Anh nhìn nó, ánh mắt thành khẩn.
- Tao…tuỳ mày vậy! Lớn rồi nên mày muốn thế nào cũng được. Mày có quyền được làm những gì bản thân muốn. – Nó cuối cùng cũng chịu thua, đồng ý cho Thảo Anh.
- Cảm ơn. – Cô nàng khẽ mỉm cười.
- Vậy để chị gọi. Phục vụ! – Ropez quay đi gọi tên phục vụ để tránh Thảo Anh thấy cái nhìn lo ngại trong đôi mắt chị.
- Vâng, quý khách dùng gì ạ? – Anh chàng phục vụ nhanh nhẹn chạy lại hỏi.
- Một chai whisky, một chai X.O và một ly Brandy Collins. Đem 3 cái ly tới nhé! – Ropez nhẹ nhàng nói, khuyến mãi thêm nụ cười khiến anh phục vụ đơ.
- À…vâng…mọi…mọi người chờ một lát! – Nói rồi anh ta chạy biến.
Nó nhìn mọi chuyện diễn ra, khẽ lắc lắc đầu. Vi thì được thế chọc ghẹo:
- Khổ gớm chưa? Đẹp cũng là một thành phần khiến cho người khác phải bỏ nghề đấy bà chị yêu quý ạ!
- Hì…khách sáo quá rồi đấy em gái. Chị vẫn còn phải học ở em nhiều! – Ropez không vừa, đáp lại.
- Em không dám! – Vi cuời rõ tươi.
Thế là tối hôm đó cả đám chơi đùa vui vẻ. Thảo Anh sau khi uống hai ly X.O đã bắt đầu say và quậy phá tưng bừng, cũng may là có cả bọn cản lại mấy cái trò nghịch dại của cô nàng.
Cuộc sống, dù bộn bề hối hả đến mức nào, thì cũng sẽ có những giây phút tuyệt vời như thế này. Nó vui, nó thích và nó hạnh phúc khi có bạn bè, người thân bên cạnh mình. Chỉ có lúc đó, nó mới thật sự là nó, mới thật sự và một cô bé hồn nhiên ở tuổi 16 đích thực. Không còn mưu toan, tính toán và tàn độc nữa.
Tuy nhiên, liệu cuộc sống nó sẽ tiếp tục như những chuỗi ngày vừa qua hay sẽ đổi khác? Sẽ tiếp tục yên lặng như thế hay sóng gió sẽ nổi lên? Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, thì nó vẫn biết rằng: Sau cơn going trời lại sáng!
Sân bay quốc tế tại Anh
Tụi nó ung dùng kéo vali ra khỏi sân bay, lẽo đẽo theo phía sau là tụi hắn. Buổi lễ đính hôn lần này của Vi và cái tên Triệu Vương Hoàng kia được tổ chức khá quy mô và mời rất nhiều doanh nhân nổi tiếng, những tập đoàn lừng lẫy. Tất nhiên là pama tụi hắn cũng đã nhận được thiệp mời. Đó cũng chính là lý do mà hắn phải đi theo (Thiên và Minh là bắt buộc phải đi ùi,... Khánh thì nhất quyết đòi theo còn hắn thì khá…miễn cưỡng).
Vi tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Nhỏ không hề muốn Khánh đi cùng chuyến đi này. Vi sợ cậu chàng buồn! Còn về phần Khánh thì Vi có nói cỡ nào cũng không chịu ở lại, một mực đòi đi cùng để “giữ vợ”.
Lết cái thân về tới nhà (Vì lúc trước tụi nó có hơn nửa năm làm việc tại Anh nên mới sắm một căn biệt thự để ở), cả đám mệt lả người nên không đi đâu chơi hết, quyết định sáng hôm sau mới tẹt ga một ngày. Tuy nhiên, anh chị Vi – Khánh thì vẫn còn sung sức lắm nên dắt tay nhau ra ngoài đường phố London đi dạo.
Làm những điều mà mọi cặp tình nhân thường làm khi ở với nhau, thật sự bây giờ cả hai mới biết rằng, trái tim đang đập từng nhịp kia đã có nửa còn lại thích hợp.
Đi lòng vòng mãi tới 8g tối, cả hai mới bắt đầu cảm thấy đói.
- Em muốn ăn gì? – Khánh dịu dàng hỏi.
- Ừm…cũng lâu rồi em chưa ăn pizza! Hay là tụi minh ăn pizza nhá! – Vi tỏ vẻ suy tư một hồi rồi reo lên.
- Hì…được thôi. Để anh tìm xem có tiệm pizza nào gần đây không.
- Khỏi. Ngay trước mắt anh kìa – Nhỏ chỉ thẳng tay đến cửa tiệm trước mặt.
Đúng vậy! Qủa thật trước mặt cả hai là một tiệm bánh pizza khá đông khách. Khánh lè lưỡi rồi nắm tay dắt Vi vào bên trong.
Không gian nơi đây khá thoáng đạt, trang trí rất nhiều chậu cây xanh khiến không khí trở nên rất dễ chịu. Đèn trong quán không dùng đèn trắng mà dùng đèn vàng, làm mọi thứ như trở nên mờ ảo nhưng lãng mạn.
Lên tầng 2 của quán, cả hai chọn một bàn nằm sát lan can. Ngồi ở đây có thể hứng gió, ngắm cảnh đêm London. Thật tuyệt vời!
Một anh phục vụ nhìn khá thư sinh cầm menu lại đặt lên bàn:
- What would you like to eat? (Hai người muốn dùng gì?) – Ánh mắt màu xanh biển đẹp nhìn cả hai, hỏi.
- Well…Let me see…please, one sea pizza! And one coffee. (Được…để tôi xem…làm ơn cho tôi một cái pizza hải sản. Và một café) – Vi lật lật vài tờ menu rồi quay sang anh phục vụ nói.
- Ok. And you? (Được…vậy còn anh?)
- One chee...se pizza and one coke! (Một pizza phô mai và một nước ngọt) – Khánh trả lời.
- Thanks. Please, wait for a minute. (Cảm ơn. Xin chờ một chút) – Anh chàng phục vụ gật đầu rồi bước đi.
Đưa mắt ra ngoài nhìn cảnh đêm, Vi khẽ nở một nụ cười. Lâu rồi, không có cảm giác yên bình thế này. Nhỏ và Khánh bây giờ, giống như lúc trước nhỏ đã từng với Hoàng Kỳ. Hồi đó, hai đứa hay đi dạo ban đêm, đi uống café và rồi cũng lại ăn pizza.
Nghĩ lại những gì đã qua, nhỏ mới phát hiện, từ khi Khánh thật sự chính thức bước vào cuộc đời mình, những giấc mơ chập chờn với cái quá khứ đau buồn kia đã không còn. Thay vào đó là những giấc ngủ rất bình yên, rất ngon. Nhỏ cũng đã thôi không còn day dứt về cái chết của Hoàng Kỳ. Tâm trạng bình yên đến khỏ tả.
- Đêm đẹp nhỉ? – Khánh phá tan cái không khí im lặng bằng một câu nói.
- Ơ…à…vâng! – Nhỏ giật mình.
- Em đang nghĩ gì thế?
- Một chút…về những gì đã qua, những gì sắp tới và những thứ ở hiện tại. Một chuỗi thời gian quá dài!
- Ừm…
- Tại sao anh lại theo em đến Anh? – Nhỏ bất giác hỏi.
- …
- Anh không cảm thấy buồn sao?
- …
- Không lẽ…anh muốn nhìn thấy cảnh em sân khấu, chính thức trở thành vị hôn thê của cái tên họ Triệu kia?
- Đó chính là lí do anh đến đây. Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Bằng bất cứ giá nào! – Khánh khẳng định.
- Vậy không lẽ anh tính lên sân khấu kéo em ra khỏi đó sao? – Vi đùa.
- Nếu nó ngăn được buổi lễ đính hôn ấy, anh sẽ làm. – Khánh nhìn thẳng vào mắt Vi như muốn để nhỏ nhìn thấu được trái tim đang run rẩy kia.
Khẽ chồm người lên, Vi đặt lên môi Khánh một nụ hôn nhẹ, mang trong đó là bao nhêu cảm xúc hỗn độn trong nhỏ lúc này. Cảm ơn!
- Em cảm ơn anh…vì mọi thứ! Vì đã không bỏ mặt em và vì không ghê sợ em. Anh hứa đi. Hứa với em là dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bàn tay ấy cũng phải nắm chặt lấy bàn tay em, không được buông dù chỉ một giây! Anh hứa nhé! – Vi nhìn Khánh bằng ánh mắt đầy vẻ hi vọng và chờ đợi.
- Được…anh hứa mà! – Khánh cười hiền, nắm lấy bàn tay nhỏ.
- Cảm ơn. – Vi mấp máy môi.
Kéo đầu nhỏ lại gần mình, Khánh nhắm mắt lại và thực hiện một cái kiss thật lãng mạn. Nhỏ hơi bất ngờ vì hành động của Khánh nhưng cũng từ từ hoà nhịp.
“Tách”
Có tiếng gì đó phát ra rất nhỏ nhưng lại khiến Vi choàng tỉnh khỏi sự ngọt ngào. Nó khiến Vi cảm thấy “sợ” và “giật mình”, “hốt hoảng” thêm chút “hoang mang”. Hình như là tiếng máy ảnh!
Đẩy Khánh ra, Vi nhìn xung quanh và dừng mắt tại một cái bàn có hai người đàn ông có dáng vẻ như đang vụn trộm.
- Ai? Ai vừa chụp hình?
Không có tiếng trả lời. Vi tức lắm nhưng cũng phải nín nhịn. Bây giờ ở Anh, nhỏ không còn là Trương Ngọc Bảo Vi nữa mà là Ellie Trương! Mọi hành động của nhỏ đều ảnh hưởng tới Evil và J&D. Không thể hành động như du côn giống mọi khi được.
Bực bội kéo t...ay Khánh ra khỏi quán. Vừa đến chỗ cửa ra vào thì một đám paparazzi ừ đâu kéo tới muốn chết ngộp. Máu nóng trong người Vi bốc lên ngùn ngụt nhưng cũng chẳng thèm chửi mắng gì. Cố gắng lách người qua cái đám đó rồi kéo theo Khánh chạy thục mạng như vừa bị ma đuổi tới nhà luôn!
- Hơ…hơ…mệt quá! – Vi khó khắn nói.
- Đám đó là…ai vậy? – Khánh cũng không khác gì mấy.
- Phóng viên. Vào…vào nhà… thôi! Em cần phải nghỉ ngơi!
Nói xong cái là Vi phóng ngay lên phòng, tắm rửa rồi ngủ luôn.
Sáng hôm sau
- Áaaaaaaaaaaaaa……… - Một tiếng hét thất thanh vang lên làm mọi thứ rung chyển.
Trên căn phòng vươn vãi đầy quần áo dưới nền nhà, có một người nằm trên giường ngóc đầu dậy:
- Cái chuyện quỷ gì thế? Mấy con này không tính để người khác ngủ à? – Vi càu nhàu.
- Kệ đi em. Quan tâm chi? – Khánh nhăn mặt nói, tay kéo người Vi lại, dụi dụi mặt vào người nhỏ rồi ngủ tiếp.
- Ưm…thô...i. Bỏ em ra. Em đi thay đồ cái đã. – Vi đầy Khánh ra rồi bước vào phòng tắm.
Anh chàng nằm ở bên ngoài, vắt tay lên trán làm như đang suy nghĩ một chuyện gì đó. Tối hôm qua, cũng may là Vi kịp thời dừng lại nếu không, có thể cả hai đã vượt qua quá cái phạm vi cho phép. Thật sự là ở cảnh nhỏ, Khánh cảm thấy khó mà kiềm lòng được.
Vi cùng Khánh bước xuống nhà dưới thì thấy cả đám đang cắm đầu vào cái laptop trên bàn, riêng Trang thì đang nói chuyện điện thoại một cách rối rít, giống như đang xin lỗi một ai đó.
Thấy “tội nhân” vừa đặt chân xuống tới dưới, nó đã luôn miệng mắng:
- Hai cái đứa kia! Tối qua tụi bây xách nhau đi chơi ở đâu mà bây giờ hình tụi mày đầy trên các trang mạng xã hội là thế nào? Mày thấy chư...a đủ scandal nên tính tạo thêm à? Tao không hiểu mày đang nghĩ cái gì trong đầu nữa? Sắp tới buổi công diễn của Arlia rồi, ngồi yên giùm tao một cái. Cái bọn nhiều chuyện ngoài kia bảo là mày cố ý tạo thêm tai tiếng để gây sự chú ý của mọi người đấy! Tao không muốn quản mày nhưng làm ơn, mày là người của công chúng, muốn làm gì ngoài đường phải suy nghĩ trước cái đã chứ, còn về nhà hai đứa bây muốn làm gì tao cũng không cản. Trời ơi là trời!
- Cái gì thế? – Vi nhìn chăm chăm nó, nhăn mặt.
- Xem đi. – Thảo Anh xoay màn hình laptop cho Vi xem.
“Siêu mẫu Ellie công khai chuyện tình cảm với một chàng trai ngoài đường”, “Chàng trai thứ 56 lọt vào mắt siêu mẫu Ellie”, “Ẩn số về người tình của siêu mẫu Ellie”… Hàng chục cái tít nóng hổi trên các trang mạng. Hầu hết toàn đưa hình ảnh tối qua của Vi và Khánh ngoài đường, cộng thêm là những lời bàn tán, thêm vào rút bớt của những phóng viên lá cải. Thật không hiểu nổi. Không lẽ đàm tiếu về sự riêng tư của người khác là sở thích của lũ phóng viên? Vậy mà cũng chẳng cần xem xem có đung là sự thật không, nhiều người cũng tham gia bàn tán.
Vi như nổi điên lên. Hình như mang chuyện riêng tư của nhỏ ra để nói là một việc làm gây sự thích thú cho mọi người hay sao ấy? Biết bao nhiêu lần, biết bao nhiêu scandal tình ái mà nhỏ bị lũ phóng viên gán ghép đều không có thật. Ấy vậy mà bọn họ cũng liên tục săn tin tức của nhỏ để đăng lên. Thật không chịu nổi!
- Khốn nạn thật! Cái lũ thừa hơi! – Vi bực dọc.
- Chứ vậy rốt cuộc là sao? Hai đứa bây làm gì để bọn đó chụp được hình thế này? – Thảo Anh ngồi vắt chân qua đùi, khoanh tay hỏi.
- Thì đi dạo bình thường. Đúng là cái lũ nhiều chuyện thích chết mà?
- Thôi đi! Sao lúc nào mày cũng bị tụi phóng viên phát hiện là sao? Đi đứng cái kiểu gì ấy! – Nó tức giận.
- Mày tưởng tao muốn à? – Vi gắt lại.
- Mày… - Nó trừng trừng mắt.
- Thôi…bình tĩnh… - Hắn vuốt lưng giúp nó hạ hoả, còn Khánh thì nắm Vi kéo lại, kẻo không hai đứa mà điên lên lao vào choảng nhau thật thì chết!?!
- Haizz…J&D than phiền đấy. Họ bảo là họ sẽ giải quyết nhưng không chắc là sẽ triệt để được. Tin lần này lan nhanh quá. Tại tấm hình hai đứa kiss nhau đấy. Tấm đó hiện giờ đang đang gây sốt trên mạng. – Trang kết thúc cuộc điện thoại, quay sang nói với cả đám.
- … - Nó không nói gì, chỉ liếc Vi một cái rất sắc rồi đứng dậy bỏ lên phòng, mặc kệ hắn đang hớt hải chạy rượt theo.
Cả đám nhìn nhau một lúc rồi ai việc nấy, không bàn về vấn đề này nữa. Kể cả Vi, nhỏ cũng không định nhúng tay vào đính chính lại tin tức hay làm những việc “rút dây động rừng” tương tự. Scandal tới như thế nào thì nó cũng sẽ rời đi một cách tương tự. Không đụng chạm tới nó thì nó sẽ qua nhanh còn càng nói, càng đính chính nhiều thì chỉ làm sự việc trở nên nghiệm trọng hơn mà thôi. Đó là một bài học mà bất cứ ai muốn dấn thân vào ngành showbiz rắc rồi đều cần phải biết.
Mọi thứ diễn ra thật êm đẹp những ngày sau đó. Scandal của Vi cũng bị nhấn xuống từ từ. Buổi biểu diễn thời trang của Arlia thành công rực rỡ với sự góp mặt của nhóm Evil cùng nữ minh tinh màn bạc Jersey Hilson. Mọi sự đều theo như mong muốn của tất cả nhưng…
Cả đám đang tất bật chuẩn bị tham dự buổi lễ đính hôn của Vi cùng tên thiếu gia họ Triệu – Triệu Vương Hoàng tại khách sạn lớn nh...ất London. Vi đã được xe riêng của pama rướt đi cách đây 4 tiếng đồng hồ để sửa soạn mặc dù trước khi đi còn quyến luyến Khánh lắm. Thật tội nghiệp cho cặp đôi này, hết chuyện này lại tới chuyện khác xảy ra!
Nó mặc chiếc đầm đen cúp ngực, bó sát lấy cơ thể dài ngang đùi, giúp tôn lên nét đẹp ba vòng chuẩn không cần chỉnh của nó. Khoát thêm bên ngoài là cái áo da đen lửng, cộc tay khiến nó trở nên bụi hơn và trầm tính hơn cùng đôi giày cao gót 1 tấc. Mái tóc dài màu hung đỏ được nó uốn lọn, xoã bồng bềnh hai bên vai làm nó dịu dàng hơn hẳn. Gương mặt được đánh một lớp phấn hồng hai bên bên má, mắt chải mascara rồi đánh khói là xong. Nhìn mình trước gương, nó cảm thấy hài lòng về bản thân.
Thảo Anh diện một cái đầm trắng dài ngang gối hơi xoè, ngay eo có sợi dây nịt bảng to màu đen. Mái tóc dài óng mượt được cô nàng thả tự nhiên, có thêm cái bờm cũng màu trắng, chân đi giày búp bê trông rất đáng yêu. Gì thì gì chứ khi mà đặt chân tới Anh, dù không muốn hay bị ảnh hưởng từ chuyện của Thiên đi chăng nữa thì Thảo Anh vẫn luôn phải giữ cái hình tượng vốn có của mình. Anh quốc là nơi khởi nghiệp ngành sân khấu của cô nàng nên tất cả mọi thứ, Thảo Anh đều bị soi mói rất kĩ. Hơi phiền phức nhưng lúc nào Thảo Anh cũng phải “giơ cao đánh khẽ” thôi.
Trang sánh bước cùng Minh trong bộ đầm dạ hội dài chấm đất màu vàng. Cái đầm có cái cổ sâu và hở nguyên khoảng lưng trắng ngần làm Trang trở nên vô cùng gợi cảm. Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ được vấn lên gọn gàng, làm lộ ra cái cổ trắng thanh mảnh nhưng đầy kiêu ngạo. Thật sự, nhìn Trang hôm nay rất khác.
Bốn tên con trai tụi hắn đều mặc vest chỉnh tề. Hắn chọn cho mình một bộ vest đen cùng áo sơ-mi đen, mở bung hai cúc áo và không thắt cravat. Thiên rất điển trai trong bộ vest đen cùng áo sơ-mi trắng. Minh thì áo sơ-mi sọc xanh cùng quần âu đen. Còn lại tên cuối cùng là Khánh thì vest màu xám cùng áo sơ-mi đen. Tên này cứ hễ 5 phút là thở dài một lần khiến nó muốn điên lên, xém nữa là lao vào chửi: “Cái thằng kia! Bộ bị điên à mà thở dài hoài? Con Vi nó còn sống nhăn răng chứ có chết đâu mà thở dài thở ngắn miết thế?” Nhưng cũng may, có hắn và Thiên kéo ra. Thật bó tay. =.=”
Trang đi cùng với Minh trên con mui trần mới toanh màu trắng. Thiên với Thảo Anh thì dù không muốn cũng bị nó đùn đẩy đi chung một xe. Nó muốn hàn gắn mối quan hệ của cặp đôi này mà! Chính vì thế nên khi yên vị trên xe hắn, nó không ngừng hối hận vì bản thân ngu ngốc. Thân mình không chịu lo, cứ đi mà cho người khác. Haizz…
Sảnh nơi diễn ra buổi lễ đính hôn được trang hoàng lộng lẫy với đầy hoa và bong bóng. Khách mời tham dự toàn những người có tên tên tuổi, có máu mặt.
Hơn một tiếng đồng hồ nữa mới bắt đầu mà mọi người đều đã tới rất đông. Nó nhìn một lượt và cảm thấy khó chịu trước cái hành động của hai con người trước mặt. Một người là ông anh trai yêu quý của nó và một người là con bạn thân từ thuở ...lọt lòng đến nay.
Không thể chịu đựng nổi nữa, nó kéo tay Thiên tới một góc khuất, quyết định làm cho ra lẽ mọi chuyện:
- Anh với Thảo Anh gần đây làm sao thế?
- Sao là sao? Vẫn bình thường mà. – Anh nó lấp liếm, nét bối rối thoáng qua đôi mắt màu café.
- Đừng có chối với em. Làm như em không thấy được vậy. Không chỉ em mà tất cả mọi người đều nhìn thấy được sự gượng gạo của anh và nỗi buồn trong mắt Thảo Anh! – Nó bặm môi.
- Thật…thật sự là không có gì mà…
- Anh đừng có chối!
- Không có!
- Có!
- Không mà!
- Có. Rất rõ ràng!
- Em đừng có nói nữa được không? Anh mệt với Thảo Anh lắm rồi! – Thiên gắt.
- Thảo Anh làm cái gì nên tội mà anh đối xử với nó như thế? – Nó trừng mắt lại với anh mình.
- Tại cô ấy không chịu hiểu cho anh thôi. Cô ấy không chịu nghe anh giải thích và không nghĩ rằng đó chỉ là hiểu lầm! – Thiên rầu rĩ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
- Thảo Anh hiểu lầm, nghĩ rằng anh đi chơi với Thiên Kim. – Thiên nhăn nhó, ôm đầu.
- Sao lại thế? – Nó nhíu mày.
- Tuần trước, Thảo Anh gọi điện thoại rủ anh đi chơi nhưng anh còn phải giải quyết một chút chuyện ở công ty nên không đi cùng cô ấy được. Đúng lúc đó thì chuông cửa reo, anh cầm theo điện thoại nói chuyện với cô ấy nên không tắt máy. Lúc vừa mở cửa thì Thiên Kim chạy ào vào rồi bảo anh đi chơi cùng. Không may là Thảo Anh nghe được nên hiểu lầm, nghĩ là anh đi với Thiên Kim, bỏ mặc cô ấy. Thế là giận anh luôn. Haizz… - Thiên kể rồi thở dài.
- Vậy sao không giải thích? – Nó lườm ông anh.
- Thảo Anh không chịu nghe. – Thiên lại thở dài.
- Một tên gái theo đầy như anh mà cũng không biết cách làm hoà với Thảo Anh sao?
- Thật sự là không.
- Ưm…anh thích Thảo Anh chứ? – Nó hỏi một câu khiến Thiên giật mình.
- Sao? – Anh nheo mắt.
- Em hỏi: Anh thích Thảo Anh không? Hay anh yêu nó?
- Sao em hỏi vậy? – Thiên ngượng, mặt bắt đầu đỏ lên.
- Anh không cần biết. Trả lời đi. – Nó bắt đầu cáu.
- Ờ…thì…
- Thì sao?
- Thì…thì… - Thiên lắp bắp.
- Thì sao? Nói lẹ đi! – Nó hối.
- Thì…thì là...là…
- Mệt quá! Là tới sáng mai à? Là gì mà lắm thế? Nói nhanh giùm em một cái coi. Mệt anh lắm rồi đó! – Nó cáu tiết.
- Ừm…thì đúng là vậy… - Thiên cúi mặt.
- Anh yêu nó thật sao? – Nó nheo mắt đầy nghi ngại mặt dù trong lòng thì vui sướng tới phát hét.
- Ừm…
- Vậy thì được rồi. Đi nói cho nó biết đi. – Nó nhẹ lòng.
- Nói? Nói cái gì? – Thiên mặt ngu ngơ.
- Thì nói ba tiếng: Anh yêu em. Có đơn giản vậy thôi mà anh không biết à? Nó chờ anh nói với nó hơn mười năm rồi đấy! Nói xong đảm bảo nó hết giận.
- Mười năm? – Thiên tròn mắt.
- Ừ…bộ anh không biết hả? – Nó nghiêng đầu nhìn Thiên.
- Anh có biết đâu? Anh cứ nghĩ cô ấy không thích anh…
- Sao anh lại nghĩ vậy?
- Thảo Anh nói chuyện với tên nào cũng ngọt ngào hết…
- Ngốc xít! Đó là bản tính của nó rồi. Ai nó cũng thế thôi. Từ nhỏ sinh ra nó đã vậy thì anh trách nó làm sao được? Vả lại cho dù nó có dịu dàng với bất cứ thằng nào đi chăng nữa thì đối với anh, nó luôn luôn quan tâm và hướng mắt về phía anh. Anh hay lo thừa nhỉ? – Nó khoanh tay nhìn ông anh trai.
- Anh…không biết!
- Mệt anh quá! Con Thảo Anh nó mất ngủ gần nửa tháng nay vì anh rồi đấy, liệu mà làm. Nó mà bệnh là em tống anh vào nhà xác ngay và luôn. Mau đi xin lỗi rồi nói cho nó biết nhanh. – Nó hối thúc.
- Nhưng mà… - Thiên đang nói thì nó chặn ngang họng anh:
- Nhưng nhị cái đầu cha à? Có đi nhanh lên không thì bảo? – Nó hăm he.
- Haizz…anh chịu em. Rồi, anh đi! – Thiên thở dài.
- Tốt. Nhớ mà tranh thủ thời cơ, càng nhanh càng tốt đi. Anh Kiệt để ý nó lâu lắm rồi đấy. Anh mà chậm tay thì em không chắc là sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Nói cho anh biết, em chỉ chịu mỗi Thảo Anh làm chị dâu em thôi đấy. – Nó cười gian, lém lỉnh.
- Biết rồi. – Thiên trưng cái bộ mặt khổ sở ra nhìn nó.
- Ừm… em đi trước. Tối nay, làm ơn giúp Thảo Anh, em sợ…nó sẽ rất sock…khi thấy bác ấy ở đây. – Nó nói nhỏ vào tai Thiên rồi bỏ đi, không thèm quay lại xem phản ứng trên gương mặt anh trai như thế nào.
Thảo Anh đứng một mình khoanh tay nhìn ra khung cửa sổ. Bầu trời đang từ từ chuyển thành một màu đen u uất mang theo những điều bí ẩn nhất. Cắn nhẹ môi, bàn tay Thảo Anh siết chặt lại, để móng tay đâm vào da thịt đau buốt. Cái dáng vẻ cô đơn, lạnh nhạt như đang cố chịu dựng nỗi một buồn không thể gọi tên nào đó, hoặc là một nỗi buồn mang tên người con trai cô yêu.
Yêu anh mười năm, chỉ... có thể là hơn chứ không kém. Mỗi ngày thức dậy, hình ảnh Thiên là những điều Thảo Anh nhớ tới đầu tiên. Mỗi lúc tuyệt vọng, cô đơn, anh cũng là người đầu tiên cô nàng nghĩ tới. Kể cả trước khi đi ngủ, cô cũng nhớ tới anh.
Nhiều lúc, đi dạo phố một mình, thấy mấy cặp tình nhân nắm tay nhau đi trong hạnh phúc, Thảo Anh bất giác cảm thấy lạc lõng, rồi dừng chân, rồi đưa bàn tay của mình lên ngắm nhìn, tự hỏi: “Không biết đến bao giờ, anh mới cầm tay em để cùng bước đi?” Nhưng ngay sau đó lại gạt cái ý nghĩ cô cho là ngu xuẩn ấy đi, tự cười nhạo bản thân: “Mày mơ mộng và tự đưa mình lên cao quá rồi đấy Thảo Anh, chuyện đó…là không thể!”
Nhiều lúc, đi chọn một món quá cho bạn, thấy một người con trai đang loay hoay giữa đống hoa và quà cho bạn gái, Thảo Anh cảm thấy lòng xót xa đến tê dại. Những lúc như thế chỉ còn biết quay mặt bước đi, mặc cho trong lòng có chút ghen tị và cứ liên tục nhói lên. Không hiểu sao…nước mắt lại tự nhiên trào ra?
Bên trong một cái lớp vỏ bọc dễ thương, trong sáng, hồn nhiên; bên trong một lớp vỏ bọc tàn nhẫn, máu lạnh, độc ác. Đó là Thảo Anh với con người thật của mình, mềm yếu, dễ vỡ và một kí ức chẳng mấy vui vẻ.
- Em đang nhìn gì thế? – Thiên bước tới, phá vỡ bầu không khí yên lặng của Thảo Anh.
- … - Thảo Anh giật mình, quay lại nhìn nhưng ngay sau đó lại quay đi, không muốn trả lời.
- Chúng ta…nói chuyện chút được chứ?
- Anh muốn nói gì? – Thảo Anh cất tiếng. Giọng nói không hề lạnh lùng nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được nỗi buồn của chủ nhân nó.
- Chúng ta cần nói chuyện, anh muốn giải thích. – Thiên vào thẳng vấn đề.
- Giải thích chuyện gì?
- Chuyện Thiên Kim, thật ra… - Thiên đang cố giải thích nhưng Thảo Anh lại cắt ngang.
- Anh không cần thiết đâu. Em không để bụng, cũng chẳng quan tâm nên anh không cần phải như thế. Em quên hết rồi… - Thảo Anh nói.
Thật sự, cô đã thông suốt hết rồi. Căn bản là cô yêu anh nhưng anh thì không. Anh không yêu cô, anh có quyền yêu người khác, đi với một người con gái khác, tâm sự với một người con gái khác, nói chuyện thân thiết với một người con gái khác…không phải Thảo Anh! Vậy thì lấy đâu ra tư cách để buồn, để giận anh vô cớ như vậy chứ. Cô điên thật!
- Sao em tránh mặt anh? - Thiên hỏi. Đến lúc này, Thảo Anh mới phát hiện ra là đã hơn một tuần lễ, Thảo Anh không dám nói chuyện với Thiên. Là cô không dám, cô sợ hay cô nghĩ mình không nên và không đủ tư cách?
- Em…không có…
- Vậy sao không chịu nghe anh giải thích? – Thiên cau mày.
- … - Thảo Anh không trả lời. Bản thân cô, cô biết đó là hiểu lầm, biết là anh bận ông việc thật nhưng cũng vẫn tránh mặt anh. Vì sao ư? Vì cô hiểu, mình chẳng là gì của Thiên cả. Có thể, Thiên là cả một cuộc sống với Thảo Anh nhưng còn Thảo Anh thì chẳng là gì trong cuộc đời của Thiên. Vậy thì sao cứ phải dây dưa để làm khổ nhau? Kết thúc càng nhanh, cả hai sẽ càng mau được giải thoát khỏi câu chuyện tình yêu vớ vẩn đầy nước mắt này.
- Thật sự hôm đó anh bận còn Thiên Kim… - Lại một lần nữa, Thảo Anh cắt ngang:
- Em biết, hiểu lầm. Em biết là anh bận giải quyết vụ cổ phiếu của KWT lại trượt dốc. Em cũng biết là khi Thiên Kim tới anh đã đuổi cô ta đi ngay nên anh cũng không cần phải giải thích gì cả.
- Vậy sao…em không chịu nói chuyện với anh? – Thiên bất lực nhìn cô gái trước mặt.
- Em không biết. – Thảo Anh ngoảnh mặt đi.
- Sao lại không biết?
- Vì em biết…em không xứng…không phải người con gái anh yêu…cũng chẳng phải là ai trong cuộc đời anh…chỉ đơn giản là…một cô em gái…là bạn của em gái anh thôi… - Thảo Anh lẩm bẩm rồi tự cười, cố dằn lòng để không hét to lên.
- Anh yêu em. – Thiên bước đến. Ôm lấy Thảo Anh từ phía sau, thì thầm bên tai cô nàng. (Xem ra, đối vs anh Thiên thì 3 từ này cũng không phải là khó nói nhỉ?)
- … - Thảo Anh mở tròn mắt. Cái gì đây?
- Anh thích em lâu rồi. Từ bao giờ nhỉ? Ừm…chắc là có ấn tượng từ lần đầu tiên gặp em. Lúc ấy, anh chỉ thấy em là một đứa trẻ rất thánh thiện, rất hồn nhiên, ngây thơ nhưng không hiểu sao, em lại có thể trở thành bạn của Tiểu An nhà anh – một đứa trẻ nghịch ngợm nhưng cũng rất tàn nhẫn. Do đó, anh cảm thấy hiếu kì về em. Trái với Bảo Vi, Vi nó hoàn toàn giống với Tiểu An, còn em thì hoàn toàn trái ngược vì em như là một thiên thần, còn 2 đứa kia là ác quỷ. Tiếp xúc lâu ngày, anh mới hiểu vì sao. Em hoàn toàn không phải thiên thần như những gì người khác nói. Ẩn trong đôi cánh màu trắng của một thiên thần là màu đen của bóng tối và màu đỏ của máu – biểu tượng của ác quỷ. Đó là em. Anh thích em từ cái cách em trân trọng tình bạn giữa cả ba cho đến cái cách em tàn nhẫn với những kẻ đụng vào Tiểu An. Nó cho anh thấy được một tình bạn đẹp giữa những con quỷ, thậm chí còn đẹp hơn tình bạn của thiên thần. Anh thích em vì em là em, vì em là người đã ở bên cạnh anh suốt 10 năm qua. Làm bạn gái anh nhé! – Thiên nói bên tai Thảo Anh, vòng tay ngày càng siết chặt.
- Em… - Thảo Anh mím môi.
- Sao? Em không muốn? – Thiên giọng buồn buồn.
- Thật chứ? Anh nói thật hay chỉ là…con An bảo anh nói thế để em vui? – Thảo Anh ngước mặt lên nhìn Thiên.
- Là thật. Em đừng nghĩ Tiểu An nó như thế. Nếu có thể, nó sẽ cố mang cho em hạnh phúc cả đời chứ không phải là một câu nói mang hạnh phúc thoáng qua. – Thiên cười nhẹ, đặt một nụ hôn lên trán Thảo Anh.
- Em… - Thảo Anh ngập ngừng.
- Thế nào? Em đồng ý chứ? Làm bạn gái anh? – Thiên kiên nhẫn chờ câu trả lời.
- Dạ. Em vui lắm! Em đã chờ và mong câu nói ấy rất lâu. Rất lầu rồi đấy Thiên. Cảm ơn anh vì đã biến giấc mơ của em thành sự thật. – Cô nàng gật đầu lia lịa, xoay người nhảy lên ôm cổ Thiên. Giọt nước mắt bỗng chảy dài, giống như giọt nước làm tràn li, làm vỡ oà tất cả những nỗi niềm, những cảm xúc chôn giấu từ tận sâu trong đáy lòng người con gái mỏng manh này.
- Anh cũng cảm ơn em… - Thiên thì thầm bên tai Thảo Anh, thật nhỏ, thật nhỏ thôi.
Nó sau khi nói chuyện xong với Thiên thì cũng rời khỏi sảnh lớn, nơi chuẩn bị diễn ra buỗi lễ đính hôn. Dù gì thì vẫn còn rất lâu nữa mới bắt đầu, tội gì đứng chen chúc với nhau cho mệt. Nó len người ra cái ban công lớn, có thể thu toàn bộ London vào trong tầm mắt. Đặt hai bàn tay lên lan can, nó nhắm mắt và hít thở không khí trong lành, gương mặt thánh thiện, yên bình như một thiên sứ... thật sự.
- Cô đang làm gì ngoài này thế? – Một giọng nói vang lên làm cắt dứt dòng cảm xúc đang dâng trào của nó. Nó rủa thầm: “Cái tên chết tiệt! Chết bầm! Dám cắt ngang dòng cảm xúc đang dạt dào của bà.”
- Thế anh ra đây làm gì? – Nó cau có.
- Thấy cô ngoài này thì ra hỏi thăm thôi. – Hắn nhún vai, khẽ cười.
- Cần sao? Đi mà đem cái diễm phúc ấy cho người khác đi. – Nó nhếch môi, khinh khỉnh.
- Tất nhiên, vì tôi không định sẽ đem nó cho cô. – Hắn đáp.
- … - Nó cau mày, không nói gì nữa. Trong lòng thầm nhủ cứ xem hắn ta như không khí. (Chắc không?!?)
Cả hai cứ như thế, mỗi người một suy nghĩ, một tâm trạng khác nhau nhưng đều nhìn xuống nhứng ánh đèn nhập nhoè của cái thành phố London tấp nập, nhộn nhịp này.
- Ba năm qua cô sống thế nào? – Hắn lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng lúc này, không hiểu tại sao bản thân lại hỏi vậy.
- Sao anh lại hỏi thế? – Nó khó hiểu.
- Chỉ là…muốn biết cuộc sống mới của cô thế nào thôi. – Hẳn chậm rãi trả lời.
- Cũng tốt…nhưng vẫn cảm thấy rất thiếu. Cái cảm giác như mình đã bỏ quên rất nhiều thứ quan trong của bản thân. – Nó cũng trả lời.
- Thứ cô cảm thấy thiếu là kí ức trong 13 năm trước đó? – Hắn lại hỏi.
- Anh biết tôi bị mất trí nhớ? – Nó quay sang nhìn hắn.
- Tôi chơi với Thiên và Minh từ lúc mới tập đi tập nói cơ. – Hắn ung dung.
- Ra vậy. Không…kí ức trong 13 năm trước đó, tôi không hề luyến tiếc. Nếu ông trời không muốn tôi nhớ, tức là những chuyện đó là những chuyện không vui hoặc chẳng có gì đặc biệt để cần phải nhớ cả. Thứ tôi cần phải quan tâm là hiện tại và tương lai. Qúa khứ như thế nào, tôi có nhớ lại cũng chẳng thể thay đổi hay làm khác được. Vậy thì tôi cũng chẳng muốn cố nhớ làm gì. Chỉ có điều…thứ tôi cảm thấy mình đã mất là một cái gì đó rất đặc biệt. Dường như là một cảm xúc mà tôi đã mang trong mình rất lâu. – Nó tâm sự.
- Vậy sao?
- Ừ…Thứ tôi luyến tiếc chính là thứ tôi cảm thấy thiếu đó.
- … - Hắn không trả lời. Mọi thứ lại chìm vào im lặng.
Hắn thấy mình có lỗi với nó. Không phải ít mà là nhiều. Hắn nợ nó một lời xin lỗi, nợ nó những gì nó đã làm cho hắn trong suốt 13 năm đó, nợ nó những lời nói quan tâm, nợ nó những cử chỉ ân cần…nhiều lắm nhưng trên hết vẫn là nợ nó một…tình yêu.
Trong lúc hắn đang trầm mặc, suy nghĩ thì nó cất tiếng:
- Tôi hỏi anh một câu được chứ?
- Hả? – Hắn giật mình, cau mày nhìn nó.
- Trong 13 năm đó, anh đã từng xuất hiện? Tôi cảm thấy anh rất quen nhưng mỗi khi muốn nhớ lại thì lại rất đau đầu.
- Cô nghĩ như thế à?
- Phải. Và hình như cái cảm giác thiếu thiếu của tôi hình như cũng liên quan tới anh. – Nó chống cằm, nhìn ra xa rồi khẽ th...ở dài.
- Sao cô lại cho rằng điều mình nghĩ là đúng. – Hắn nhìn nó.
- Ừm…cách đây 2 tháng, lúc còn ở Nhật, một lần tình cờ lục lọi lại vài thứ trong phòng, tôi thấy có 1 cái thùng giấy rất to nên mới mở ra xem. Trong đó có rất nhiều cuốn album nhưng hầu hết đều chứa hình của một cậu bé cùng với vài thứ khác. Chính lúc đó, tôi đã thấy cái tên của anh. – Nó đảo mắt một vòng, suy tư một lúc rồi nói.
- Vậy là cô cho rằng tôi có liên quan đến quá khứ của cô? – Hắn cười buồn.
- Có lẽ… - Nó nhún vai.
- Tùy cô nghĩ. – Hắn quay người, tính bước lại vào trong nhưng ngay lặp tức nó lại nói:
- Tôi có thể đề nghị anh một việc được chứ? – Nó nghiêng đầu hỏi.
- Lại có chuyện gì nữa sao? – Hắn nhìn nó, có hơi bực dọc.
- Ừm…làm người yêu tôi được không? – Nó yêu cầu.
- Sao? – Hắn giật mình.
- Anh đồng ý chứ?
- Hả? – Hắn đần mặt.
- Anh bị điếc không nghe à? – Nó cáu.
- Cô vừa nói cái quỷ gì thế? Cô nói thật? – Hắn nhìn nó như nhìn thấy sinh vật lạ.
- Ừ, thật. Đồng ý nhé! – Nó gật đầu.
Hắn im lặng nhìn nó. Sao đột nhiên nó lại yêu cầu một việc như thế? Hắn thật sự không hiểu nổi nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Bấy lâu nay nó có bao giờ để tâm tới sự có mặt của hắn đâu, tự dưng hôm nay lại đột ngột đòi làm người yêu của nhau. Có chút gì đó rất kì quặc.
- Sao cô muốn thế? – Hắn nhìn nó như soi mói.
- Anh không cần biết mà cũng chẳng có gì để biết. Tôi thích. – Nó nhún vai như một điều hiển nhiên.
Hắn rối, thật sự không biết phải làm sao. Hay là đồng ý nhỉ? Nhưng những lời của Ropez lại hiện lên làm hắn phải suy nghĩ lại. Đến với nó, lỡ như hắn lại làm cho nó đau khổ như trong quá khứ thì sao? Hắn đã gây ra vết thương lòng đầu tiên cho một cô bé 13 tuổi là nó, vết thương đó có thể vẫn chưa sao nhưng nếu hắn lại làm tổn thương nó một lần nữa, chắc chắn vết thương sau sẽ khó mà lành được. Thậm thí là không thể! Bởi tuổi 16 sâu sắc và dễ quỵ ngã hơn là 13. Lúc 13, bản thân vẫn còn mơ mộng và ngây thơ lắm còn 16 thì đã dần trưởng thành và có lối suy nghĩ riêng. Do đó cái gì cũng sẽ dễ vướn hơn 13. Không những thế, nó là một cô bé khác với những cô bạn cùng trang lứa khác. Nó dấn thân vào đời sớm, nó tham gia thương trường sớm và tay thấm đậm mùi máu tanh sớm nên sẽ còn dễ bị tổn thương hơn.
Hắn không biết phải quyết định thế nào. Có hoặc không? Nhưng hắn còn nợ nó, một tình cảm trên mức tình bạn, trên mức anh em suốt 13 năm. Hắn không thể rũ bỏ nhanh vậy được. Chưa kể trong khoảng thời gian đó hắn cũng đã từng rung động trước nó.
- Tuỳ cô. – Hắn nói. Coi như cứ trả một món nợ cho nó trước rồi tính tiếp.
- Tốt. Chuyện này chỉ có tôi và anh biết, tuyệt đối không nói cho người khác nghe. – Nó gật đầu hài lòng.
- Tại sao?
- Tôi không thích.
- … - Hắn không nói gì nữa, quay lưng bước vào sảnh, nơi tổ chức buỗi lễ.
Nó nhìn theo dáng hắn đi. Có chút gì đó cô độc, ngông cuồng và ngang tàn của tuổi trẻ. Đến lúc này, nó phải công nhận hắn đẹp thật, từ dáng đi đến khuôn mặt. Thảo nào gái nó theo nhiều thế.
“Yêu anh, Hoàng Trí Đăng” Dòng chữ đó lại thoáng qua đầu nó. Nó nhìn thấy dòng chữ này phía sau một tấm hình chụp của hắn đặt trong cái thùng giấy. Chính vì thế nó mới đề nghị hắn làm người yêu. Có thể trong quá khứ, nó đã từng thích hắn và cái cảm giác quan trọng nó đánh mất chính là tình yêu đối với con người này. Nó muốn tìm lại cảm giác đó, tìm lại để bản thân không còn cảm thấy thiếu bất cứ điều gì.
Nhưng mà…
Trang, Minh… - Giọng một người phụ nữ trung niên lên tiếng. Giọng nói có phần uy quyền nhưng lại rất đỗi dịu dàng và chan chứa rất nhiều tình cảm.
Ơ…pama? – Minh quay đầu lại nhìn, bất chợt reo lên.
Hai đứa đang tính đi đâu đấy? – Papa Minh lên tiếng.
Dạ…chỉ là đi dạo, chào hỏi một vào người quen thôi ạ. – Trang mỉm cười, lễ phép đáp.
Con dâu ta dây sao? Hôm nay con đẹp thật đấy! – Pap...a anh khen nức nở.
Hì…con không dám đâu. Nếu như pa nói, con thấy mama mới thật sự là đẹp, gần bốn mươi rồi mà gương mặt vẫn còn rất trẻ, không có lấy một nếp nhăn, tóc vẫn còn rất đen. – Trang khiêm tốn.
Tại con nhìn nhầm thôi đó chứ…mụ chằn lửa ấy mà đẹp gì? Ta đang hối hận không hiểu tại sao ngày xưa lại đâm đầu vào yêu rồi cưới bà ấy đây này? Đã thế hồi ấy còn sống chết, liều mình bảo vệ mama con khỏi bọn xã hội đen. Haizz… - Papa Minh thì thầm.
Hì… - Trang cười gượng, papa Minh mà còn dám nói vợ mình như thế thì chắc số phận cô hai mươi năm sau cũng chẳng hơn gì đâu nhỉ?
Này ông già kia? Ông nói cái gì thế? – Mama Minh trợn mắt nhìn ông chồng.
Ơ…chẳng có gì… - Papa Minh giật thót.
Ông bảo ngày xưa ông dám liều mình sống chết bảo vệ tôi khỏi lũ xã hội đen? Bây giờ ông còn trách tôi? Chứ không phải hồi ấy ông thừa hơi làm việc ruồi muỗi ấy sao? Ông tưởng tôi không làm gì được bọn đấy chắc? Dù sao tôi cũng là mẹ con Vi, ông xem thường tôi thì bây giờ con Vi nó không giỏi được đến thế đâu. – Trương phu nhân cáu tiết.
Tôi xin lỗi mà…vợ… - Papa Minh lay lay tay bà xã.
Buông. – Một từ rất ngắn nhưng cũng rất lạnh vừa thoát ra khỏi khuôn miệng xinh xắn thì ngay lập tức, cánh tay ông Trương vội vã bỏ xuống.
Thôi mà pama. Lớn rồi chứ có còn là trẻ con đâu? – Minh thở dài.
Nói cái gì đấy thằng kia? Mẹ mày còn chưa bốn mươi đâu để mà gọi là già nhé! – Bà Trương lườm con trai.
Hix… - Minh chạy tót ra sau lưng Trang.
Thôi mẹ…tha pa con anh ấy đi! – Trang gỡ rối.
Đúng là bọn đàn ông suốt ngày léo nhéo mà chẳng làm được tích sự gì. – Bà Trương giọng bực tức.
Nhưng… - Ông Trương đang tính phản bác, muốn nói “Dù sao tôi cũng tạo ra được một thằng con trai nối dõi và một đứa con gái xinh đẹp đấy thôi. Sao lại bảo tôi vô tích sự?” thì ngay lập tức nhận được cái ánh mắt muốn thiêu sống của vợ nên im bặt.
Mẹ… - Trang gọi, dùng ánh mắt thành khẩn nhìn bà.
Hừ…nể lời con, ta không nói hai cha con ống ấy nữa. – Bà Trương nhìn cô con dâu, giọng bắt đầu dịu lại.
Vâng.
À…mà con với thằng Minh tính chừng nào đám cưới? Ta mong có cháu bế lắm rồi đấy. – Ba Trương bắt đầu hồ hởi.
Phải phải. Ta gần đất xa trời rồi, ta cũng muốn có cháu lắm. – Ông Trương hùa theo.
Pa có cần làm quá như thế không? Chưa bốn mươi mà gần đất xa trời cái nỗi gì? – Minh trề môi.
Cái thằng ranh này? – Ông Trương trừng mắt nhìn thằng con trai.
Hì…chuyện đó con chưa tính. Chắc cũng chờ khi nào Vi trở về với đúng bến đỗ thật sự của nó thì tụi con mới tính đến chuyện kết hôn. – Trang nhỏ nhẹ đáp.
Thì con Vi đã có bến đỗ rồi đấy thôi?
Không đâu. Con tin người mà Vi chọn không phải Triệu Vương Hoàng. Căn bản Vi không có một chút tình cảm nào với anh ta, cũng chưa từng một lần gặp mặt.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Một thời gian thì hai đứa nó cũng sẽ có tình cảm với nhau thôi. – Bà Trương xua tay.
Không đâu ạ. Nếu như tên kia vẫn còn sống trên đời, con chắc chắn hắn ta không để Vi cưới Vương Hoàng đâu. – Trang cười đầy ẩn ý.
Ý con là sao? Tên kia? Là ai? – Ông Trương cau mày.
Người yêu của Vi ạ. – Minh nhanh mồm chen vào.
Vi có người yêu rồi sao? – Cặp vợ chồng già cùng nhau đồng thanh.
Vâng.
Nhưng…vậy chẳng khác nào là…ta đang ép hôn nó? – Ba Trương ngần ngừ.
Không tới mức nghiệm trọng thế đâu ạ. Vi nó có cách làm riêng cùa mình. Với tính cách của nó, nó sẽ không làm những gì mình không thích. Kể cả trong tình yêu, nếu không phải là người nó dành tình cảm, tuyệt đối Vi sẽ không kết hôn với người đó. Bằng mọi cách. – Trang nghiêng đầu.
Vậy cuồi cùng, người yêu con Vi là ai? – Bào Trương nhìn con trai và con dâu.
Cậu ta cũng có mặt ở đây hôm nay với tư cách là khách mời. Chỉ đơn giản là pama không thấy cậu ta thôi. – Minh cười nhạt.
Con quen cậu ta? Vậy mau mau dẫn cậu ta tới đây, nếu được, ta sẽ huỷ buổi lễ đính hôn này. Dù sao, ta cũng mong muốn con bé được hạnh phúc. – Ông Trương hối thúc.
Đến lúc, con bé sẽ tự dẫn hắn ta về ra mắt pama thôi, cũng sắp tới lúc rồi. Vả lại bây giờ con cũng chẳng biết phải tìm tên đó ở đâu. Chắc lại chui vào cái xó xỉnh nào để buồn khổ một mình rồi. – Minh lắc đầu.
Nếu con bé chịu nói từ đầu, có lẽ ta đã không làm vậy. – Bà Trương thở dài.
Đừng buồn mà mẹ. Vi đủ lớn để tự tạo ra chính hạnh phúc cho nó. Nó biết cái gì là tốt cho bản thân mà. – Minh an ủi.
Ừ
À…pama…con có chuyện muốn hỏi. – Trang lên tiếng, hơi e dè.
Sao? Con hỏi đi. – Ông Trương gật đầu.
Ừm…pama…mời mẹ con…dự buổi tiệc này đúng không? – Trang cắn chặt môi.
Con thấy bà ấy rồi? – Bà Trương không tỏ vẻ gì là quá ngạc nhiên.
Vâng. Lúc nãy có thấy nhưng con không dám gọi. Con thấy bà ấy dẫn theo một cô bé. Chắc là con gái thứ ba. Không lẽ, mẹ con tái hôn? – Trang nhìn pama chồng.
À…chắc là con bé Thảo My ấy mà. Ừ…nó là đứa con gái thứ ba của bà ấy, là em con với Thảo Anh. – Ông Trương chau mày một hồi, nói.
Thảo My? Mẹ con tái hôn thật sao? –... Trang giật mình.
Không hề, lúc bỏ nhà đi, bà ấy đã mang thai được hai tháng, đứa bé đó là My. Ba con không hề biết đến sự tồn tại của đứa bé đó.
Thảo…My…
Ta nghĩ con đã lớn nên cũng hiểu được phần nào lý do ngày xưa bà ấy bỏ nhà ra đi. Thật sự là không phải vì bà ấy thay lòng đổi dạ, không thương cha con cái con nữa mà…thật sự chính vì thương yêu hai đứa, bà ấy mới quyết định đi. – Bà Trương dịu giọng, bà mong cô con dâu bà không mang sự hận thù đối với mẹ ruột của nó.
Con hiểu chứ mẹ. Hiểu rất rõ. – Trang cười. Cô biết chứ. Biết lý do tại sao mẹ bỏ nhà ra đi. Pa cô là một người đàn ông rất yêu gia đình, không bao giờ trăng hoa, chỉ có điều vì muốn vợ con sung sướng nên suốt ngày cắm đầu vào công việc. Trang thì dù sao cũng được pa thương yêu chăm sóc một năm đầu đời, còn Thảo Anh thì từ khi sinh ra, cô nàng chỉ được ông bế vài lần mà thôi. Thậm chí lên đến năm 6 tuổi, số lần Thảo Anh gặp mặt ba mình cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bởi xung quanh ông luôn chỉ có công việc.
Mẹ Trang nhìn hai đứa con nhỏ mà tội nghiệp, không biết đến bao giờ mới có thể sum họp vui vẻ. Suốt ngày, xung quanh Trang với Thảo Anh chỉ có mẹ, anh em nhà nó với anh em nhà Vi cùng hắn để bầu bạn. Cái tình thân vốn dĩ bị thiếu thốn, chưa bao giờ quen hơi ba. Vì muốn ông quan tâm hơn tới gia đình, bà bỏ nhà ra đi, mong ông hiểu và gác bớt công việc về với gia đình, để cho hai đứa con gái biết và thương yêu ba nó nhiều hơn. Nhưng ai ngờ…điều đó chỉ giúp hai chị em Trang lấp được tình thương của ba nhưng lại bắt đầu khuyết tình yêu thương của mẹ…
Ta nghĩ đã đến lúc gia đình con nên sum họp. Dù gì cũng đã mười năm trôi qua. Ba con cũng đã hối hận lắm rồi… - Bà Trương lặng lẽ thở dài.
Nhưng liệu mẹ con có đồng ý không?
Bà ấy…nhất định sẽ về. Ta tin chắc bà ấy không muốn để lỡ mất ngày vui của con gái đâu. – Ông Trương nói đùa.
Ba… - Trang chun mũi, mặt đỏ lên.
Haha… - Cặp vợ chồng già cười khoái chí.
Vi đứng sâu bên trong một dãy hành lang dẫn lối ra thẳng hướng lên sân khấu, gương mặt lạnh nhạt không muốn chút sức sống.
Dù sớm hay muộn…em cũng sẽ về với anh. – Một câu nói nhẹ như gió thoảng.
…
“Phụt”
Những ánh đèn sáng choang của đại sảnh đều được tắt hết, thay vào đó là một ánh đèn trắng rọi thẳng về phía sân khấu, nơi một anh MC khá điển trai đang đứng cầm chiếc micro trên tay:
...Kính thưa các vị quan khách, chắc có lẽ mọi người đều biết lí do chúng ta có mặt tại đây hôm nay. Hôm nay, là ngày tổ chức lễ đính ước giữa thiên kim tiểu thư nhà họ Trương và đại thiếu gia nhà họ Triệu – Trương Ngọc Bảo Vi và Triệu Vương Hoàng. Xin cho một tràng pháo tay ạ. – Anh MC nhẹ nhàng công bố và ngay sau đó là một tràng tiếng vỗ tay.
Vâng, tôi xin phép được mời người đại diện của hai bên lên để nói vài điều với các vị khách ở đây.
Ông bà Trương bước lên sân khấu cùng vị “thông gia” của gia của mình, theo sau là một chàng trai có tên Triệu Vương Hoàng. Gương mặt của chàng trai ấy, dường như Vi và Khánh đã từng gặp. Ông Trương đón lấy micro trong tay anh MC rồi đưa lên miệng, nói:
Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian để đến đây hôm nay. Xin cảm ơn.
“Bốp…bốp…” Tiếng vỗ tay.
Thật sự…hôm nay là một ngày rất trong đại của những người đã lớn tuổi như chúng tôi, cũng như là ngày vui của lớp trẻ. Tôi cảm thấy rất hài lòng khi cho con gái mình tác hợp với thiếu gia nhà họ Triệu và tôi tin chắc rằng hai đứa sẽ hạnh phúc. Đây cũng được xem như là một mối quan hệ mới giửa tập đoàn Ngọc Bảo và tập đoàn Triệu Vương, một mối quan hệ mới tốt đẹp. – Ông Trương điềm đạm nói.
Vâng…xin cảm ơn. – Anh MC lấy lại cái micro, nói tiếp:
Và bây giờ là tiểu thư Bảo Vi của tập đoàn Ngọc Bảo. Mời cô bước lên sân khấu.
Mọi người bắt đầu im lặng và ngó dáo dác xung quanh. Tiểu thư nhà họ Trương chưa bao giờ xuất hiện trước báo giới thì ai mà không tò mò kia chứ? Nhưng mà…
Tiếng xì xầm bắt đầu phát ra. Tất cả mọi người đều thắc mắc sao mãi chưa thấy nhỏ xuất hiện. Một dự đoán mà ai cũng đều đã nghĩ đến. Có khi nào xảy ra? Gần 2 phút trôi qua mà chưa thấy bóng dáng của cô gái nào bước lên sân khấu làm mọi người nghi ngờ, không lẽ…
Từng bước chân đang bước lên từng bậc thang dẫn lên sân khấu, là một cô gái với nhan sắc thuộc hàng đại mĩ nhân. Mái tóc ngắn cắt kiểu vic màu vàng được highlight vài sợi màu đỏ rực. Chiếc đầm dài màu đỏ không dây có phần đuôi kéo lê trên mặt đất và phần váy bên trái được xẻ từ đùi xuống làm lộ ra được sự quyến rũ chết người từ cô gái ấy. Đôi lông mày lá liễu thanh mãnh, mắt to với hàn...g mi dài, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng nước, làn da trắng mịn không tì vết… Tất cả làm nên một tuyệt kiều như trong tranh vẽ khiến bất cứ thằng đàn ông nào cũng si mê.
Tất cả lại chìm vào im lặng, dõi theo từng bước của cô gái mang cái tên Trương Ngọc Bảo Vi.
- Đó…hình như… - Người đầu tiên bịt miệng, thì thầm.
- Chẳng phải cô gái đó là chủ tịch của tập đoàn Vương Hải à? – Người khác thất thần.
- Lại còn là minh tinh của nước anh nữa. Nghe nói cô ấy là một siêu mẫu rất sáng giá. Tiền thù lao không nhỏ đâu. Mỗi một show thời trang là giá cả triệu bảng anh đấy. – Một người nữa kinh ngạc.
- Không ngờ ông bà Trương coi thế mà sinh được cô con gái tuyệt đến vậy, tài giỏi, thông minh lại còn rất xinh đẹp. – Có người trầm trồ khen ngợi.
…
Rất nhiều lời bàn tán xôn xao nhưng lại im lặng ngay tức khắc khi thấy cái cau mày khó chịu của ông Trương. Khi mọi thứ lại chìm vào im lặng, ông Trương mới vui vẻ nói tiếp:
- Xin giới thiệu với mọi người, đây là con gái tôi, là tiểu thư độc nhất của tập đoàn Ngọc Bảo, cũng là nhân vật chính trong buổi tối hôm nay.
Vi chẳng thèm bận tâm đến những lời pa mình nói, thứ nhỏ chú ý nhất bây giờ là người con trai trước mặt. Đây…chẳng phải…là anh chàng phục vụ trong tiệm pizza tối hôm nổ ra scandal giữa Vi với Khánh sao? Không lẽ…anh ta là Triệu Vương Hoàng? Không phải chứ? Đây là sự trùng hợp hay là có duyên mệnh gì đây?
Mặc dù khá thắc mắc nhưng nhỏ cũng chẳng hỏi gì nhiều bởi những thứ ấy lúc này có còn quan trọng gì đâu? Trong đầu nhỏ bây giờ chỉ còn lại toàn là hình ảnh của Khánh mà thôi.
Nhắc mới nhớ, hình như nhỏ chưa bao giờ nói câu yêu anh với Khánh nhỉ? Mà nếu bây giờ chưa kịp nói thì tới bao giờ mới có thể nói đây? Lỡ như nhỏ không kịp nói câu nói ấy thì sao? Nhỏ tự dưng cảm thấy sợ, sợ không kịp nói với Khánh câu nói ấy bởi vì, cũng sắp rồi. Sắp tới rồi, sắp tới cái ngày định mệnh của những con người được mệnh danh là ma nữ ấy. Ngày Tái Gía – ngày mà ai muốn lên nắm chức Tứ ma nữ đều được, chỉ cần ai có thể hạ gục bộ tứ ấy thì sẽ có thể đứng lên nắm quyền, ngược lại, nếu muốn giữ lại cương vị của mình, Tứ ma nữ phải hạ gục toàn bộ người của D.E.A.T.H. Không hẳn là giết mà chỉ là một cuộc đấu tay đôi để đối phương không thế gượng dậy được mà thôi. Nhưng dù có như thế thì nó vẫn rất khốc liệt.
Cắn nhẹ môi, lòng Vi chợt thắt lại khi trước mắt mình là cái nhẫn đính ước đang nằm trên tay Triệu Vương Hoàng. Chần chừ, nhỏ không biết có nên nhận lấy…hay là không. Mặc dù hai tay nhỏ vẫn buông thõng, không có dấu hiệu của sự phân vân nhưng trong đôi mắt thì hiện rõ điều ấy. Một sự sợ sệt lẫn không muốn cầm chiếc nhẫn đó.
Hít vào một hơi thật sâu, nhỏ từ từ đưa tay lên, nhận lấy chiếc nhẫn. Ai nhìn vào cũng thấy nhỏ có vẻ bình thường nhưng chỉ có những ai là người của Tứ ma nữ mới có thể hiểu, nhỏ đang run hơn bất cứ khi nào bởi, những lúc làm việc nhỏ còn dứt khoát hơn thế. Nếu nhỏ mà đã dứt khoát đến vậy thì bây giờ, chiếc nhẫn đã nằm yên vị trên tay nhỏ chứ không phải là vẫn còn trên tay Triệu Vương Hoàng.
Nhỏ trên sân khấu là thế nhưng cũng đâu biết rằng bên dưới có một tên đang muốn thiêu sống tất cả. Khánh siết chặt nắm đấm tay, cố gắng kiềm chế cơn giận đang bốc lên nghi ngút. Thử hỏi người con gái mình yêu đứng trước mặt mình mà đi nhận nhẫn đính ước từ một người khác thì có ai mà bình tĩnh cho được?
Khi bàn tay của Vương Hoàng vừa nâng bàn tay Vi lên, Khánh đã tức giận và không thể chịu đựng tiếp được nữa, quyết định bước lên sân khấu.
Nhưng… có một lực kéo anh chàng lại, không quá mạnh nhưng cũng khó để Khánh vùng ra được. Là nó.
- Anh đang tính làm gì vậy? – Nó kéo Khánh lại một góc sảnh.
- Thế cô muốn tôi làm gì? Đứng yên và nhìn Vi sắp phải là con dâu nhà họ Triệu sao? – Khánh gắt lên.
- Thế anh nghĩ nếu mình xông lên thì sẽ làm được gì? – Nó lại hỏi.
- … - Khánh không trả lời, chỉ hậm hực quay mặt đi.
- Sẽ thay ...đổi được mọi thứ sao? Anh chắc chứ? Hay là tự đánh đổi thanh danh của bản thân, làm mất mặt Hoàng Anh và làm mất mặt của Ngọc Bảo? Hừ…Anh không sợ người khác sẽ nói Vi là kẻ hai lòng? Đã có người yêu mà vẫn vác mặt tới đây để làm dâu họ Triệu? Anh có nghĩ đến những điều đó hay không? Vi đã đủ tai tiếng và đã đủ mệt mỏi. Đừng bắt nó phải chịu thêm thiệt thòi nữa. – Nó cười nhạt.
- Thế tôi phải làm gì đây? Cô bảo tôi phải làm sao? – Khánh quay lại quát.
- Ra xe ngồi yên đi. Đừng làm loạn ở đây nữa. Con Vi sẽ còn rất khó xử nếu thấy anh đang nhìn.
- Cái gì chứ?
- Ra xe đi. – Nó nhắc lại.
- Không thể được. – Khánh tức tối.
- Thế giờ anh muốn thế nào? – Nó cau mày.
- … - Khánh không trả lời.
- Ra xe đi, đừng để tôi nhắc lại. Còn chuyện con Vi cứ để nó tự tính. Nó không yêu Triệu Vương Hoàng thì tuyệt đối sẽ không về làm dâu nhà họ Triệu. Nó đã nói rồi, dù sớm hay muộn, bằng bất cứ giá nào thì nó cũng chỉ yêu anh thôi. Anh nên học cách tin tưởng người khác. – Nó nói, giọng có phần hơi gắt gỏng rồi cũng quay lưng đi.
Nếu Khánh lao lên đó và phá hỏng buổi lễ, như thế chẳng khác nào bôi tro trét trấu vào tộc họ Nguyễn? Chưa kể điều đó cũng sẽ làm ảnh hưởng đến tập đoàn Triệu Vương lẫn Ngọc Bảo. Làm kinh tế, cho dù là tập đoàn lớn mạnh nhất, thâu tóm toàn bộ nền kinh tế của thế giới thì tuyệt nhiên vẫn phải kiên nể hai tập đoàn ấy. Bởi nếu không có các mối làm ăn với họ, những thứ thu được cũng chỉ bằng con số 0. Huống hồ chi tập đoàn nhà Khánh chỉ mới đứng thứ ba?
Tức giận đấm một cái thật mạnh vào tường. Cũng may do tiếng nhạc khá to nên không ai nghe thấy âm thanh gì, chỉ duy nhất có một người trên sân khấu đã thấy và hướng ánh nhìn lo lắng lẫn đau xót của mình xuống. Có gì đó nghẹn lại ở cổ, không cho âm thanh phát ra được và tiếng gọi như bị nuốt lại vào trong. Một giọt nước mắt lăn xuống nhưng không ai, không một ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt trong như pha lê của ác quỷ. Giọt nước mắt mà một con ác quỷ khóc cho người mình yêu.
“Sầm”
Khánh bực tức đóng cánh cửa xe lại. Dựa hẳn người vào ghế lái, anh chàng dường như không còn một chút sức sống nào nữa. Chợt thấy một gói thuốc lá được đặt ngay ngắn trong hộc xe, Khánh lấy ra. Chưa bao giờ anh chàng thử qua thứ này và cũng chẳng hứng thú. Tuy nhiên hôm nay tâm trạng không được tốt nên cũng muốn thử xem, nghe nói là thứ này có thể giúp xoa dịu nỗi buồn giống như ...rượu vậy.
Châm lửa rồi đưa lên miệng hút, một luồng khí cay nồng xộc vào cổ họng rồi xộc thẳng lên mũi khiến Khánh ho sặc sụa. Ai cũng như ai, mới thử lần đầu tiên đều như thế. Đến khi gần bình thường trở lại, Khánh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà hình như, cơ thể đã bắt đầu cảm thấy lâng lâng và dễ chịu hơn hẳn.
Quyết định đưa điếu thuốc lên miệng và rít thêm một hơi nữa, lần này Khánh vẫn ho nhưng không nhiều bằng lần trước, có lẽ là đã quen dần. Cứ thế, Khánh hết điếu này rồi điếu khác. Chưa bao giờ Khánh thử thứ ấy và cảm thấy kinh tởm nó nhưng bây giờ, chỉ vì một người con gái mà Khánh lại tìm đến thứ này để thay rượu vơi nỗi buồn. Thật sự quá ngu ngốc.
…
Ngay khi vừa bật sáng lại ánh đèn, Vi đã ngay lập tức chạy ra khỏi sảnh đi tìm Khánh làm mọi người giật mình. Nhưng ngay sau đó, ai lại vào việc nấy vì dù sao, mọi chuyện cũng đã xong xuôi, có chạy thì làm được gì?
- Khánh! Khánh! - Vi chạy ra ngoài bãi đỗ xe, gọi to, dáo dác tìm hình bóng anh chàng.
Qủa thật, tìm xe ai chứ tìm xe Khánh thì thật là muốn thách đố người khác. Khánh không đi một chiếc cố định, thương xuyên thay nhiều loại kiểu dáng thì biết đường nào mà Vi lần được đây? Đang chán nản thì cái mùi thuốc lá bay đến mũi Vi. Quay đầu lại. Là Khánh đang ngồi dật dựa ở ghế lái trong con mui trần màu xanh dương, tay cầm điếu thuốc còn đang hút dở. Dưới nền đất ngoài cửa xe là tàn thuốc, mẩu thuốc lá và hai bao thuốc lá trỗng rỗng.
Vi hốt hoảng chạy lại, không để ý rằng mình đang mặc đầm mà nhảy thẳng vào con xe mui trần, không thèm mở cửa.
- Khánh…anh đang làm cái quái gì vậy? Anh làm gì biết hút thuốc mà hút? Anh muốn chết sao? – Vi lo lắng, lay người anh chàng.
- Hử…em đó hả? Ra đây làm gì? Vào trong đi. – Khánh mơ màng ngước lên nhìn Vi, hất tay nhỏ ra.
- Anh bị sao thế? Sao lại ra nông nỗi này? Sao lại hút thuốc cơ chứ? Anh làm gì biết hút nó? – Vi nhăn mặt, cố giật điếu thuốc từ trong tay Khánh ra.
- Bỏ tay em ra đi. Anh muốn hút, mặc xác anh! Vào trong với cái thàng Triệu gì đó đi. – Khánh gắt.
- Anh! – Vi trợn mắt. Hoá ra là đang ghen sao?
- Anh gì nữa. Vào đó đi. – Khánh xua tay, đưa điếu thuốc lên tiếp tục hút.
- Không! Anh không được hút thứ đó. Đưa nó ngay cho em. – Vi chồm người lên, cố giật điếu thuốc trên tay Khánh.
- Không, để anh hút. Bỏ tay em ra. – Khánh không chịu thua.
Hai người giằng co qua lại. Vi thì cố với lấy điếu thuốc mà Khánh giơ lên cao. Khánh thì cố gắng đẩy nhỏ ra, không cho nhỏ lấy điếu thuốc. Cuối cùng thì, đầu điếu thuốc chạm vào bàn tay Vi, để lại một vết bỏng không hề nhẹ.
- Áaa! – Nhỏ kêu lên một tiếng rồi rụt tay về.
- Em…em sao thế? – Khánh giật mình.
Trên mu bàn tay trắng nõn có một chấm tròn đang đỏ tấy, sưng dần lên. Vi lấy ngón tay chạm nhẹ vào, cảm giác đau rát đến tận tim. Khánh thấy vậy thì hoảng hồn, lên tục hỏi:
- Em có sao không? Có đau lắm không?
- … - Vi không trả lời.
- Em sao thế, đừng làm anh lo. – Khánh sợ.
- Anh thích hút thuốc đến vậy sao? – Vi không trả lời câu hỏi của Khánh mà hỏi một câu khác.
- Hả? – Khánh nhíu mày.
- Nếu anh thích hút vậy thì được thôi. Em sẽ hút chung với anh. – Vi cười lạnh rồi lấy một điếu thuốc khác, châm lửa rồi đưa lên miệng rít một hơi dài.
- Phù… - Nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc mờ ảo, nhỏ cảm nhận được mùi thuốc lá rất rõ ràng. Lâu rồi, nhỏ chưa đụng tới điếu thuốc.
- Em…em hút thuốc? Em biết hút? – Khánh ngỡ ngàng, giật mình.
- Em không hoàn toàn như những gì anh nghĩ đâu. Biết bao nhiệm vụ của Tứ ma nữ phải tiếp cận với những tên trùm ma tuý, heroin. Điếu thuốc này chẳng là gì cả. Tụi em phải biết hút để phục vụ cho những lần gặp gỡ đó. – Vi nhàn nhạt nói, tay đưa điếu thuốc lên miệng, rít hơi thứ hai, điệu bộ rất giống của một người sành hút thuốc.
- Em dừng lại đi. – Khánh giật điếu thuốc của Vi, ném thẳng xuống đất.
- Sao vậy? Em tưởng anh muốn hút? Nếu anh muốn hút thì em cũng muốn hút cùng anh! – Vi nói giọng gần như bằng hét.
- Em… - Khánh nhìn nhỏ.
- Em thế nào? – Nhỏ cười lạnh.
- Hừ…nhận nhẫn thằng đó rồi thì ở đó với nó luôn đi. Còn ra đây làm gì?
- Anh ghen sao? – Vi nghiêng đầu hỏi.
- … - Khánh không trả lời, chỉ quay mặt ra ngoài.
- Thôi mà…có gì mà phải dỗi chứ? Em có yêu thằng đó đâu? – Vi xuống nước năn nỉ.
- Thế sao còn nhận nhẫn? – Khánh có vẻ rất tức giận.
- Chứ chẳng lẽ lại không? Làm như thế thì mặt mũi Ngọc Bảo để đâu nữa? Em không còn lựa chọn. – Nhỏ ngồi cái “phịch” xuông cái ghế cạnh Khánh.
- Em không còn lựa chọn? Vậy là em quyết định về làm vợ thằng đó thật sao? – Khánh điên.
- Em không có nói vậy. Em sẽ tự tìm cách để buộc pama huỷ hôn. – Nhỏ khoanh tay nói.
- Đính hôn xong rồi lại huỷ hôn. Em giống như trêu đùa người khác đấy. – Khánh nhếch môi.
- Thế thì em về làm vợ hắn nhé?
- Đùa sao? – Khánh lườm nhỏ.
- Cũng chẳng biết nữa. – Vi nhún vai.
- Vào đó đi. Mọi người chắc đang tìm em đấy. – Khánh không đùa nữa, giọng buồn buồn.
- Không có đâu. Mà em có cảm giác như là anh thích đuổi em vào đấy với cái tên đó nhỉ? – Vi cau mày.
- …
- Em đã nói rồi. Em không yêu hắn và nhất định không cưới hắn ta. Anh đừng có như thế nữa được không? Em yêu anh! – Nhỏ tức giận, hét.
- Nhưng… - Khánh quay sang định nói thì đã bị chặn lại bởi…một nụ hôn.
Vi chủ động, chồm qua ngồi hẳn lên người Khánh, hai tay vòng qua cổ anh chàng. Khánh ngỡ ngàng, có phần hơi bất ngờ nhưng cũng không đẩy ra, từ từ hoà chung nhịp điệu hơi thở của Vi.
Một nụ hôn ngọt ngào kéo dài như câu trả lời cho tất cả. Như lời khẳng định của Vi nói với Khánh rằng dù mọi thứ có ra sao thì tình yêu cả hai vẫn vậy. Đối với Vi và Khánh, có lẽ như thế này là quá tuyệt vời rồi.
Nó tắt điện thoại. Màn hình đang sáng loáng bỗng dưng tối đen. Xem thế đủ rồi, nên để cả hai có chút riêng tư. Nó khẽ cười, con bạn nó đã về đúng bến đỗ rồi, mừng cho Vi.
Nó đang đứng khoang tay dựa vào tường, ngắm nhìn mọi người xung quanh. Hắn từ từ bước tới gần, chưa kịp cất tiếng thì nó đã nói trước:
- Về nhé? Em mệt rồi. – Giọng nó mệt mỏi.
- Em không tính gặp pama em sao? Họ đan...g tìm em đấy. – Hắn ngạc nhiên về cách xưng hô đột ngột thay đổi của nó.
- Không cần đâu. Nếu có việc quan trong, tự khắc họ sẽ sẽ đến tìm em. Còn bây giờ em mệt rồi, muốn về. Buồn ngủ. – Nó xua tay, bước đa ra khỏi nơi đó và hắn theo sau.
…
Chiếc xe chạy bon bon trên con đường thẳng trải dài. Nó ngồi ghế cạnh hắn, tai đeo phone nghe nhạc, mắt nhắm nghiền dường như đã ngủ quên.
“Kịt”
Hắn cố gắng thắng xe nhẹ nhàng để tránh làm nó tỉnh giấc. Quay sang tính gọi nó dậy nhưng hắn chợt khựng lại. Cũng giống như lần ở phòng khách sạn của Ropez, có cái gì đó rất lạ xen vào tim hắn. Thế là hắn lại im lặng, không gọi nó dậy nữa.
Hắn nhớ cách đây ba năm, nó vẫn còn là con bé rất ngây thơ với những trò nghịch ngợm như quỷ sứ của mình, suốt ngày cứ bám theo hắn rồi luôn miệng nói: “Anh Đăng…Yui thích anh.” (Yui là tên tiếng Nhật của nó). Vậy mà bây giờ khi gặp lại, nó đã trở thành một cô gái rất xinh đẹp, quyến rũ bất cứ thằng đàn ông nào và cũng thật tàn nhẫn, máu lạnh.
Hắn cười như chế giễu bản thân. Là tại hắn mà nó mới thành ra như thế, giờ thì còn nói gì nữa? Vén mái tóc mai loà xoà trước mặt nó ra, hắn chợt thấy một vết sẹo nhỏ trên trán. Vết sẹo đó…
Ngày xưa lúc còn học cấp một, mấy thằng trong trường ghét hắn lắm vì hắn có rất lắm fan nữ. Thậm chí đến cô bé xinh nhất trường là nó suốt ngày cũng đeo đeo theo hắn làm bọn con trai càng ghét hơn. Một lần, có một tên bực tức quá nên nhặt đại cục đá, ném hắn. Nó đi phía sau, thấy nên chạy ra phía trước che.
Hắn giật mình vì hành động đó của nó. Lực ném viên đá đó không hề nhẹ và viên đá trúng vào trán nó, cháy máu rất nhiều. Lúc đó hắn đã rất sợ và bế nó chạy thẳng về nhà. Lúc lãnh cho hắn cục đá xong, nó lăn ra đất ngất xỉu. Sau vụ đó, nó phải may 6 mũi ở trên trán và để lại thẹo tới giờ, nhưng cũng may là nó chỉ mờ và nhỏ thôi. Nghĩ lại mà hắn thấy thương nó thật.
Đặt nhẹ một nụ hôn lên trán, chỗ vết sẹo ấy, hắn mở cửa bước ra khỏi xe rồi đi vòng sang cửa kia, mở cửa bế nó xuống. Lúc hắn vừa mới bế nó lên, nó khẽ cựa người rồi ngay sau đó lai dụi dụi mặt vào người hắn, ngủ tiếp.
Hắn đứng lại, nhìn nó trên tay mình một lúc rồi đi tiếp lên lầu. Mở cửa phòng nó, hắn đặt nó xuống giường một cách nhẹ nhàng nhất. Vuốt lại những lọn tóc của nó, hắn cười nhẹ, trong lòng thấy có chút gì đó rất lạ, rất bình yên như những ngày xưa.
- Không ngờ lại có ngày được gặp lại em đấy…Yui! Ba năm không gặp, anh nhớ em nhiều lắm. Em bây giờ khác xưa nhiều quá, thay đổi quá nhiều đến mức, anh không còn nhận ra. Chắc có lẽ vì thế mà anh không bao giờ có thể thấy được em trong thế giới này. Hoặc là em quá đặc biệt để anh có thể nhận ra. Anh xin lỗi em nhiếu lắm…về tất cả mọi thứ. Tha thứ cho anh nhé, Yui. Chúc em ngủ ngon. – Hắn cười rồi đứng dậy, đôi bàn tay vẫn còn luyến tiếc làn da trắng mịn ấy. Mất một lúc sau, hắn mới dứt ra được và bước ra khỏi căn phòng đó.
Một phút sau…
- Áaaa… - Nó úp mặt vào gối, hét to.
Nãy giờ nó chưa ngủ, chưa bao giờ ngủ từ đầu tới cuối. Nó chỉ nhắm mắt và xem xem hắn muốn làm gì mà thôi nhưng không ngờ. Sao nhịp tim nó đập loạn thế này? Mặt mày đỏ ửng lẫn nóng bừng bừng. Rốt cuộc là sao? Có cái gì rất ấm áp, rất thân quen, hạnh phúc và ngọt ngào, bình yên đến lạ thường vây quanh trái tim nó. Ôi…cảm giác ấy là sao???
Trong lúc có hai kẻ tự động “lui quân” về sớm thì những người khác vẫn còn ở lại. Tuy nhiên, có lẽ…đêm nay sẽ là một đêm không yên giấc của cả Thảo Anh lẫn Thảo Trang…
Trang khoát tay Minh, đứng nói chuyện vui vẻ với cô em gái và Thiên. Thảo Anh nói cười rất vui vẻ, lòng dường như đã thanh thản hơn phần nào. Những muộn phiền bao nhiêu ngày qua đã được Thảo Anh thả trôi theo gió, biến y...êu thương của hiện tại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chốc chốc, Thảo Anh đưa ly cocktail Calvados lên miệng nhấp một ngụm. Nếu Trang có Brandy Collins là loại cocktail ưa thích thì sở trường và thói quen của Thảo Anh lại là loại cocktail Calvados.
“Choang…”
Ly cocktail trên tay Thảo Anh rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh vụn. Đôi mắt cô nàng mở to, hàng nước mắt trào ra vô tận, miệng mấp máy từng tiếng:
- M…mẹ…mẹ…mẹ? Mẹ!
Thảo Anh ngay lập tức vùng chạy theo hình dáng người phụ nữ thân thuộc nhưng cũng rất xa lạ ấy. Làm sao cô nàng không không nhận ra được cơ chứ? Trong tiềm thức Thảo Anh luôn luôn lưu giữ hình ảnh của người phụ nữ đó kia mà?
Chạy theo người phụ nữ ra khỏi sảnh, Thảo Anh va phải không ít người bởi vì mắt cô nàng đã nhoè đi vì nước mắt, làm sao còn có thể nhìn rõ được nữa? Mỗi lần như thế, Thảo Anh chỉ vội vã xin lỗi rồi lại tiếp tục đuổi theo.
Dừng lại sau khi chạy ra khỏi sảnh, cô nàng đứng trân trân nhìn vào người phụ nữ đang khoan thai đi phía trước, trên người mặc một bộ đầm đắt tiền.
- M…MẸ! – Thảo Anh hét to, giọng đau thương, chua xót.
Người phụ nữ đi phía trước khựng người lại, cái ví cầm trên tay bỗng rơi xuống, cơ thể run lên từng chút. Giọng nói này quen quá! Cách đây 10 năm, lúc bà rời bỏ gia đình, cô con gái út của bà lúc bấy giờ cũng kêu lên nghẹn ngào trong nước mắt như thế. Không biết, hai đứa con bà bây giờ trông như thế nào nữa? Có được pa nó thương yêu không?
Từ từ xoay người trong hàng nước nước mắt đã chảy dài, tay bà che ngang miệng để tránh bật ra những tiếng khóc thành tiếng.
Trước mặt bà là một cô gái rất trẻ, rất đẹp. Đặc biệt là mái tóc! Mái tóc dài đen nhánh giống hệt bà lúc còn trẻ. Và theo như cái trí nhớ tồi tệ lúc này của bà thì…cô con gái út của bà cũng có mái tóc đẹp như vậy!
- Mẹ…mẹ…co…con đây mà mẹ! Thảo Anh nè…mẹ…mẹ…ơi…! – Thảo Anh vừa nói vừa lay lay tay người phụ nữ, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
- Thảo…Anh? – Người phụ nữ đờ đẫn nhắc lại.
- Dạ…mẹ…mẹ không nhớ…con? Mẹ quên con…thật rồi? – Thảo Anh ngước nhìn bà bằng đôi mắt đẫm nước.
- Thảo…Thảo Anh? Vương Thảo Anh? Con là… - Người phụ nữ giật mình, bất ngờ, tay đưa lên chạm mặt cô nàng.
- Mẹ! – Thảo Anh ôm chầm lấy bà.
- Con…con ta… - Người phụ nữ ngồi sụp xuống, tay vòng sang ôm lấy Thảo Anh.
Trang kéo theo Thiên lẫn Minh chạy ra. Chỉ mới kịp thốt lên:
- Thảo Anh…em…em…Mẹ? – Trang bất giác kêu lên khi thấy người phụ nữ, bàn tay đang nắm lấy tay Minh bỗng nắm chặt hơn, cả người dường như không còn chút sức chống đỡ, ngồi khuỵ người xuống, nước mắt trào ra!
- Con…là…là…con…Trang? Là Thảo Trang đúng không? – Người phụ nữ bỏ Thảo Anh ra nhìn Trang.
- Mẹ? Là mẹ! – Trang khóc, chạy đến ngay chỗ bà, khóc to hơn.
- Mẹ…mẹ ơi! – Thảo Anh cũng khóc.
- Hai…hai đứa…là hai con thật sao?
- Là con với chị hai đây nè…mẹ… - Thảo Anh nấc lên từng tiếng.
- Anh Anh! Trang! – Bà ôm hai cô con gái vào lòng. Chắc cũng hơn mười năm rồi, bà không được gặp cả hai và cũng đã hơn mười năm rồi, cả hai không được hưởng trọn hơiấâm của mẹ như lúc này. Khoảnh khắc ấy…thiêng liêng hơn bất cứ lúc nào.
Thiên với Minh đứng ngoài nhìn, quyết định tốt nhất là không nên lên tiếng. Bao nhiêu năm xa cách, bao nhiêu năm không gặp mặt, bao nhiêu uất ức, tủi hờn cứ để ba người họ trút ra qua những giọt nước mắt và hạnh phúc lúc nhìn thấy nhau như vậy thì có lẽ, sẽ tốt hơn.
Mặc dù bà bỏ hai chị em đi lúc họ còn quá nhỏ nhưng hai người biết, sâu bên trong hai cô gái ấy có lẽ, tình thương còn lớn hơn những uất hận, giày vò.
Từ bên trong, một cô bé tầm 12, 13 chạy lại chỗ họ, lay lay bà, nói, giọng ngô nghê:
- Mẹ…Tiểu My ra rồi. Chúng ta về thôi. Hai chị này là ai thế ạ?
Người phụ nữ ngước gương mặt đẫm nước lên nhìn cô con gái bé nhỏ, giọng nghèn nghẹn:
- Thảo My…họ là…chị con!
- Chị con? – Cô bé hỏi lại.
- Mẹ…đây là sao? Sao nó lại là em con? Không…không lẽ…mẹ…mẹ… - Thảo Anh tròn mắt nhìn mẹ. Hình ảnh mẹ hạnh phúc trong một gia đình mới hiện ra trước mắt cô nàng.
- Không…Thảo My là em ruột tụi mình…là con của ba…mẹ mang thai Tiểu My được hai tháng rồi mới bỏ nhà đi! – Trang vội giải thích.
- Thật…hả mẹ? – Thảo Anh chớp chớp mắt.
- Phải. – Bà nhẹ nhàng gật đầu. Bà không nghĩ lại gặp hai đứa con xa cách lâu ngày trong hoàn cảnh như thế này.
- A…hoá ra hai chị là chị hai và chị ba của Tiểu My! Hai chị đẹp lắm! Tiểu My thích hai chị! – Cô bé reo lên vui sướng, dường như đã tưng biết đến sự hiện diện của hai người chị này.
- Em…biết chị? – Trang nhìn trân trân Thảo My.
- Vâng…tối nào mẹ cũng kể cho em nghe về hai chị. Mẹ bảo hai chị rất dễ thương, lại rất ngoan và giỏi nữa. Mẹ còn nói là miệng Tiểu My giống chị hai, còn tóc và mắt thì giống chị ba! – Cô bé hớn hở khoe.
Cả hai nhìn lại, chăm chăm nhìn vào gương mặt Tiểu My. Qủa thật, gương mặt cô bé có rất nhiều điểm giống hai người chị của mình.
Mọi thứ như dừng lại lúc đó. Sau bao nhiêu năm, gia đình Thảo Anh đã gặp lại nhau và có thêm một thành viên mới. Nhưng có điều…họ có được sum họp và pama của cả ba chị em có đồng ý quay về với nhau?