[Hp Đồng Nhân] Giam Cầm

Chương 17: Chương 17: Phẫn nộ




Harry tập hợp mọi người lại vội vã chạy đến chỗ Tử thần Thực tử. Voldemort đứng đầu, đôi mắt đỏ rực lạnh như băng cùng tràn ngập sát khí không còn yêu thương cùng dịu dàng như trước nữa. Harry đè nén nội tâm đau đớn của mình lại, đứng thẳng trực tiếp đối diện nhìn người kia.

Bellatrix đứng kế bên, vẫn một bộ dáng cuồng si như trước. Ả dùng ánh mắt hưng phấn cùng tham lam nhìn chằm chằm Harry, cúi đầu cầu xin Voldemort “Chủ nhân, không bằng hôm nay chúng ta giết Cứu thế chủ. Thế giới phù thủy này liền thuộc về ngài.”

Voldemort dùng tay vỗ vổ bả vai ả, không nói gì.

Bellatrix vì hành động này cảm thấy cực kì vinh hạnh và đắc ý, trong lòng điên cuồng kích động, hận không thể một dao giết chết Harry dâng lên trước mặt chúa tể của ả.

Harry nhìn bàn tay thon dài của hắn đặt trên vai trần của Bellatrix cảm thấy cực kì gai mắt. Tên cầm thú, tên sắc lang, chắc chắn lúc cậu rời khỏi hắn nhất định đã lên giường cùng với ả ta rồi.

Voldemort mở miệng trước, giọng điệu tràn ngập mỉa mai và châm chọc “Không ngờ mặt mũi ta lớn tới vậy, chỉ là cướp ngục lại có thể đem Cứu thế chủ mời đến đây.”

Harry giơ tay cản Kingsley, nghiêng đầu cười mị hoặc “Ta cũng không biết Voldemort cũng sẽ tự mình đến đây.”

Không bùa chú, không có máu chảy nhưng bất cứ ai ở đây cũng đã có thể cảm nhận được không khí căng thẳng tột cùng. Ai nấy cũng đã sẵn sàng rút đũa phép chỉ cần nghe thấy hiệu lệnh của người kia sẽ bắt đầu công kích.

Voldemort bỗng nhiên thả ra tin tức tố của chính mình, trong không khí tràn ngập mùi vị mạnh mẽ của Alpha nhưng kì lạ là lại không ai cảm nhận được trừ Harry.

Omega đối với mùi của Alpha hết sức nhạy cảm, cũng may là Harry trước khi đến đây đã dùng một lượng lớn thuốc ức chế. Nhưng thuốc này chỉ có thể áp dụng cho alpha khác chứ không phải là bạn đời của mình.

Harry tức giận trừng mắt nhìn Voldemort, đôi mắt ngọc lục bảo như chứa đựng lửa giận cũng như nhiễm phải một tia tình dục mơ hồ.

Voldemort hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Harry, hắn cười khinh một tiếng. Thanh âm khàn khàn cùng rét lạnh quanh quẩn trong không gian “Đừng hiểu lầm Cứu thế chủ. Ta chỉ muốn tới đây đón một vài người bạn cũ của ta đi thôi, không có ý định sẽ cùng mi đánh nhau.”

Câu nói lập tức như một cái bạt tai giáng thẳng mặt Bellatrix. Ả cúi thấp người, đáy mắt ánh lên tia không cam lòng. Chúa tể của ả thế nhưng lại không muốn giết thằng nhãi Potter.

Voldemort lùi một bước nhưng Harry thì không “Thuộc hạ của ngươi bây giờ là kẻ phạm tội. Một ngươi đánh thắng ta, ta thả chúng đi. Hai là ngươi rời khỏi nơi này không được cứu chúng!”

Đũa thuỷ tùng từ bao giờ đã hiện lên trên tay của Voldemort. Hắn vuốt ve đầu đũa, đôi mắt đỏ tươi nheo lại đầy sát khí. Voldemort nhìn chằm chằm đôi mắt người kia như mong có thể tìm ra một điều khác thường nhưng ngoại trừ sự cố chấp ra nó chẳng có gì cả.

“Ta chọn phương án thứ hai. Potter, nhờ mi nuôi chúng hộ ta.” Voldemort đột nhiên thốt lên một câu như thế rồi dẫn thuộc hạ mình độn thổ rời đi.

Mùi Alpha dần biến mất, thân thể của Harry thoáng chốc thả lỏng ra.

Hội Phượng Hoàng bị hành động bất ngờ của Voldemort doạ cho ngây ngốc. Họ vẫn không thể tin được Chúa tể Hắc ám lại dễ dàng buông tha như vậy.

“Nếu họ đi rồi thì chúng ta về.”

Voldemort không hề biết vào khoảnh khắc hắn vung áo choàng bước đi. Thiếu niên mắt xanh đã lặng lẽ rơi lệ.

Thật xin lỗi ngươi Voldemort.

Trở lại số 12 quảng trường Grimmauld, Harry nhốt mình trong phòng không muốn gặp bất kì ai. Ron bất lực nhìn Hermione đối diện tỏ vẻ thua cuộc, Hermione cắn răng lo lắng, xem ra trong suốt khoảng thời gian Harry bị bắt nhất định đã có chuyện xảy ra.

Harry ngồi yên vuốt ve cuốn nhật ký trước mắt, ngón tay thô ráp di chuyển dọc theo hoa văn trên bìa sổ. Cậu mở nhật ký ra, bàn tay run rẩy cầm viết lông nắn nót từng chữ một, dòng chữ đen vì nước mắt ai kia mà nhòe cả trang giấy.

Hội Phượng Hoàng họp dưới phòng khách cảm thấy mọi chuyện gần đây có chút kì quái. Những Tử thần Thực tử còn sót lại ở Azkaban đối với kẻ kia hoàn toàn không có tác dụng gì vậy tại sao hắn lại muốn tự mình cướp ngục?

Nhưng câu hỏi này chỉ có mỗi Voldemort biết đáp án.

Ba giờ chiều tại phòng sách, Harry nhìn một chồng giấy da dê ngay ngắn trên bàn. Cậu xoa xoa huyệt thái dương chậm rãi nghiên cứu từng tờ một. Nội dung này so với nội dung cậu xem trước đó của ngài Kingsley không khác nhau mấy. Xem ra các thành viên vẫn còn biết suy nghĩ.

Ngày mai phải trở về Hogwarts một chuyến mới được.

Voldemort trở về trang viên của mình, người bên ngoài chỉ cần nhìn qua cũng đoán được tâm trạng không tốt hiện tại của hắn. Đám gia tinh và Tử thần Thực tử hết sức thức thời rời khỏi phòng chỉ riêng một kẻ gan dạ ở lại.

Voldemort im lặng nhìn Bellatrix quỳ gần mình, đôi mắt đỏ tươi ánh lên sự lạnh lẽo không chút độ ấm như trước mặt hắn chính là một khối thi thể. Bellatrix không được tự nhiên mà run rẩy, ả nhích người lên phía trước một chút, đầu như cúi sát mặt đất, “Chủ nhân, Bella nguyện vì ngài làm hết mọi việc.”

Bàn tay vì ít tiếp xúc với ánh nắng khi còn ở ngục tù nên có chút trắng noãn, ả chạm nhẹ lên mắt cá chân của Voldemort, thấy hắn không có phản ứng, liền lộng hành di chuyển lên phía trên.

Voldemort thô bạo đá ả một cước, rút đũa ra không hề khoan nhượng mà cho ả một cái Crucio, giọng hắn gần như là rít lên “Ta đã nói rồi Bellatrix. Đừng bao giờ ảo tường có thể bò lên giường của ta!”

Bellatrix đau đớn lăn lộn trên sàn nhưng đôi mắt vẫn như trước chứa đầy sự cuồng si khiến Voldemort cảm thấy thực chán ghét và ghê tởm. Hắn kêu gia tinh nhanh chóng khiên ả ném ra ngoài mặc kệ trời đang mưa to gió lớn.

Voldemort nhìn chiếc cốc màu xanh lá nhạt bên trong chứa cà phê sữa thơm ngào ngạt, lập tức gạt đổ xuống đất. Tại sao nơi nào hắn nhìn vào cũng đều thấy bóng dáng của Cứu thế chủ? Ngay cả màu sắc của cái cốc cũng tựa màu mắt của Harry?

Voldemort tức giận đi ra ngoài. Hắn phải rời khỏi căn phòng này, bây giờ ở đâu hắn cũng đều có thể cảm nhận được hương vị quyến rũ của người kia. Hắn không hề thích điều này một tí nào cả.

Trong phòng sách, Voldemort- Chúa tể quyền uy một cõi thế nhưng lại ngồi trên một chiếc xích đu gỗ tự chế nhắm mắt trầm tư. Chiếc xích đu này là do Harry đề nghị hắn làm sau khi nhìn thấy chúng trong một cuốn sách cũ ở phòng đọc.

Trước mặt hắn là một cái bàn tròn nhỏ, trên đấy đặt một tách cà phê đen nóng.

Mùi vị đắng ngắt khiến hắn như thoát khỏi cơn mộng mị mang tên Harry Potter.

*24.12.18*

Giáng sinh an lành mọi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.