[HP Đồng Nhân] Sinh Mà Cao Quý

Chương 51: Chương 51




Chương 50: Tuyên ngôn kiêu ngạo

Ban đầu lúc Sirius nhận được thư của Draco, còn tưởng là con cú bị trúng bùa lẫn lộn, rồi lại nhìn trên phong bì quả thật là tên mình, mới thấy kỳ quái, nhưng sau khi nghĩ lại, Đại Cẩu vỗ đùi hiểu ra, nhất định là tìm cớ để đi đến đây …Tên nhóc này thật gian trá!

Ôm suy nghĩ như vậy, Sirius nhìn lá thư, mắt liền rực lửa, trừ bỏ một câu cuối ‘Gửi lời chào đến Harry và giáo sư Lupin’ thì trong thư cũng không có một chữ nhắc đến Harry, Draco chủ yếu là muốn trả sách — hồi đợt khai giảng, nó không phải mang theo một mớ sách từ nhà Black tới trường sao. Ý định của Draco khi viết lá thư này là, muốn biết được thời gian thích hợp để đến nhà cũ của gia tộc Black, hi vọng sẽ không đường đột, nó đến trả sách, nhưng nếu không phiền thì nó cũng muốn mượn tiếp.

Đại Cẩu cầm miếng da dê mà nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy bút liền muốn từ chối, lấy lại sách hắn cũng không cần, hắn liền thay mặt Harry tuyệt giao cùng loại người phiền phức này! Cả đời cũng không gặp lại nữa… Lúc này, bức họa của tổ tiên — Hiệu trưởng mấy đời trước của Hogwarts, Phineas than thở mở miệng, “Ta nghĩ con công nhỏ nhà Malfoy thiếu đầu óc ghê, lại có thể dùng một cái cớ vớ vẩn như thế, kết quả… hậu duệ gia tộc Black duy nhất của ta, một tên ngu xuẩn Gryffindor duy nhất đến cái cớ này cũng nhìn không thấu!” Phineas dùng điệu bộ than thở, lắc đầu, nâng cằm rồi biến mất.

Sirius với một cái đầu đầy dấu chấm hỏi một lần nữa được khai sáng – lấy cớ?

Đến mượn sách – đến trả sách – lại đến mượn sách – lại đến trả sách…

A! Hắn hiểu rồi.

Sirius viết hồi âm, “Hoan nghênh, xin cứ tự nhiên.”

Draco thật sự chỉ muốn trả và mượn sách thôi, anh và Harry trong lúc đó đã không còn quan hệ gì, như vậy trở lại bình thường cũng tốt, dù sao đối với thư viện gia tộc Black, anh còn quen thuộc hơn cả Sirius. Vì thế, Draco liền ôm một túi sách nặng trịch, dùng bột Floo đến nhà cũ của gia tộc Black.

Trong nhà im ắng giống như chẳng có ai, đương nhiên là vì căn nhà này lớn, chỉ có mấy người ở nên im ắng cũng phải. Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên, Kreacher bỗng nhiên xuất hiện, cúi đầu trước Draco, “Cậu chủ Draco.”

“Chủ nhân đều có ở nhà hả?”

“Vâng ạ, chủ nhân cùng phu nhân ở trong nhà kính trồng hoa, cậu chủ nhỏ Harry thì ở trong phòng của mình.”

Draco đối với danh hiệu ‘phu nhân’ của giáo sư Lupin không nói gì, “Báo với cậu Sirius là ta đến, ta trực tiếp đi đến thư viện… Không cần chuẩn bị trà bánh cho ta, ta ở lại một lát là đi liền.”

“Vâng, thưa cậu chủ Draco.”

Thời gian Draco ở trong thư viện cũng không lâu, đem sách cất kỹ, chọn những cuốn sách yêu thích mà hồi khai giảng đã bỏ lại, rồi đem cất vào không gian mở rộng trong túi sách. Túi sách này là do Harry tự làm, sau khi cậu ta làm hư số lượng lớn túi sách — số tiền lãng phí kia đủ mua mấy cái túi sách không gian — đây là túi sách hoàn mỹ nhất mà cậu ta lấy làm quà sinh nhật tặng cho anh.

Draco dứt khoát xách túi sách lên đi ra ngoài, không muốn bản thân mình giống như một tên mềm yếu, ẻo lả, trước khi rời khỏi thư viện lại nhịn không được mà nhớ lại lần trước, lần cuối cùng bọn họ cùng ở trong này là anh tìm cuốn ‘Thanh xuân vỡ lòng’ cho cậu ta…

Draco lắc lắc đầu, đẩy cửa đi ra ngoài, thẳng hướng cầu thang, nhưng giữa đường lại bị người gọi lại, “Draco!”

“Cậu Sirius,” Draco nhìn thấy Sirius từ trên cầu thang đi xuống, “Kreacher nói là cậu đang bận.”

“Đúng là vậy! Nhưng nếu là có chuyện quan trọng hơn ta không thể không tạm thời buông tay công việc – chuyện của Harry rõ ràng quan trọng hơn.”

“Không tính mấy bạn học trong trường, những người có ý đồ hòa giải chuyện này,” Draco thực bình tĩnh, “cha mẹ con, giáo sư Lupin, mấy ngày trước còn có cha đỡ đầu.”

“Ta biết,” Đại Cẩu nhún nhún vai, vẻ mặt khinh thường, “còn biết là bọn họ làm chưa đạt hiệu quả, bằng không cũng không như bây giờ.”

Draco không hiểu vì sao mà bọn họ cứ cho rằng đó là lỗi của mình, thậm chí chính cha mẹ mình cũng cho là trong tình bạn này mình cần phải gánh vác phần lớn trách nhiệm, thật là kỳ quái, tình cảm không dựa trên sự ép buộc, là Harry đẩy tay mình ra, lần nào cũng vậy.

“Có thể nói nguyên nhân không?”

Draco nghiêng đầu sang chỗ khác, anh thật sự không muốn tiếp tục cái chủ đề này, bị người khác hết lần này tới lần khác bỏ, cũng không phải mùi vị tốt đẹp gì. Chẳng lẽ còn muốn anh thừa nhận là anh bị bỏ sao? Anh dời sự chú ý của mình lên mấy hoa văn trên hành lang bên cạnh.

“Draco, con có biết không, không chỉ riêng bọn Slytherin các con có quy tắc hành vi, Gryffindor bọn ta cũng có nữa.” Sirius nghiêng người dựa vào cầu thang, “Trước mặt Gryffindor có trở ngại mà không có kẻ hở, bọn ta – trực tiếp – tiêu diệt toàn bộ!” Sirius quơ tay ngang ngực một đường đầy khí thế.

Draco nhướn mày, không lạ gì với phản ứng của tên ngốc Gryffindor này, sau đó tiếp tục bộ dạng toàn tâm toàn ý thưởng thức những hoa văn khắc trên cửa.

Draco ra vẻ không sợ chết, Sirius càng không sợ, hắn trực tiếp ngồi lên tay vịn cầu thang với bộ dáng không thể đạt được mục đích thì không bỏ qua, dù sao đây cũng là nhà của hắn, hắn ngăn chặn đường xuống cầu thang, có bản lĩnh thì liều mình cũng nhau bị thương đi!

Draco nghiêng đầu một bên nhìn cửa phòng thật lâu, rốt cục thở dài, quay đầu lại thỏa hiệp, “Cậu Sirius, trước khi con trả lời câu hỏi của cậu thì cậu hãy cho con biết cậu nghĩ như thế nào về em cậu?”

“Regulus?” Sirius nhíu mày, không ngờ Draco lại hỏi đến vấn đề này.

Regulus, em trai hắn, theo như Sirius nhớ thì Regulus là một đứa bé có thói quen đi theo sau làm cái đuôi nhỏ của mình, hắn là nghịch tử trong nhà, còn Regulus chính là một đứa con ngoan của mẹ. Hắn nhớ, Regulus rất ít nói, rất hiểu chuyện, học giỏi, là một cầu thủ Quidditch xuất sắc, kỳ thật trong các lĩnh vực đều rất giỏi …Có lẽ là nhát gan? Không, hiện tại Sirius không thể hiểu, có lẽ đây chẳng qua là không giống với kiểu dũng mãnh của Gryffindor, không liên quan tới việc nhát gan.

Regulus, em trai hắn, kỳ thật trong lòng Sirius rất quan tâm đến em trai, có thể bản thân là anh trai nên muốn bảo vệ, cho dù hắn là nghịch tử trong nhà, cho dù hắn từng căm ghét nơi này trong suốt ba mươi năm, nhưng mà đối với Regulus…Hắn thừa nhận, cho đến cùng hắn thật…

Sau này bởi vì chứng kiến Regulus tiến vào Slytherin, rồi có xu hướng ngày càng đi theo Voldemort, mới từ từ nảy sinh khoảng cách. Bọn họ sau vài lần cãi vã khiến tình cảm bọn họ ngày càng nhạt. Rồi sau khi Regulus tốt nghiệp trở thành một Tử thần Thực tử, Sirius mới cảm thấy thật hổ thẹn đến mức cắt đứt quan hệ.

“Nghe nói…Regulus cuối cùng thoát ly Tử thần Thực tử nên mới bị giết chết?” Sắc mặt Sirius thật khó coi, kỳ thật tin tức Regulus chỉ là nghe đồn, hắn đã hỏi thăm qua, không có ai nhìn thấy thi thể Regulus, không ai chịu trách nhiệm trước cái chết của Regulus, Tử thần Thực tử bị bắt nhiều như vậy nhưng mà không có nhìn kỹ từng người một, cũng không có tin tức là ai đã giết Regulus. Chỉ là có người nhìn thấy thái độ của hắn muốn thoát khỏi Chúa tể Hắc ám, sau đó liền mất tích, mọi người cho rằng hắn bị Tử thần Thực tử ‘nội bộ thanh trừ’.

“Khi nào thì nghe được tin tức?”

“Lúc… lúc trước khi bọn James xảy ra sự cố.”

“Sau đó thì sao?”

Sirius cứng ngắc nhún vai, cố gắng tỏ vẻ không quan tâm, “Cái gì sau đó?”

“Là vậy sao…” Draco có chút thở dài nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về tấm bảng nhỏ trên cửa phòng bên cạnh.

[Cấm vào

Nếu không được sự cho phép của

Regulus Arcutus Black]

“Được rồi, bỏ đi,” Sirius phất phất tay, giống như xua cái gì đó xui xẻo vậy. “Quay lại chuyện của Harry đi!”

“Được cái gì mà được, chuyện còn chưa có xong đâu?” Draco nhìn thấy tên Regulus, ngữ khí đau xót.

“Cái gì?”

“Regulus, em trai cậu, em trai duy nhất, nhưng lại không hề tha thứ cho hắn, không cố gắng hiểu hắn, thậm chí không tôn trọng hắn, không vì hắn làm gia tộc Black kiêu ngạo, vậy…cũng giống như Harry lúc đó, thì tốt chỗ nào?” Draco vuốt lên trên dòng chữ, “Cậu Sirius, theo như sự kiện phát sinh trên người Regulus, nếu như là một Slytherin như vậy cuộc đời cũng không có làm chuyện gì sai, bởi vì nếu làm sai, vĩnh viễn cũng không được tha thứ!”

“Regulus, lúc tuổi trẻ ngông cuồng hắn kiên trì với lý tưởng của mình nhưng không may mắn lại chọn lầm đường! Sai lầm ấy luôn mang trên lưng hắn, sợ rằng khi hắn biết được đã chọn nhầm đường, có lẽ hắn vì thế nên mới cố gắng sửa chữa, sợ rằng chính vì thế mà hy sinh cả mạng mình…Có thể trong mắt của bọn người chính nghĩa hắn chính là một tên vĩnh viễn cũng không thể rửa sạch dấu hiệu tội lỗi, giống như dấu vết xấu xí trên cánh tay hắn vậy, bám theo cả cuộc đời!”

“Không cần phủ nhận, cậu Sirius!” Draco nâng giọng cắt đứt lời Sirius muốn nói, “Khi hắn quyết định đứng về phía đối lập Chúa tể Hắc ám, có biết hắn đã phải trả giá khí lực và dũng khí nhường nào để giữ vững ý định của mình không? Khi hắn chân chính bắt đầu chống đối Chúa tể Hắc ám, nhóm người chính nghĩa có từng quan tâm hắn có thể bị tra tấn và nguy hiểm sao? Khi hắn một mình đấu tranh, nhóm người rúc đầu rụt cổ thành viên của Hội Phượng Hoàng có bao giờ nghĩ tới hắn đối mặt với bao nhiêu người, hắn đối mặt với kẻ thù mạnh cỡ nào sao? Thậm chí cho đến lúc hắn dùng cả mạng mình để chiến đấu, mọi người nghĩ rằng hắn đã giành được danh dự và vinh quang rồi sao?”

“Không có!”

“Một chữ cũng không có!”

“Là bởi vì hắn là một Slytherin, một tên xấu xa mang danh Slytherin, một tên đã làm chuyện xấu, cho nên vĩnh viễn đều bị cho là một tên Slytherin xấu xa từ trong trứng!”

“Hiện tại mọi người mỗi khi nhắc đến hắn sẽ luôn là ‘Regulus Black, hắn là một Tử Thần Thực Tử, hắn phản bội Chúa tể Hắc ám, rồi bị giết!’, ‘phản bội’…”, Draco có cảm gián thật buồn cười, “tự hỏi lòng mình đi, dùng từ ‘phản bội’ để hình dung một người anh dũng chống lại Chúa tể Hắc ám giống như một chiến sĩ trên đấu trường, sau đó lại bị người ta thương hại, dùng ngữ khí khoan dung của kẻ bề trên mà nhắc tới sự hy sinh của Regulus – ai cần mọi người khoan dung! Ai cần mọi người đánh giá, thương hại!”

“Slytherin kiên cường trung trinh, dũng cảm đối mặt với sai lầm, dũng cảm thừa nhận sai lầm, cũng dũng cảm sửa sai. Là những người kiên trì lập trường và nguyên tắc của mình, vì tín ngưỡng trong lòng mà không ngừng phấn đấu! Có lý tưởng của riêng mình có gì là sai? Coi trọng truyền thừa và truyền thống tổ tiên có gì là sai? Không ngại đi đường vòng, kiên định kiên cường, không ngại quay lại đường chính nếu đi sai đường! Trong mắt mọi người có bao giờ để ý qua cố gắng, tín ngưỡng, thực lực của bọn con sao? Mọi người có xem bọn con là những người chính nghĩa, kiến trì không? Ở trong liên minh, có nhóm người nào từng chân chính xem bọn con là đồng minh?”

“Không, trong lòng mọi người vĩnh viễn cũng không đủ, giống như lòng tham của bọn yêu tinh vậy!”

“Mọi người chỉ biết chỉ trích Slytherin không đủ nổ lực, không trung thực, Slytherin nhát gan sợ phiền phức, Slytherin vĩnh viễn giống như những con cừu non lạc đường chờ đợi cứu vớt, sợ rằng, cho dù bọn con dựa vào nổ lực, phấn đấu cùng tín ngưỡng của bản thân để vươn lên thì cuối cùng cũng sẽ bị mọi người chỉ trích cho rằng không xứng! Bị mọi người cho là dùng âm mưu quỷ kế! Mọi người ai cũng luôn cho là như thế! Giống như Regulus, giống như cha đỡ đầu của con, giống như cha của con!”

“Slytherin ở trong mắt mọi người vĩnh viễn chỉ xứng làm những kẻ hắc ám nhất, tà ác nhất, Slytherin luôn luôn cần được người khác cứu giúp, cần được kiểm soát và bình phán! Bởi vì sự tồn tại của Slytherin có thể phụ trợ phe ánh sáng và chính nghĩa! Chỉ vì Slytherin xấu xa mới có thể ở đó mà chờ đợi Kẻ Được Chọn vĩ đại cứu vớt, bởi vì Gryffindor là công lý, là chính nghĩa của mọi người!”

“Cậu Sirius, cậu còn muốn phủ nhận sao?” Draco chỉ thẳng mặt Sirius, “Có dám hướng vong linh của em trai cậu mà thề rằng cậu chưa từng nghĩ như vậy không?”

“Không, không thể nào!” Nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Sirius, Draco lau nước mắt nơi khóe mắt, kiêu ngạo ngẩng đầu, “May mắn thay, Slytherin không lạ gì với bọn Gryffindor đáng thương; may mắn thay, Slytherin có kiêu ngạo và kiên trì đi con đường của riêng mình, bọn con vĩnh viễn cũng không cần đến cái gì gọi là giải thích; chúng con vĩnh viễn là những kẻ cao quý, vĩnh viễn là chính nghĩa, là ánh mặt trời, còn về tình hữu nghị thuần túy của Gryffindor, Slytherin bọn con cũng không lạ gì!”

Draco rống xong, mấy ngón tay cũng nhịn không được mà run rẩy kịch liệt, giống như đem toàn bộ uất ức, toàn bộ oán giận giấu trong lòng từ trước đến nay tuôn ra hết. Phát tiết xong, Draco nhắm chặt mắt hít thở sâu, sau đó xoay người nhặt túi sách lên quải trên vai, anh không muốn ở lại xem bộ mặt hổ thẹn của bọn Gryffindor, anh đã quen với những lời an ủi cùng lời giải thích của bọn họ rồi, Slytherin vĩnh viễn cũng không cần những chuyện nhỏ nhặt đó!

Draco cầm lấy túi sách đi về phía cầu thang chưa được hai bước thì đột nhiên bị người từ phía trên nhào tới, “Draco, đừng đi, mình sai…mình hiểu lầm…giải thích, đều là lỗi…” Là Harry, cậu bay qua liền trực tiếp bám lấy cổ Draco, “Đúng là mình không nên nghi ngờ chú Lucius, mình biết sai rồi…Đừng bỏ mặt mình mà…”

Harry vừa mới bám theo chú Sirisu tới cầu thang, vốn dĩ muốn nhào lên người Sirius, kết quả lại nghe thấy Sirius gọi ‘Draco’, Harry không nghĩ tới Draco sẽ đến, cuống quít lùi lại, nãy giờ đứng phía trên cầu thang nghe toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ. Draco nói như thế, tuy rằng mặt ngoài là nói về chuyện của Regulus và Sirius nhưng mà Harry biết là thật ra cậu ấy đang nói về bọn họ.

Bây giờ, Harry thật sự, thật sự biết mình sai rồi!

Là bản thân mình có thành kiến, là bản thân mình suy nghĩ chủ quan cho rằng bọn họ là người xấu, tìm kiếm chứng cớ đặt trên người bọn họ, lập tức cho rằng bởi vì bọn họ từng là Tử thần Thực tử liền cho rằng Draco…

Cứ coi như chú Lucius từng là Tử thần Thực tử, nhưng con người chẳng lẽ cả đời đều không phạm sai lầm sao?

Sau khi phạm sai lầm chẳng lẽ cơ hội muốn sửa sai vì chính nghĩa đều bị tước đoạt sao?

Bọn họ không phải đều một mực nổ lực muốn sửa chữa sao?

Draco cùng mình trải qua nhiều gian nan, nguy hiểm, công lao còn nhiều hơn cả mình! Kết quả còn phải bị mình chê trách và hoài nghi, cậu ấy tức giận là phải rồi, tuyệt giao với mình cũng phải thôi, bản thân mình bị mắng là đúng, nếu cậu ấy muốn đánh mình cũng không sai, mình cam đoan không đánh lại!

Harry ôm cổ Draco sống chết không buông, bởi vì cậu biết Draco rất quyết tâm, cậu biết rất rõ, chỉ cần hiện tại cậu buông tay ra thì mình liền vĩnh viễn mất đi Draco. Harry bám trên người Draco đến mức chân cũng quấn lên eo, vùi đầu vào vai Draco, bộ dạng dính chặt không rời, khóc như mưa.

Harry khóc kinh thiên động địa như vậy nhưng cũng không thể sánh bằng con gia tinh Kreacher ở bên kia vừa khóc om sòm vừa điên cuồng đập đầu.

Draco không có tâm tư quản tới bên đó, quay đầu lại xem người ở bên này, lại không biết làm sao cho phải. Trong lòng thử dài, Draco ôm Harry ngồi xuống bên cạnh tay vịn cầu thang, vuốt mái tóc đen mềm mượt còn hơn lông mèo của cậu ta, lại còn có cặp mắt xanh to tròn nữa… Rõ ràng bản chất là một con mèo, cho nên một khi sống chết bám trên người thì không có cách nào gỡ xuống được.

“Harry,” Draco thực bình tĩnh mở miệng, “Tình hữu nghị, chân thành tha thiết, thuần túy, chân thật đáng tin, chúng ta…” Draco đột nhiên dừng lại, giọng nói vững vàng chợt run rẩy, “Tôi nghĩ…chúng ta hay là không cần miễn cưỡng.”

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.