[Hp Đồng Nhân] Trở Về Quá Khứ

Chương 22: Chương 22: Thay đổi




“Là do Harry quá xui xẻo hay sao mà tương lai lại sinh ra ba đứa con sao hỏa thế này?”

“Đây là nơi nào?” Harry ngơ ngác hỏi, trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ dù sao bị kẻ thù của mình bế kiểu công chúa đi nghênh ngang ra ngoài thật sự rất xấu hổ. Cậu cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, quẫn bách áp chế sự kì lạ trong lòng mình xuống.

“Phòng thí nghiệm ở tòa tháp phía tây.” Voldemort cẩn thận đặt Harry lên giường thí nghiệm “Mi trước hết cứ nằm ở đây đi, bùa chú ít nhất phải cần một tiếng đồng hồ mời biến mất!”

“Sao cơ?” Harry cả người vô lực tức giận, bắt đầu xù lông yêu cầu Voldemort phải chỉnh lại tư thế cho mình, cái giường này không có chỗ dựa thực sự là đau lưng chết đi được. Nhưng chính là Voldemort lại không hề để tâm đến yêu cầu của Harry, hắn chỉ ra lệnh Nagini canh chừng cậu còn mình thì tiến vào phòng thí nghiệm kín cùng với chiếc cúp được Bellatrix tìm về.

{Nagini mi nói xem Voldemort cầm chiếc cúp đó vào để làm gì?} Lòng hiếu kì của Harry lần nữa khơi dậy, trong đầu không ngừng suy nghĩ vô số giả thiết kế hoạch người kia muốn làm.

{Ta cũng không biết. Voldy chỉ nhờ ta trông coi mi thôi.} Nagini lười biếng cuộn mình bất đắc dĩ trả lời.

{Được rồi...} Harry biết mình không thể moi được tin tức từ con rắn nhỏ này lập tức ỉu xìu xuống, chuyển sang đề tài khác thảo luận {Tại sao đám Tử thần Thực tử lại sợ mi như vậy Nagini?}

{Voldy luôn bắt ta ăn những kẻ không vâng lời nhưng bọn chúng thật sự rất khó ăn. Mùi vị gớm chết đi được, chẳng lẽ Voldy không thể giúp ta nướng chúng lên trước rồi cho ta ăn sao?} Nagini chợt ngẩng đầu dậy rít lên vài tiếng bày tỏ sự bất bình của mình. Harry nghe rắn nhỏ nói xong có chút dở khóc dở cười đột nhiên cảm thấy Nagini rất đáng yêu.

{Tuy ta không hiểu ngôn ngữ của đám người các ngươi nhưng ta biết khi còn bé Voldy chịu rất nhiều khổ cực. Hắn thường xuyên bị người ở cô nhi viện cấm túc thậm chí là còn bị bỏ đói. Sau này vào Hogwarts lại bị mọi người ghét bỏ cho đến khi việc hắn là người thừa kế Slytherin lộ ra mới được nhiều kẻ kính trọng, ngoài ra...}

Nagini ủy khuất kể lể, cô nàng trườn đến phía trước dụi đầu vào lòng bàn tay Harry. Cậu im lặng ngẩn người, không ngờ quá khứ của Voldemort lại bi thảm như vậy trách không được người kia lại căm ghét Muggle nhiều như thế, nếu như mình còn may mắn có được bạn bè quan tâm, cha đỡ đầu luôn thương yêu thì hắn chỉ có sự đề phòng từ giáo sư, sự căm ghét của mọi người xung quanh. Đám người Lily cũng chưa từng bao giờ nhắc qua chuyện này với cậu.

[Đúng rồi! Đám Lily cùng với Hermione! Mình thế nhưng quên mất không báo cho họ một câu.Không chừng bây giờ họ đang rất lo lắng!] Harry mở to mắt nhớ ra chuyện quan trọng, hối hận sao lần đó mình lại gấp gáp đi theo Voldemort như vậy.

...

Bên này Hogwarts vẫn lặng im không sóng gió vì tin tức Harry mất tích vẫn chưa bị lộ ra. Hermione đi qua đi lại trong phòng, gương mặt chau lại lo lắng, cô nàng thỉnh thoảng cứ đứng lại lầm bầm gì đó rồi lại đi tiếp khiến Ron đang chơi cờ phù thủy kế bên chóng mặt cả lên.

“Mione, bồ đừng có đi như thế nữa, đầu mình quay mòng mòng theo cậu rồi đó!” Ron hạ một quân cờ xuống rầu rĩ lên tiếng.

“Tại sao ngay cả giáo sư Dumbledore cũng không thể tìm thấy Harry? Cậu ấy rốt cuộc đang ở đâu?” Hermione mệt mỏi thả người xuống ghế.

“Harry mất tích?” Lily cùng Alex đột nhiên từ phía sau lên tiếng khiến Hermione giật nảy người, “Thảo nào từ sáng đến giờ em không thấy papa đâu cả.”

“Kiểu này chắc là bị daddy bắt trói tha đi rồi.” Lily không hề có vẻ mặt gì lo lắng, hết sức nhàn nhã. Trên đời này người dám bắt papa của cô cũng ít lắm, đám Tử thần kia mà thủ đụng vào xem không bị daddy và anh Rivaille cạo đầu mới là lạ.

“Em nói sao cơ?” Ron kinh ngạc hỏi “Bị Kẻ thần bí tha đi? Sao em chắc?”

“Vì tương lại đây là chuyện hết sức bình thường.” Rivaille lúc này cũng đã cùng với Scorpio đi tới.

“Chuyện bình thường?”

“Đúng thế có đôi khi daddy sẽ xuất hiện rồi mang papa đi đâu đó mất tiêu. Riết tụi em cũng quen rồi.”Lily âm thầm khinh bỉ tính cuồng vợ của daddy mình, sau này nhắc đến Voldemort ai lại nghĩ Chúa tể Hắc ám ác độc một thời nay lại là kẻ cuồng vợ, sợ vợ cơ chứ.

“Thói quen này coi bộ là bắt đầu từ đây đi?” Alex ngáp một cái “Thôi em về phòng đây. Còn một mớ luận văn phải làm nữa!”

“Vì thế hai người đừng lo lắng. Papa ở với daddy sẽ không có chuyện gì đâu dù sao ai lại có gan cướp vợ của Voldemort cơ chứ?” Rivaille bình tĩnh nói chuyện, mặt không hề đổi sắc.

“Cái này cũng gọi là an ủi sao...?” Ron run rẩy dở khóc dở cười, cậu không biết nên nói là do Harry quá xui xẻo hay sao mà tương lai lại sinh ra ba đứa con sao hỏa thế này, papa của chúng nó bị bắt đi mà một đứa thì lạc quan về phòng làm bài, một đứa ngồi ung dung đọc sách còn một đứa thì bình tĩnh về đắp chăn đi ngủ sớm.

“Tóm lại, hai anh chị không cần lo lắng! Papa vẫn an toàn, em có thể đảm bảo!” Lily ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách cười một cái, dáng vẻ khi cười này không khác gì Harry Potter thu nhỏ lại đội thêm bộ tóc giả.

Hermione và Ron nhìn nhau không khỏi đồng loạt thở dài một cái.

...

{Không biết Ron và Hermione thế nào? Chắc bọn họ lo lắng cho ta lắm.} Harry thở dài lo lắng, cậu không biết liệu Voldemort có cho mình viết thư về cho hai người kia không. Lỡ đâu bọn họ vì lo lắng lại chạy đến tìm giáo sư Dumbledore thì phiền toái.

{Hermione và Ron là ai? Là bạn của mi sao?}

{Đúng thế, là những bạn tốt nhất của ta.} Harry vui vẻ trả lời {Giống như mối quan hệ giữa ngươi và Voldemort vậy.}

{Hóa ra là thế!} Nagini giống như phát hiện thế giới mới, cái đuôi ngoe nguẩy phấn khích.

Ngay lúc Harry lại muốn nói tiếp điều gì thì cửa phòng lại mở ra, Voldemort thong dong bước ra khỏi phòng thí nghiệm.

{Voldy ngươi rốt cuộc cũng ra đây rồi!} Nagini lập tức dùng tốc độ ánh sang đu bám lên Voldemort.

Harry nghiêng đầu, bị dáng vẻ hiện tại Voldemort dọa cho há hốc mồm, không phải gương mặt rắn đáng sợ như mọi khi mà là một gương mặt cực kì điển trai, mặc dù sắc màu hơi tái nhợt nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng trông hắn ta vẫn ngon cơm cả ra. Dáng ngươi cao gầy, mũi cao thon, mắt đỏ, đệt mợ sao cùng là con người với nhau mà lại có sự phân biệt về nhan sắc thế này.

{Voldy biến về bô dáng cũ rồi!} Nagini tỏ vẻ phấn khích

“Mau giúp ta giải bùa chú.” Harry đánh chết cũng không thừa nhận mới nãy cậu vừa khen tên kia đẹp trai đâu.

“Bùa chú sớm đã hết hiệu nghiệm, mi là nằm lâu quá nên mất hết cảm giác rồi sao?” Voldemort lạnh lùng liếc nhìn.

“Thật sao...”Harry lí nhí nói, vừa muốn bước chân xuống đã mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã sấp mặt.

“Mi đây là ngu ngốc à?” Voldemort nhanh tay đỡ lấy Harry tức giận mắng một cậu.

“Ông nói ai là ngu ngốc? Tôi ngu ngốc nhưng còn trở thành đối thủ ngang cơ của ông đấy!” Dưới việc mỗi phút đều bị Voldemort phun độc, Harry cơ hồ bây giờ đã có bản lĩnh văn lại câu nói của người kia.

“Ồ biết đáp trả rồi đấy!” Voldemort nhướn mi cười lạnh “Đã đến giờ dùng bữa tối rồi! Đi thôi!”

Harry không hề biết mình mới vừa bỏ qua khuôn mặt dịu dàng của Voldemort bởi vì câu đang còn bận tranh cãi với Nagini về việc lí do hắn trở về gương mặt đẹp trai để làm gì.

*29.06.18*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.