Chương 49: Công tác gián điệp.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Thời điểm Severus Snape rời khỏi quảng trường Grimmauld là vừa đúng 5 giờ sáng.
Harry đang ngủ say trên giường, dưới ánh trăng khuôn mặt thiếu niên lộ ra vài phần bình thản cùng non nớt, và cả tĩnh lặng.
Đó là điều họ đã tìm kiếm bấy lâu nay nhưng chưa được, thế mà ở một buổi tối như thế này...nó lại tới một cách bất ngờ.
Snape thở dài một tiếng, đột nhiên không muốn rời đi...một khi bước ra khỏi căn phòng này thì anh lại trở về với cuộc sống của một gián điệp hai mặt, không có nghỉ ngơi và cũng chẳng có thư giãn. Lừa dối, máu tươi, giết hại lẫn nhau đều trở lại, trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của anh.
Nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Không phải vì giới phù thủy mà chỉ vì cậu, vì tương lai của hai người.
Một kẻ dũng cảm sẽ luôn bước về phía trước, mặc cho thứ được kiếm tìm xa xôi thế nào thì cũng không từ bỏ.
Dù anh còn lâu mới được coi là một kẻ dũng cảm như mọi người thường nói, anh chỉ chấp nhất...chấp nhất một thứ mà chính anh cũng không rõ. Nhưng anh biết có lẽ mặt bên kia của thứ không rõ đó, đang che giấu thứ anh từng nghĩ rằng mình vĩnh viễn không bao giờ có được — hạnh phúc.
Sau khi đặt lên trán Harry một nụ hôn, Snape để độc dược đã chuẩn bị tốt với hướng dẫn sử dụng lên đầu giường, buộc lại chiếc áo chùng đen, xoay người không hề quay đầu lại.
Chuyện cần làm đầu tiên khi trở lại Hogwart và cũng là chuyện anh không muốn nhất...là gặp Chúa tể Hắc ám.
Sau khi độn thổ ba lần, anh đến một nơi mà anh không biết_trung tâm của một căn phòng lớn, Voldemort ngồi đó, ánh mặt trời rực rỡ và chói mắt chiếu vào từ ngoài cửa sổ...làm trên người hắn ánh lên những màu sắc kỳ diệu, mỹ lệ đến nỗi khiến người ta sinh ra ảo giác.
“Chủ nhân.” Snape cười lạnh trong lòng, sử dụng Bế quan bí thuật rồi hạ người, hôn lên góc áo chùng của Voldemort.
“Severus, bề tôi trung thành nhất của ta, lúc này ngươi mang đến cho ta tin tức gì.” Ác ý ẩn sâu trong giọng điệu như ngâm vịnh của Voldemort.
“Vâng, chủ nhân.” Snape cúi đầu “Lần này bề tôi mang về một tin tức rất quan trọng.”
“Rất quan trọng?” âm cuối của Voldemort hơi cao lên, hình như có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, thưa chủ nhân.”
“Nói xem.” Voldemort gõ gõ lên thành ghế “Có tin tức gì khiến ngươi dùng từ rất quan trọng để hình dung.”
“Vâng.” Snape cúi đầu, nhắm mắt lại chậm rãi mở miệng “Harry Potter phát hiện ra thứ gì đó của ngài ở Albania, hiện giờ hội Phượng Hoàng đang chuẩn bị xuất phát đến Albania.”
Thanh âm của anh trầm thấp và đều đều, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Voldemort trầm mặc trong chốc lát, dường như muốn phân biệt tin tức của Snape là thật hay giả.
Albania...hắn nhớ rõ, hắn chắc chắn nhớ rõ mình trải qua những năm tháng tối tăm nhất trong đời ở đâu, tất nhiên cũng gặt hái được những thứ mà người ta khó có thể tưởng tượng được. Chỉ có điều...Harry Potter, nó nghĩ nó có thể ngông cuồng thám thính bí mật của hắc phù thủy Voldemort vĩ đại.
Thằng nhóc ngu xuẩn.
Tuy nhiên, vẫn còn Albus Dumbledore
“Bề tôi trung thành của ta.” Voldemort rõ ràng rất hài lòng với tin tức của Snape “Tin tức của ngươi đã chứng minh giá trị của ngươi, nhưng thật đáng tiếc là ta vẫn không thể không trừng phạt ngươi.”
“Chủ nhân.” Giọng Snape bắt đầu run lên.
Anh sợ hãi.
Trừ bỏ Albus, không ai có thể không sợ Voldemort, Snape hiển nhiên cũng không thể
Nhưng anh vẫn kiềm chế rất tốt.
“Chủ nhân, xin ngài cho bề tôi hèn mọn này biết mình rốt cuộc sai ở đâu.” Snape cúi đầu, lưng tạo thành một đường cong, ngữ khí hèn mọn.
“Không, ngươi không làm gì sai.” Voldemort ý vị thâm trường “Ngươi chỉ làm chưa đủ tốt.”
“Chủ nhân.”
“Severus, ngươi là Tử thần Thực tử mà ta coi trọng nhất, biết vì sao không?” Voldemort thản nhiên nói.
“Bề tôi sợ không dám đoán suy nghĩ của ngài.” Snape mặt không đổi sắc, đôi mắt trống rỗng.
“Vì người trung thành hơn ngươi thì không có đầu óc bằng ngươi, người có đầu óc hơn ngươi thì không trung thành bằng ngươi.” Voldemort cười lạnh.
“Bellatrix”
“Điển hình của nhà Black là sự điên cuồng và ảo tưởng không thực tế, luôn hy vọng xa vời vào những thứ không thuộc về họ.” Voldemort cười lạnh “Bellatrix là thế mà tên Sirius Black cũng thế.”
Snape không nói gì.
“Còn Lucius Malfoy.” Voldemort kéo dài âm cuối như tiếng rắn tê tê “Hắn có đầu óc hơn ngươi, nhưng cũng chưa đủ. Hắn là một Slytherin thuần khiết nên hiểu cách xem xét thời thế, nhưng hắn lại luôn ôm suy nghĩ ngu ngốc khi cho rằng Chúa tể Hắc ám không biết chuyện mờ ám của mình.”
“Chủ nhân”
“Yên tâm.” Voldemort vẫn gõ lên thành ghế “Ta sẽ không đụng đến hắn, hắn còn giá trị, còn ngươi...... hôm nay tâm trạng ta tốt, nên sẽ không dùng Crucio.”
Snape giương mắt lên.
Voldemort vẫy đũa phép, một tấm da dê bay ra: “Ta muốn thấy những thứ này trong vòng 1 tuần nữa.”
Snape cầm xem qua, mặc dù nằm trong khả năng của anh nhưng chỉ sợ là phải liên tục thức đêm, Voldemort luôn biết cách nắm điểm mấu chốt của một người.
Anh nhất thời muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi chỉ cúi đầu trả lời: “Vâng, chủ nhân của tôi.”
Không có Crucio ở một phương diện nào đó có thể nói là may mắn. Ngay sau đó, Snape hạ người lui ra cửa.
“Severus.” Giọng Voldemort vang lên ngay trước khi anh rời khỏi phòng “Đừng quên độc dược.”
Snape hơi dừng lại một chút, áo chùng dài rũ xuống như một bóng ma.
“Vâng, thưa chủ nhân.” Anh trả lời rồi “ba” một tiếng, độn thổ.
Snape đứng lại trước cổng Hogwart.
“Severus, cậu......” giáo sư McGonagal vội vàng chạy từ trên cầu thang xuống “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô mau đi thông báo cho Albus, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Voldemort sẽ đi Albania.” Anh thấp giọng nói nhanh “Tôi không tiện đưa tin, trong mấy ngày tới cũng không, cô phải làm cho họ chú ý!”
“Cậu!” giáo sư McGonagal hít một ngụm khí lạnh “Cậu nói cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?”
“Tôi cần sự tín nhiệm của hắn.” Snape trả lời nhanh “Cô nhanh thông báo cho Albus, sắp tới tôi sẽ ở lại hầm suốt một thời gian dài, phiền cô chú ý tới anh em nhà Carrow.”
“Được.” giáo sư McGonagal gật đầu, Snape vượt qua cô đi vào trường, hai người chỉ nói chuyện khoảng 2-3 giây nên sẽ không bị anh em Carrow phát hiện.
“Chậm đã, Severus.” Giáo sư McGonagal gọi Snape lại.
“Cậu không sao chứ?” Bà hỏi.
Snape giật mình, cuối cùng khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Tôi tốt lắm.” anh trả lời.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bi kịch lớn nhất trong đời không phải là không có máy tính, mà là máy tính trước mặt nhưng mẹ bên cạnh nên không có cách nào xuất văn!