Chương 53: Tự do.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
“Tonks.” Harry mở mắt “Em xảy ra chuyện gì?”
“Harry, vừa rồi em...... “ Tonks định bước lên, nhưng lại bị Moody và Sirius cùng ngăn lại.
“Cậu là ai?” Moody hỏi.
“Harry, Harry James Potter.” Lúc này Harry nhận ra vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không hai người trước mặt sẽ không dùng ánh mắt xa lạ như vậy để nhìn cậu.
“Harry Potter, năm nay con bao nhiêu tuổi.” Sirius đột nhiên hỏi một câu kỳ quái.
Harry nhíu mày, cậu nhanh chóng nhận ra ý của Sirius nhưng......cậu nhìn nhìn Moody và Tonks, vậy có phải quá bất cẩn hay không.
Cuối cùng cậu cũng mở miệng nói ra vài từ: “40” Cậu trả lời.
Tonks và Moody đều kỳ quái nhìn Harry và Sirius.
“Harry, con dọa bọn chú chết khiếp.” Sirius rốt cuộc cũng yên tâm bước tới.
“Vậy rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì.” Mắt Harry vẫn mê mang, cậu vô thức cúi xuống nhặt cuốn bút ký lên, giờ chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Vừa rồi cậu giống như bị khống chế.” Moody trả lời, liếc sang cuốn bút ký trên tay Harry: “Chúng ta về trước đi, có chuyện gì sau hẵng nói.”
“Được.” Harry lấy ra một đồng xu, chỉ vào nói “Portus.”
“Ở đây có thể sử dụng khóa cảng?” Tonks ngạc nhiên.
“Ân.” Harry gật đầu “Việc dùng khóa cảng trước đây phổ biến hơn độn thổ nhiều, hơn nữa cũng khó gặp bất trắc.” cậu vẫy tay với những người còn lại “Còn ba mươi giây, mọi người lại đây đi, chúng ta trở về Hogwart.”
Moody, Tonks, và cả Sirius đều đặt tay lên khóa cảng.
“30.”
“15.”
“5.”
“4.”
“3.”
“2.”
“1.”
Rồi dị biến đột ngột xuất hiện, không biết vì sao Moody lại buông khóa cảng ra, hai tay kéo lấy Sirius và Tonks.
Nhưng chậm rồi.
Hai người đều bị lốc xoáy pháp thuật cuốn đi, để lại Moody một mình trong động cây, ông nhớ tới tia sáng đỏ hiện lên trong mắt Harry lúc nãy mà lòng đầy sợ hãi.
Khóa cảng xoay tròn mấy vòng rồi dừng lại, Tonks và Sirius mở mắt ra nhìn quang cảnh xa lạ xung quanh.
“Nè Harry, khóa cảng của em có phải bị lỗi không.” Nhìn quang cảnh xung quanh, Tonks thắc mắc hỏi.
“Không, tất nhiên là không.” Harry cười đến thoải mái.
“Vậy đây là chỗ nào.” Tonks định hỏi tiếp nhưng lại bị Sirius ngăn cản, trong đôi mắt nâu của animagus đầy kinh ngạc, khó tin, nhưng phần nhiều là giận dữ.
“Rốt cuộc cũng phát hiện ra?” Harry giả cười, cơ thể rối rắm vặn vẹo, trong đôi mắt xanh mơ hồ lộ ra một sắc đỏ.
“Lão không cần gạt bọn ta.” Sirius lắc đầu “Đây là chỗ nào?”
“Vậy tôi phải nói cho mọi người, đúng không?” Harry bước lên vài bước rồi cười xoay người, nụ cười kia như của ma quỷ giữa ban ngày, ẩn giấu sự quỷ quyệt và thích thú, sau đó miệng cậu ta phun ra lời nói khiến lòng người ta thắt lại.
“Vậy để phù hợp với lễ nghi, cho phép ta hoan nghênh những vị khách mới đến, đi vào, trang viên của Lord Voldemort.”
Lúc này trời đã tối, mọi thứ trở nên không rõ ràng trong màn đêm tối tăm, những ngôi sao bị cất giấu sau những đám mây, chỉ còn thấy ánh sáng mơ hồ từ chòm sao Polaris.
Trong đôi mắt thiếu niên đã không còn màu xanh, huyết sắc che phủ màu sắc vốn có của mắt Harry, tà ác khát máu.
“Vậy mời hai người đi theo ta.” “Harry” liếc mắt thấy Tonks cầm chắc đũa phép, lạnh lùng bổ sung một câu “Ngoan ngoãn chớ chống cự.”
Tonks đang định phản bác thì đột nhiên bị Sirius giữ tay lại, lắc lắc đầu.
“Xem ra cha đỡ đầu vẫn có đầu óc hơn.” Harry cười nhạo nói.
“Không cần khoác da Harry gọi ta là cha đỡ đầu!” Sirius thấp giọng quát, giờ trông chú giống như một con thú bị thương.
“Nga, vậy chú hy vọng ta gọi chú là gì? Cha đỡ đầu.” Harry cười khẽ.
“Lão không phải là Harry.” Sirius gầm gừ.
“Ta có nói là mình không phải sao?” Harry đảo mắt “Ta chính là Harry Potter, với lại ta chẳng phải đã trả lời được vấn đề của mi sao? Sao mi biết là ta không phải?”
“Lão...... “
“Yên tâm, bọn mi sẽ mất tích, còn Harry Potter sẽ trở thành Cứu thế chủ. Sau đó thế giới phù thủy sẽ ở trong tay ta.” Harry bắt đầu cười, nụ cười âm trầm làm người ta nổi da gà.
Khi ba người đến gần trang viên, Tonks và Sirius liền phát hiện ra khắp nơi đều là bụi gai, không thấy một bóng người.
Sau đó Harry bước tới hai bước, gõ lên tay nắm cửa.
Một cái, dừng một chút, lặp đi lặp lại, sau hai lần ngắt quãng.
Cửa bật mở.
Nháy mắt, cả trang viên được thắp đèn sáng trưng
“Hai vị khách quý.” Sau tiếng “ba” nhỏ, một gia tinh mặc khăn trà xuất hiện trước mặt mọi người.
“Chủ nhân bảo tôi dẫn ba vị đến đại sảnh.” Rồi mắt gia tinh trừng lớn, hình như rất ngạc nhiên về người đứng trước mặt, nó hét lên “Harry Potter!”
“Dobby, đúng không?” Harry cười mở miệng, nhưng ánh mắt của người phía sau lại lộ ra vẻ lo lắng.
“Dobby, chạy mau!” Sirius đột nhiên mở miệng, chú từng nghe qua tên Dobby từ Harry, chú không hề muốn Dobby vô duyên vô cớ gặp phải họa sát thân......
Nhưng không còn kịp nữa...
“Stupefy!”
“Harry” rút đũa phép ra, ngay lập tức định trụ gia tinh.
Trong lúc tia sáng phóng ra, hắn đã suy nghĩ rất nhiều...giữa Harry Potter và gia tinh Dobby có nhiều thứ đáng dùng như vậy, sao hắn lại không lợi dụng cho tốt chứ?
Hắn là mảnh hồn trong đầu Harry Potter, nhưng cũng là chính bản thân Harry Potter, hắn đã ở cùng với Cứu thế chủ này suốt 40 năm.
Không, không cần nghi ngờ, thật sự là 40 năm. Tuy hắn có vẻ đã bị tiêu diệt trong trận đại chiến ở Hogwart, nhưng trên thực tế hắn chỉ bị tiêu diệt phần tương liên với Voldemort. Hắn vẫn còn sống, ẩn núp và chờ đợi, đúng vậy, hắn có trí nhớ của Voldemort nhưng hắn đã không còn là Voldemort thật sự. Hắn có hỉ nộ ái ố của Harry Potter nhưng hắn cũng chẳng phải là Harry Potter.
Từ sau khi đi vào thế giới này, hắn phát hiện mình và Voldemort lại tiếp tục nối liền với nhau thông qua Avada Kedavra, nhưng chẳng sao vì hắn đã là một sự tồn tại đầy đủ và độc lập.
Hắn chỉ cần một thân thể, hắn chỉ cần trở thành một người độc lập, mà Voldemort có thể làm được nên lúc Harry đi vào Albania lần đầu tiền, hắn đã thông qua hắc ma pháp nồng đậm và dấu vết pháp thuật trên lời nguyền để liên lạc với Voldemort.
Giờ hắn đã tự do, cuối cùng hắn cũng không còn phải sống nhờ vào người khác.
Hắn sẽ nhanh chóng trở thành một người đầy đủ, độc lập và tự do.
Nhanh thôi......
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Số lượng từ 2000+, nhưng xin tha thứ cho một đứa nhỏ bị mẫu thân hô đến chém giết đòi đoạt máy tính, cuối cùng là sẽ nhanh chóng cưỡng chế tịch thu và quan trọng nhất là hoàn toàn không có cảm hứng văn chương..