[Hp Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính

Chương 41: Chương 41: Thay đổi hết thảy




Hogwarts đã bình yên như trước đây, chuyện Voldemort rơi đài tuy đã trôi qua khá lâu rồi, nhưng đề tài này vẫn được đám học trò lấy ra thảo luận. Trên cơ bản, Harry trừ bỏ đi học cùng học trò Slytherin, thời gian còn lại đều là ở dưới sự săn sóc của Snape, mà đám rắn nhỏ bởi vì sợ hãi sự uy nghiêm của Snape, nên không hề làm khó Harry, đương nhiên cũng không ai dám làm như thế. Cho nên điều khiến cho Harry buồn rầu chính là đến hiện tại cậu vẫn chả có bạn bè gì.

“Bà Pomfrey, con nghĩ con có thể xuất viện rồi, dù sao cũng không có việc gì...”

“Không! Trò phải có tự giác chứ, với thân thể trò hiện nay còn biện bạch cái gì hử, thật là, vậy mà trò cũng dám ưỡn bụng chạy băng băng như thế!” Bà Pomfrey giận dữ quở mắng đến nỗi làm Harry đỏ bừng cả mặt.

Harry kỳ thật rất oan ức, hôm trước chỉ vì muốn theo sát bước chân của Snape, sao biết được tốc độ của anh ấy lại nhanh như vậy, mình đành phải chạy chậm theo, chỉ là bụng đột nhiên đau đớn làm cậu té xỉu, ký ức cuối cùng chính là vẻ mặt sốt ruột của người đàn ông.

“Dạ, con biết sai rồi.” Harry e sợ sự uy nghiêm của bà Pomfrey nên không dám giải thích nhiều.

“Trò nên biết, còn hơn một tháng nữa là sinh rồi, hiện tại thân thể của trò tự cải tạo vài chỗ, đây là thời điểm quan trọng nhất.” Harry ngượng ngùng đồng ý, hai tháng này cậu cũng xấu hổ mà phát hiện ra cái địa phương đáng thẹn kia phát sinh thay đổi, biểu hiện rõ ràng nhất chính là nơi ấy đã có thể dễ dàng bao bọc “vật kia” của người đàn ông, hơn nữa còn có thể phân bố chút chất lỏng làm cậu cực xấu hổ.

Nghĩ đến ánh mắt sâu thẳm cùng nụ cười mờ ám của Snape vào lúc ấy...

Bà Pomfrey thấy gương mặt cậu bé đỏ bừng, nghĩ rằng mình răng dạy có hiệu quả, sảng khoái rời khỏi phòng bệnh.

“Ôi. Thật là tai hoạ mà!” Harry chán nản chôn mình trong chăn.

“Hừ! Đích thật là một tai hoạ.” Giọng điệu trầm thấp bao hàm châm chọc làm thân thể Harry cứng đờ, lập tức cẩn thận lộ ra nửa cái đầu.

“Hi... Sev, tan học rồi sao?” Snape tiến lên đem cậu bé ở trong chăn đào ra, không hề trả lời, hắn không muốn nói hắn bỏ lớp tới đây.

“Hừ, tính cách Gryffindor vẫn được em thể hiện hết sức nhuần nhuyễn nhỉ, dám chạy như thế?” Sau gáy Harry bị bàn tay to kìm chế đến khó chịu, nhưng lại không dám khiêu khích người đàn ông đang phẫn nộ này, đành mở to đôi mắt xanh lục ướt át, lấy lòng mà tiến lên cọ cọ hai má người kia.

“Sev, em biết sai rồi, hơn nữa, lúc ấy anh đi nhanh quá, khi đó anh sao vậy?”

Ngay khi Snape nhìn thấy Harry, cơn tức giận đã giảm đi không ít, thấy cậu bé nói sang chuyện khác, dường như nghĩ đến chuyện không tốt gì đó, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chán ghét.

“Lão ong mật Dumbledore kia muốn chúng ta tham gia tiệc chúc mừng ở trang viên Potter, hừ! Chết tiệt Gryffindor.”

Harry ngẩn người, “Không đi cũng được chứ?”

Người đàn ông liếc nhìn Harry, khô cằn mở miệng: “Em không muốn đi thăm cha mẹ của em cùng con... cẩu cha đỡ đầu kia sao?” Harry không kịp phản ứng, lập tức nhìn thấy vẻ mặt chán nản của người kia, không khỏi bật cười, chôn đầu ở cổ của hắn. “Ah, Sev, cám ơn anh, chúng ta chỉ đi một chút liền trở về, em... em không định làm gì khác, họ có cuộc sống của mình. Hơn nữa, em đã có gia đình của em.”

Harry nói xong có chút xúc động, Sev, không lâu trước đây, Sev của mười mấy năm sau cùng với Sev của hiện tại thi thoảng lại trùng khớp lên nhau, mà bây giờ Harry đã phân không ra ai là ai, người yêu của cậu, cuối cùng đã cho cậu một gia đình. Đối với cha mẹ của mình, từ lúc xác nhận bọn họ bình an, cậu cũng đã an tâm.

Khi Snape nghe đến từ “Gia đình” không khỏi ôm chặt cậu bé, trong ấn tượng lúc còn bé, gia đình tràn ngập bóng tối tuyệt vọng ấy, khi được nói ra từ miệng cậu bé thế nhưng hắn lại cảm thấy nó thật tốt đẹp.

“Harry... Cám ơn.” Harry thấy người đàn ông run rẩy thì biết hắn đang kích động, đau lòng kéo đầu người kia áp lên bụng mình, ngón tay xuyên qua những lọn tóc đen. Căn phòng yên tĩnh được ánh nắng chiếu vào trở nên đặc biệt sáng ngời và cũng ấm áp lạ thường. Bà Pomfrey lặng lẽ rời khỏi cửa phòng, ngón tay lau đi bọt nước ở khóe mắt.

Mấy ngày sau.

Harry khẩn trương kéo áo chùng trên người, “Sev, anh thấy thế nào?” Snape rối rắm vì buổi tụ hội, “ Được rồi, cậu Snape, áo chùng trên người em đã bị em mặc thử ba lần, chắc em không ngại nếu chúng ta vắng mặt ngày hôm nay?”

“Ôi, được rồi, em chuẩn bị xong rồi, Sev. Chúng ta đi thế nào đây?”

Snape lấy ra một cái hộp, “Khóa cảng?” Snape ôm lấy Harry rồi khởi động khóa cảng thông đến nhà Potter, sau một hồi tối tăm cả hai hạ xuống tại một vườn hoa.

“Severus, anh đã đến!” Dumbledore là người đầu tiên chú ý tới, còn một vài thành viên Hội Phượng Hoàng khác thì đa phần không hề để ý đến họ, đương nhiên cũng có mấy người, bày ra vẻ mặt phiền chán.

Buông Harry ra, khi Snape nhìn thấy phản ứng của mọi người thì trong lòng hừ nhẹ, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì.

“Dumbledore, chúng tôi sẽ không ở đây lâu, chúng tôi còn có việc.” Ánh mắt Dumbledore lấp lánh, hiền lành tươi cười. “Được rồi bọn nhỏ, ta nghĩ các anh hẳn nên nếm thử đồ ăn do Lily làm, hai người đã bỏ lỡ vài món ngon rồi.”

Harry câu nệ đứng bên Snape, ánh mắt bất thiện của một số người làm cậu rất không thoải mái, tự biết vị trí xấu hổ của Snape. Lòng bàn tay căng thẳng, Harry ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, Snape mỉm cười thật nhạt với cậu, để bình tĩnh đứng bên cạnh hắn xem hắn xã giao.

“Sev, em ra ngoài ngồi một chút nhé.” Harry ăn tiệc tối mà chẳng hề thấy ngon, có chút bực mình. Snape nhìn ra bên ngoài, “Ừ, chớ đi xa.”

Harry chống lưng ra ngoài, vừa nãy cậu nhìn thấy cha mẹ của mình và cha đỡ đầu, thấy bọn họ tươi cười sáng lạn, trong lòng có một cảm thụ nói không nên lời. Hít vào một hơi thật sâu bầu không khí mát lành, cậu tìm đến băng ghế dài mà ngồi xuống, chuẩn bị đợi Snape gọi về, bạn biết đấy, sau khi nhìn thấy cha của mình đối xử không tốt với Sev, trong lòng Harry tức giận nhiều hơn là vui vẻ khi nhìn thấy bọn họ.

“Harry...” Lily ôm bé Cruise đến gần cậu bé đang im lặng nọ, khi đối diện với ánh mắt của cậu thì ngừng lại.

“Ngài khỏe chứ, bà Potter.” Lily sau khi ngây người một lúc thì nở nụ cười, “Gọi tôi là Lily đi, tôi cũng gọi cậu là Harry nhé.”

Trong lòng Harry có chút ấm áp, “ Được, Lily...”

Harry không biết nên nói gì, ánh mắt lại bị đứa nhỏ trong lòng Lily hấp dẫn.

“Đây là Cruise sao?”

“Ah, đúng thế, tôi vẫn thấy Cruise rất giống cậu. Cho nên mới cảm thấy thân thiết đi.” Harry phức tạp nhìn sang Lily đang trêu chọc đứa con ở bên cạnh, ấm áp đến không dám nhìn thẳng, thầm thấy hâm mộ đứa nhỏ trong lòng cô.

“Có thể cho tôi ôm nó chứ?”

“Đương nhiên rồi, đây.”

Đứa bé nho nhỏ tò mò đánh giá cậu, đôi mắt xanh lục đầy khờ dại, cái miệng nhỏ nhắn “phù, phù “ muốn nói gì đấy. Đây là đứa bé vốn nên tên là Harry...

“Ah, vốn tôi và James định đặt tên cho nó là Harry đấy.” Lily dường như nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cậu. “Nhưng đã có một Harry mất rồi.”

Nhưng đã có một Harry! Harry có chút hốt hoảng, đã có mình sao?

“Harry!” Thanh âm trầm thấp nhưng nhu hoà khiến Harry tỉnh lại, xoay người nhìn đến một đôi mắt đen dịu dàng.

“Sev...” Lily đứng lên đầu tiên, “Snape, mình đang trò chuyện với Harry.” Lễ độ gật đầu, trước vẻ mặt bất an của Harry, Snape tiến lên ôm lấy bả vai gầy yếu của cậu, mới quay đầu nhìn vào đôi mắt giống hệt Harry của Lily.

“Cám ơn cô đã săn sóc cho Harry, bà Potter, chúng tôi cáo biệt trước.”

“Sn... Không, Severus, đến bây giờ cậu vẫn không thể tha thứ cho mình sao?” Cơ thể Snape khựng lại một chút, sắc mặt bình thản nhìn cô: “Tôi cũng không có gì đáng để cô xin lỗi, năm đó cô nói không sai, tôi là một Slytherin, nhưng...” Cúi đầu, như dỗ dành mà vỗ về mái đầu của cậu bé.

“Hiện tại đều không còn quan trọng nữa rồi“. Lập tức dùng khóa cảng trực tiếp biến mất tại vườn hoa, không hề nghe thấy tiếng Lily thì thào: “Thật xin lỗi, chúc cậu hạnh phúc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.