[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 23: Chương 23: Trí nhớ bị mất của Joey




“Joey?!” Edward nghi hoặc nhìn Joey.

“Nga, không ở trước mặt anh dùng năng lực thiên phú, sẽ bị anh nghe được suy nghĩ cảm giác thật không tốt.” Joey nhún vai, không chỗ nào cười cười, trên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn, có một chút mất mác.

“Kiều y!” Edward bất mãn lớn tiếng gọi tên cậu.

“Edward, anh biết là tôi chỉ trở về cái chỗ hôn cũ thôi mà, nhưng tôi cũng không thích Carlisle. Tôi chỉ là cảm thấy được, ” Joey ngẩng đầu nhìn Edward, chua xót nói, “Tôi tựa hồ quên một người quan trọng nào đó.”

Edward nhìn Joey, anh nói: “Đúng vậy, thời khắc trở thành vampire, sẽ quên rất nhiều chuyện khi làm con người.” Edward nhìn cậu, tạm dừng một chút, “Tôi không biết tiếp nhận chuyện đó có gì không tôi, nhưng sẽ không làm cậu quá mức thương tâm.”

“Không, Edward, tôi xác định tôi không quên, nhưng, nhưng lại nghĩ không ra, tôi nhớ rõ hắn, nhớ rõ bóng người mơ hồ kia.” Joey nhìn Edward, trong mắt hàm chứa thật sâu ưu thương, cậu không thể quên, cậu theo bản năng như thế cảm thấy được, “Tôi nhớ rõ mái tóc màu đen kia, cao nhã xinh đẹp như vậy, tôi nhớ rõ ánh mắt màu xám kia, giống như có thể cất chứa toàn bộ thế giới, rồi lại không kềm chế được. Còn có rất nhiều rất nhiều. Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà tôi không thể đem chúng gộp lại được.” Joey vô lực dựa ở mép cửa, “Edward, tôi, tôi cần một cái chìa khóa. Một cái chìa khóa mở ra trí nhớ ấy.”

Edward cau mày nhìn Joey, anh có thể khẳng định Joey yêu người đàn ông trong trí nhớ kia, “Như vậy Aro. Cậu cùng hắn là quan hệ gì? Carlisle có nói, cậu là vật sở hữu của Aro.”

“Aro.” Joey có chút bất đắc dĩ, “Hắn là sơ ủng của tôi. Tôi chỉ có thể phục tùng hắn.”

“Tôi nghĩ Carlisle có lẽ có thể giúp cậu. Nếu cậu nguyện ý nói cho cha. Đương nhiên, tôi không nhất định cha sẽ có biện pháp.”

oOo

“Ha, hộc, hộc.” Khi Carlisle buông ra thì Harry bắt đầu hít thở, cậu cảm thấy mình sắp hít thở không thông, cảm giác này làm cậu khó chịu cũng làm cậu vui vẻ khác hẳn.

Nhìn khuôn mặt còn đỏ bừng, Carlisle nhẹ nhàng hôn lên mặt, nháy mắt mặt Harry càng đỏ hơn. Không chỉ bởi vì Carlisle thân thiết, mà càng bởi vì chính mình thế nhưng vì Carlisle hôn cậu mà vui vẻ.

“Anh nghĩ, chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện đúng không?” Carlisle nhẹ giọng hỏi Harry, tựa hồ thanh âm quá lớn sẽ làm Harry sợ.

“Không, Carlisle. Em, em, em muốn trở về ngủ.” Harry mở to đôi mắt hoảng sợ, nhìn chung quanh chính là không chịu nhìn Carlisle.

“Được rồi. Anh nghĩ, em nguyện ý tốn chút thời gian để lo lắng. Đúng không? Harry.” Carlisle lại khẽ hôn môi Harry, sau đó dìu cậu đứng lên, “Đến đây đi, lên trên lưng anh. Anh đưa em về.”

“Ân, không cần, em có thể tự mình đi.” Harry nhăn nhó lắc đầu, trái tim lại đập nhanh dị thường.

“Đến đây đi, Harry. Anh nghĩ chúng ta hẳn là nhanh trở về. Đừng làm bọn Esme lo lắng, đúng không?” Carlisle cúi đầu, y muốn nhìn biểu tình đỏ bừng lúc này của Harry dưới ánh trăng, y tin y sẽ nguyện ý ghi khắc giây phút vĩnh hằng này.

“A, được rồi.” Harry có chút khó xử, nhưng mà cậu quả thật không muốn người khác lo lắng vì cậu, rón ra rón rén leo lên lưng Carlisle, đôi tay khéo léo không biết đặt ở đâu.

“Ôm của cổ anh. Tốc độ của anh rất nhanh.Anh không nghĩ em sẽ muốn ngã xuống nhỉ. Harry.” Lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của Carlisle, ý cười hỗn loạn, y dám khẳng định, đây là ngày vui nhất ba trăm năm qua.

“Ân.”

Tốc độ của Carlisle cực nhanh, Harry trên lưng y thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác gió tiến vào lỗ tai, đó làm cậu không thoải mái, lại làm cậu thực hoài niệm.Cậu rõ ý của Carlisle, rồi lại làm bộ như không hiểu. Harry sợ hãi nếu cự tuyệt Carlisle, cậu sẽ phải rời khỏi nhà Cullen, nhưng nếu đáp ứng Carlisle, cậu không xác định mình có thích y hay không, cũng không xác định mình có không để ý hay không.

Bất tri bất giác, Harry về tới nhà Cullen, cậu không biết Carlisle thả chậm tốc độ. Cậu cũng không biết Carlisle tham luyến độ ấm trên lưng y, cậu đương nhiên không biết Carlisle lần đầu tiên hâm mộ năng lực của Edward.Harry mơ mơ màng màng mang theo khuôn mặt của cậu về tới nhà Cullen.

“Carlisle, chúng ta có phải nên nói chúc mừng hay không?” Emmett ý cười nhìn Harry.

“Cha nghĩ, hiện tại nói còn có chút sớm.Con biết là Harry cảm thấy có chút bất ngờ mà.” Carlisle thật có lỗi cười cười, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Emmett đừng làm Harry cảm thấy xấu hổ.

“Nga, được rồi. Như vậy, Harry, nhanh lên đáp ứng Carlisle đi.” Emmett cổ vũ Harry.

Alice chạy tới, kéo tay Harry, “Harry, tớ chính là thấy, cậu sẽ cùng một chỗ với Carlisle đó. Lần đầu tiên nhìn cậu là đã thấy được rồi.” Sau đó nó nháy mắt với Harry.

Mặt Harry càng đỏ hơn, “Ngạch, cái kia, tôi trở về phòng.”

“Chờ một chút đi.” Carlisle giữ chặt tay Harry, ” Edward tựa hồ có việc muốn nói.” Carlisle nhìn về phía Edward, hướng anh gật gật đầu, sau đó kéo Harry đứng ở một bên.

Edward giảng cực kỳ đơn giản, nhưng tất cả mọi người hiểu được ý tứ của anh.

“Ta nghĩ là Chelsea.Joey, cậu gặp qua hắn chưa?” Carlisle hỏi.

“Không, tôi không nhớ rõ tôi đã gặp qua.” Joey đứng ở bên cạnh Edward.

“Joey.” Harry sợ hãi kêu, tất cả mọi người nhìn về phía cậu, cho dù Carlisle cũng cúi đầu nhìn về phía cậu.

Joey hướng cậu cười cười, “Tôi không thích Carlisle. Harry, bất quá tôi phải xin lỗi cậu.” Cậu hơi hơi vuốt cằm, “Tôi vốn không muốn hôn anh ấy, nhưng lại không biết vì sao, tôi đột nhiên đem anh ấy trở thành bóng dáng kia. Xin lỗi, Harry. Đương nhiên, còn có anh, Carlisle.” Joey nhìn nhìn Carlisle, “Nhưng mà, Carlisle, anh phải cám ơn tôi!”

“Nga, không. Joey. Tôi, tôi chỉ là nói, cậu có nguyện ý nói ra bộ dáng của bóng dáng kia không?” Harry có chút quẫn bách, nhưng cậu ẩn ẩn cảm thấy được người kia tựa hồ, tựa hồ là Sirius.

“Tóc đen, ánh mắt màu xám đậm, mũi cao thẳng, bạc môi, ước chừng 185. Tôi cảm thấy hắn rất mạnh mẽ.” Joey nhún vai, “Hơi thở có mùi thuốc lá. Nói thật, tôi thích hương vị kia.”

“Joey, cậu nhớ rõ tên của hắn không?” Harry trong lòng có chút không yên.

“Không, tôi không nhớ rõ. Tôi thậm chí không thể thấy toàn cảnh của hán.” Ngữ khí Joey thoải mái đến cực điểm, rồi sầu bi trên mặt sau đó lại làm cho người ta khó có thể xem nhẹ.

“Tôi nghĩ, tôi quen biết hắn, hắn là thầy của tôi.Black, Sirius Black.” Harry nhẹ nhàng nói.

“Sirius? Không, không phải hắn. Tôi biết tên này, hắn là bạn trai trước của tôi, Aro nói tôi biết. Hắn từ bỏ tôi, làm tôi hận hắn.” Joey cau mày, kể Sirius không tốt.

“Nhưng sao cậu lại muốn tới Forks?Tôi không nghĩ là chỉ vì làm đồ chay đơn giản thế.” Carlisle thản nhiên liếc nhìn Joey.

“Nga. Tôi cũng không biết,tôi chỉ biết tên Forks này rất quan trọng với tôi. Tôi nói là tôi muốn tới đây, mà Aro nhắc tới anh, Carlisle. Hắn nói anh là đồ chay.” Joey nhăn lông mi, “Tuy rằng tôi không thích giết người, nhưng nếu Aro cung cấp cho tôi đồ uống thì bình thường tôi cũng không để ý đến có phải máu người hay không. Nhưng tôi nghe thấy anh, tôi nghĩ đó là một cái cớ tốt.” Joey nhìn Carlisle, cậu thật có lỗi cười cười, “Xin lỗi. Nhưng tôi cam đoan, tôi tuyệt đối sẽ không cắn người. Có thể chứ?”

Nhìn Carlisle nhăn màu, Joey có chút mất tự nhiên,cậu còn chưa muốn rời khỏi Forks.

“Có lẽ, Joey, tôi nghĩ cậu nguyện ý tới trường nhìn xem có phải người đó không? Nói không chừng, sẽ gặp ai đó.” Carlisle đề nghị nói.

“Ân, nếu anh nói thế. Tôi nghĩ tôi hẳn nên đi. Carlisle.” Joey cười cười, “Marcus đã nói qua, anh là một vampire cường đại.”

Carlisle cười cười, “Cuối tuần nữa cậu có thể đi học được rồi, Joey. Như vậy, anh nghĩ Harry hẳn nên nghỉ ngơi.” Carlisle nhìn về phía Harry.

Harry nháy mắt đỏ mặt, nhưng vẫn nhìn Carlisle, cậu không muốn cúi đầu thẹn thùng, sẽ bị giễu cợt!

Carlisle đưa Harry vào phòng, sau đó y đóng cửa phòng, “Muốn hỏi anh vấn đề tam giác?”

Harry bị cậu hỏi của Carlisle làm không hiểu, “Ân?”

“Đây không phải là sách của em ở phòng sách sao?” Carlisle đưa thư cho Harry, khẽ cười nói.

“Nga, đúng vậy.” Harry quẫn bách nhận sách, sau đó mở ra một trang, “Ân, là đề này.” Cậu chỉ cho Carlisle xem. Harry nói liên miên cằn nhằn hướng Carlisle giảng giải chỗ cậu không hiểu.

Nhưng mà ở trong mắt Carlisle, trừ bỏ cái miệng khép mở kia thì không còn tiếng gì hết cả. Cánh môi phấn nộn bởi vì nói chuyện mà thỉnh thoảng chạm vào nhau,đầu lưỡi mê người có phải vươn ra liếm cánh môi ấy hay không.Carlisle không có tâm tư ghe thanh âm kia nói gì cả.

“Anh không thừa nhận là bây giờ em có tâm tình đi nghe tam giác này giải ra làm sao.” Carlisle tiến lên từng bước, y hàm lại cái miệng nhỏ nhắn luôn hấp dẫn y kia.

“Hơ? Ân, ” Môi Harry bị Carlisle hàm trong miệng, vừa liếm vừa khẽ hôn hoặc nhẹ nhàng hoặc trân trọng.

oOo

“Carlisle. Rupees tới đón em.” Harry xoay đầu không thèm nhìn Carlisle đang ở trong phòng sách nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười, sau đó cậu sờ đôi môi có chút sưng đỏ của mình.Carlisle chết tiết, tối hôm qua thế nhưng hôn mình nhiều thế, mà mình thế nhưng không có khí lực phản kháng y. Đáng chết. Harry mắng một câu trong lòng.

“Tốt. Đi thôi. Trước khi trời tối phải về.” Carlisle từ phía sau bàn đi tới, sờ sờ đầu Harry, hôn xuống đôi môi của cậu.

Harry mặt đỏ bừng…, Carlisle chết tiệt. Carlisle chết tiệt tối hôm qua thế nhưng nói sau khi vampire xác định bạn đời,lúc cùng bạn đời tiếp xúc là không thể nhẫn được. Tuy Harry không đáp ứng ở cùng một chỗ với Carlisle, nhưng cậu trước đúng là không cự tuyệt Carlisle, hẳn là cho phép Carlisle hôn cậu. Nếu không Carlisle sẽ khó chịu muốn tự sát. Đương nhiên vampire là không thể tự sát thành công. Harry rõ ràng biết đây là lời nói dối, nhưng khi cậu hướng mẹ Esme xin giúp đỡ, mẹ Esme thế nhưng lại giúp tên hỗn đản Carlisle, Harry đành phải bất đắc dĩ nhận mệnh. Chờ ma lực của em trở về, em sẽ ‘chăm sóc’ anh.

Đương nhiên, Harry cậu không thể phủ nhận, cậu thích y hôn. Sau đó Harry thần tình uể oải ngồi trên xe Rupees.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.