[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 1: Chương 1: Tử vong hay hồi sinh




“Không, Harry.” Tiếng kêu gào của Hermione làm ý thức của Harry trở về, dĩ nhiên là chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.

“Tạm biệt, Hermione, Ron, Remus.” Harry im lặng hô ở trong lòng, “Avada ——” Lời Nguyền Giết Chóc bay ra hướng về phía Voldemort, hai ánh sáng màu xanh chạm vào nhau, do sự va chạm này nên ánh sáng bao phủ khắp bốn phía.Ánh sáng dần dần tan biến,hai thi thể ngã xuống...

“Harry”

“Harry”

“Harry”

......

“Thật xin lỗi, tớ mệt rồi, không thể tiếp tục được nữa.Xin lỗi, Hermione, Ron. Tớ nghĩ có lẽ tớ sẽ gặp được Sirius,ba James còn mẹ Lily,sẽ nhanh thôi.” Đây là tiếng lòng cuối cùng của Harry khi ngã xuống.

Nhưng cậu không hề biết, khi thân thể của cậu ngã xuống mặt đất liền biến mất một cách kì diệu,chỉ để lại thi thể của Chúa Tể Hắc Ám,người đã làm thế giới Phù Thủy sợ hãi,căm thù suốt 20 năm.

Khi mọi người đều hoan hô vì Chúa Tể Hắc Ám đã bị đánh bại thì Hermione lại hoảng sợ,la lớn “Harry đâu rồi?”

oOo

“Ánh sáng, là ánh sáng.” Harry nghĩ, cậu mơ hồ thấy được một bóng người đang nhìn cậu,trong lúc mông lung dường như nghe được tiếng người nọ đang nói chuyện với cậu. Nhưng Harry chỉ tỉnh vài giây rồi lại lâm vào hôn mê.

“Carlisle,cậu ấy chính là cậu bé mà cha đã cứu về.” Edward Cullen từ ngoài cửa bước vào, đứng ở bên giường nhìn Harry đang lâm vào mê man, “Cậu ấy thật mê người?”

“Ân?” Carlisle rời đi nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Harry, nhìn Edward có một chút khó hiểu còn có một chút nghi vấn.

“Con nghe đến đây, cha không thể phủ nhận vừa rồi cha quả thật nghĩ như vậy.” Edward dùng một loại ánh mắt chờ mong nhìn Carlisle,nói.

“Ha ha. Được rồi, Ed.Cha không thể không nói, cho dù là đã qua 50 năm,con vẫn nói thẳng như vậy.” Carlisle thở dài, “Tình hình thật sự không tốt, không biết cái gì đã làm cho nội tạng của cậu ấy gần như bị phá hủy,thân thể lại không có chút khác thường gì. Cha cần quan sát thêm chút nữa.”

“Tất nhiên, đây là một trong những nguyên nhân.Cha thật sự thích cậu ấy nha.”

Carlisle từ chối cho ý kiến,vỗ vỗ bờ vai của anh, “Đi thôi,chúng ta đi xuống.Cha nghĩ mọi người đều muốn biết tình hình của cậu ấy.”

Carlisle vừa đi mới xuống lầu liền thấy Alice đứng trước mặt nháy mắt với mình “Carlisle, con tiên đoán được rồi!”

“Tiên đoán được gì nào?” Carlisle mỉm cười ôn nhu nhìn cô bé mình thương yêu.Không ngờ lại thấy được sầu lo trên gương mặt những người khác..

“Con tiên đoán được cậu ấy sẽ sống cùng với chúng ta đó.” Alice cười tinh nghịch,lanh lợi trở về bên người Jasper.

“A, đây đúng là chuyện cha muốn nói với mọi người,cha muốn giữ cậu ấy lại nếu cậu ấy đồng ý.”

“Chuyện này không được, cậu ta là con người, cậu ta sẽ mang lại nguy hiểm cho chúng ta.” Rosalie tức giận, cô không thể tha thứ cho bất cứ ai có thể gây nguy hiểm cho gia đình cô,Emmett bên cạnh lo lắng ôm lấy vai cô.

“Rosalie, cha không có khẳng định,mọi chuyện đều chờ đến khi cậu ấy tỉnh lại. Nếu cậu ấy thật sự sẽ mang đến nguy hiểm cho chúng ta,cha sẽ cho cậu ấy rời đi, được chưa? Tất nhiên, điều kiện đầu tiên là cậu ấy có thể sống.” Có được trái tim đồng cảm và cảm thông vô hạn,Carlisle vô luận thế nào cũng không muốn làm cho người nhà không vui nhưng y thật sự muốn giữ lại cậu bé kia.

Rosalie không thèm nói gì nữa, cùng với Emmett rời đi.Emmett nhún vai với Carlisle, môi nhấp nháy nói với y, con sẽ thử khuyên em ấy xem.

Đành vậy,Carlisle mỉm cười với hắn, quay qua Esme, “Esme,em thấy vậy được chứ?”

“Ân, tất nhiên, em cũng hy vọng cậu ấy ở lại. Phải biết rằng, em vẫn tin cậu ấy là một cậu bé tốt.Nhưng không biết tại sao cậu ấy lại bị thương nặng như thế,thật khiến người ta lo lắng.”

Carlisle cảm kích ôm lấy nàng.

“Jasper, con ổn chứ?” Carlisle nhớ tới Jasper mới bắt đầu ăn chay, nhìn Jasper cũng không có ngầm chịu đựng quá mức liền khiến y an tâm.

“Dĩ nhiên rồi, con không sao.Carlisle, con không hề thấy cậu ta trông ngon gì cả.” Alice cổ vũ nắm chặt tay cậu.

Ba giờ sáng hôm sau, Carlisle ngồi trong phòng sách đọc báo cáo y khoa, nhờ thính giác đặc biệt nhạy bén của vampire, biết được Cứu Thế Chủ của chúng ta đã tỉnh,lấy tốc độ hơn hẳn người thường chạy đến phòng Harry.

Hai mắt Harry chậm rãi mở ra, ánh mắt từng bị Ginny Weasley đánh giá thành ‘màu xanh giống như con cóc bị ngâm nước muối’

“Voldemort chết mà mình còn sống.” Trong lòng Harry lặp lại câu nói đó.Bàn tay cảm nhận được sự mềm mại dưới thân,chậm rãi nâng tay lên, Harry phát hiện cảnh vật quanh mình không phải là ký túc xá Gryffindor hay là nhà của Sirius.

Nhưng chiếc màn màu xanh có đường viền bạc, trên người lại mặc một chiếc áo ngủ xanh sẫm bằng tơ lụa, cùng với bức tường và đồ trang trí tối màu xung quanh khiến cậu cảm thấy mình một lần nữa trở lại hầm Slytherin.Trong mê man còn mang theo một tia sợ hãi,sẽ không phải là phòng ngủ của Snape đi.

Nhờ sức phán đoán được nâng cao vào thời điểm chiến tranh, Harry thấy mình thế nhưng lại đi nghi ngờ đây là phòng ngủ của Snape mà cười nhẹ,lại bị cuống họng khô khóc làm cho đau đớn. Được rồi, Harry thả lỏng, mình khẳng định là mình an toàn cho dù không biết bây giờ mình đang ở đâu. Tâm tình thả lỏng làm cho cảm giác trên thân thể cậu càng rõ ràng hơn.Vì xúc cảm mềm mại trơn nhẵn của tơ lụa dưới thân,con mèo nhỏ Harry cọ cọ chăn, phát ra âm thanh hừ hừ thỏa mãn, dĩ nhiên đây là bởi vì hạn chế của cuống họng.

Khi Carlisle xuất hiện ở trước cửa, Harry cảm giác được có người, theo bản năng bắt đầu cảnh giác, thân thể suy yếu lại làm cho cậu có chút bất lực tòng tâm.

Carlisle đẩy cửa ra,nhờ năng lực nhìn thấy trong bóng đêm xuất sắc của vampire,y thấy rõ biểu tình đáng yêu của tiểu Harry.Một con mèo nhỏ thế nhưng lại xù lông cảnh giác, giống như một quả cầu nhỏ toàn lông.

Nếu Harry biết được đánh giá của Carlisle đối với cậu lúc này, cậu nhất định sẽ phát huy tinh thần dũng cảm của Gryffindor,rít gào với Carlisle.Nhưng cậu không hề có cơ hội này, có lẽ là cậu nên oán giận bản thân mình tại sao lại không học Chiết Tâm Trí Thuật cho tốt vào.

Carlisle đi đến bên giường, tương đối nhẹ nhàng mở chiếc đèn đầu giường lên, dưới ánh sáng màu cam êm dịu,vì Harry vừa mới tỉnh dậy nên đôi mắt to ngập nước có vẻ động lòng người. Nếu không phải lúc này không thích hợp thì Carlisle thật sự muốn cứ nhìn cậu như vậy.

“Xin chào.Tôi tên là Carlisle Cullen. Là một bác sĩ.Cậu ngất xỉu ở gần nhà tôi.” Carlisle nói,ngồi xuống ở bên giường.”Tôi biết cậu có rất nhiều thắc mắc nhưng cậu phải chờ tôi kiểm tra xong,có thể chứ?” Carlisle nhìn Harry,hỏi.

Harry chậm rãi gật đầu. Sau đó thấy Carlisle đến một căn phòng khác lấy ra một cái ống nghe bệnh rồi Carlisle gắn nó lên trên lổ tai, lại ngồi ở bên giường.Harry chăm chú nhìn Carlisle hoàn thành hàng loạt động tác, dường như chỉ cần Carlisle có điều gì không đúng thì cậu sẽ nhảy dựng lên mà cắn y.

Sau khi Carlisle nghe chuẩn đoán bệnh xong, thở phào nhẹ nhõm.”Để tôi đỡ cậu ngồi xuống được không?” Harry lắc lắc đầu, cậu không thích bị người trên cao nhìn xuống như vậy, nhất là người đàn ông này, y tuyệt đối không có ý gì tốt, Harry thầm phán đoán. Lại vì mình bất đắc dĩ không thể ngồi xuống đành phải gật đầu.

Carlisle cúi người xuống ôm lấy bả vai và eo của Harry, bế cậu lên rồi đặt cậu ngồi trên giường.Carlisle rót một ly nước cho Harry, “Uống nước đi, nếu không thì cậu không thể nói chuyện được đâu.Tôi nghĩ là cậu đã thử qua rồi,phải không?”

Harry nhận lấy ly nước, đặt dưới mũi ngửi ngửi,cái mũi xinh xắn nhăn lại.

Carlisle mỉm cười nhéo nhéo cái mũi của Harry, “Nghe này,nếu tôi muốn hại cậu thì sẽ không đưa cậu về đây đâu.”

Harry bất mãn nhìn y, ai biết ông có phải muốn cứu tôi không rồi sau đó lại có ý đồ gì.Tuy nghĩ vậy nhưng Harry vẫn uống ly nước.Chậm rãi nuốt dòng nước trong trẻo xuống, cổ họng khô khốc ẩm ướt có hơi đau,lông mi Harry nheo lại,cố gắng nuốt.

“Ha ha ha.” Cửa mở,tiếng cười của Edward vang lên, sau đó anh đi đến.

Harry nhìn Carlisle rồi lại nhìn Edward,lại một tên tới nữa?

“Đây là Edward, con tôi.” Carlisle bất đắc dĩ nhìn về phía Edward,quay đầu lại nhìn Harry “Như vậy,có thể nói tên của cậu cho chúng tôi biết được không?”

“Harry.” Harry không chút do dự nói ra nhưng cuống họng khô khốc khiến cậu phải nhíu mày lại.

“Như vậy đi Harry,tôi nghĩ cậu cần phải biết sự việc lúc trước.” Carlisle mỉm cười nhìn Harry.

Harry gật đầu, tuy Carlisle cười rất ôn nhu, cũng rất ấm áp, nhưng Harry luôn cảm thấy Carlisle có mục đích gì đó.

Nghe thấy tiếng lòng của Harry,Edward nở nụ cười, “Ưm, Carlisle, con ra ngoài trước nhen. Xin chào Harry. Ưm, tạm biệt.” Edward nói xong liền đi ra,khóe miệng lại không khống chế được ý cười.

“Xin lỗi,cậu ấy có chút nghịch ngợm.” Carlisle cười, “Vậy đi, tôi muốn nói, lúc tôi đem cậu về thì toàn bộ nội tạng của cậu gần như bị phá hủy nhưng bây giờ xem ra hồi phục rất tốt,dường như toàn bộ đều hồi phục lại.Nếu như cứ theo tốc độ như thế thì đến lúc trời sáng,cậu sẽ hoàn toàn khỏe lại.”

“Ưm, cám ơn ông.Bác sĩ Cullen.” Harry khó khăn lộ ra một nụ cười.

“Thế đi, tôi nghĩ tôi cần biết một chút lai lịch của cậu. Tất nhiên, ngày mai cậu có thể nói cho tôi biết,bây giờ hãy ngủ một giấc cho tốt vào.” Carlisle đỡ Harry nằm xuống. Harry ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người y, nó làm cậu nhớ đến hoa Lily, còn có mẹ Lily.Thế nên lúc đầu của cậu gần sát Carlisle,không tự giác cọ cọ trên người Carlisle.

“Harry?” Carlisle hơi thắc mắc,hỏi.

“Ưm, xin lỗi, tôi, tôi chỉ là nhớ đến mẹ mà thôi.” Harry đỏ mặt đáp lại, cậu cũng không biết mình tại sao lại ngây thơ mà đi làm nũng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.