Mệnh lệnh của Hạ Cơ vừa vang lên, tám tên chấp sự lẫn trưởng lão phía sau đồng loạt tế ra pháp khí, phù lục, pháp thuật các kiểu đánh thẳng vào đám thiếu niên đứng trên đỉnh núi đối diện.
- Hừ, đúng là tâm ngoan thủ lạt, chưa gì đã muốn tiên hạ thủ vi cường với bọn ta. Huynh đệ xông lên, làm thịt bọn này sẽ lấy được công lớn, tông môn ắt tưởng thưởng cho chúng ta.
Phía tên thanh niên có thân hình như cự hán cũng không chịu bị động, từng tên đạp phi kiếm bay lên đối chiến với bọn người Thiết Âm Môn. Do chênh lệch về quân số không nhiều nên hai bên lâm vào thế triền đấu, căng thẳng vô cùng. Những vị đệ tử đi cùng với Dã Tượng cũng là tinh anh trong Bách Hùng bảng, tài năng vượt xa Trúc Cơ kỳ thông thường. Cho nên sau vài hiệp đánh nhau, phe Thiết Âm Môn bắt đầu rớt xuống hạ phong, miễn cưỡng chỉ có thể cầm cự.
Ở vị trí chủ lực, Hạ Cơ đối chiến với Dã Tượng cũng thầm kêu khổ không thôi. Tuy lão sống đến tuổi này, kinh nghiệm hơn xa đám thanh niên, nhưng trước một tên có lối tấn công thô bạo, cuồng dã thì lão ăn khổ không ít. Bách Hùng danh xứng với thực, chẳng những có thiên phú kinh diễm mà họ còn có kỹ năng chiến đấu thượng thặng, vượt xa đồng lứa. Một trăm tinh anh giỏi nhất dưới năm mươi tuổi của Hắc Diện Tông mới có vinh dự được đề danh trên bảng này, tài nguyên và khoản đãi cũng hơn xa những đệ tử khác. Mười người đứng đầu Bách Hùng được gọi là Thập Cường, tu vi đều bước vào Kim Đan kỳ, là lực lượng mạnh mẽ hàng đầu của môn phái. Với cái nhìn tổng thể như vậy, ta có thể thấy nội tình của Hắc Diện Tông so với Hắc Điểu Môn vượt trội như thế nào.
“Uỳnh uỳnh”
Chủ tu kim hệ, toàn thân của Dã Tượng óng lên một màu kim sắc đẹp óng ánh. Tựu trung trong đó là sức mạnh thể chất khủng bố, một kích đánh ra không khí cũng bị lực lượng dồn nén mà vang lên từng tiếng nổ như pháo. Vũ khí của tên thanh niên to con này cũng không phải hàng dỏm, mà chính là một khúc côn lớn hoàng cấp sơ kỳ uy lực không kém chút nào so với thanh đại đao của Hạ Cơ. Tu vi ngang nhau, pháp bảo đồng cấp, kinh nghiệm chiến đấu càng không thể áp chế đối thủ, Hạ Cơ đã bắt đầu cảm thấy hối hận, thối chí. Lão đang không ngừng mắng mình sống bao nhiêu năm rồi vẫn dễ kích động tham lam để lún chân vào vũng bùn này.
“Hừ, tuy ta không đánh bại được tên to xác này nhưng nếu muốn rời đi. Hắn há có thể ngăn cản được.”
Hạ Cơ dù gặp chút khó khăn nhưng suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo. Bề ngoài lão có vẻ chật vật nhưng thật ra cả hai vẫn chưa tung ra sát chiêu chân chính, thắng bại muốn phân ra là chuyện rất khó.
- Hừ, đánh kiểu này thật là vô vị. Lão phu không có hứng thú bồi tiếp ngươi nữa, bọn ta phải đi đây.
- Muốn đi sao? E rằng muộn mất rồi lão già.
Tiếng nói nhẹ nhàng, mang theo chút giễu cợt làm cho Hạ Cơ giật mình nhìn sang. Một thiếu niên có khuôn mặt gầy, ánh mắt đen nhánh, nụ cười tự tin nhẹ hướng về lão.
- Ngươi là tên thiếu niên đó? Ngươi cố ý gài bẫy ta? Chỉ bằng này thực lực thì vẫn chưa đủ để khiến Hạ Cơ này e ngại đâu.
Vị Hạ đại trưởng lão đôi môi nhếch lên tỏ vẻ kiêu căng, dù đang thất thể nhưng lão không hề để một tên nhóc ở trong mắt mình.
- Haha, Dã Tượng huynh ở đây cũng không phải là để chiến đấu sống chết với lão.
- Ngươi nói vậy là ý gì? Không đúng, ngươi muốn cầm chân ta sao?
Hạ Cơ sắc mặt cực kỳ khó coi, lão không nghĩ đến chân chính mục đích của đối phương là muốn câu giờ. Vậy mà lão nãy giờ vẫn nghĩ rằng tên to con kia do kiêng kỵ thực lực mà không đánh hết tay với lão. Dù có chút chột dạ, nhưng lão vẫn sẵng giọng lớn tiếng đáp trả:
- Đừng có hù dọa ta, ngươi quỷ kế đa đoan. Ta đâu biết chừng ngươi đang chơi trò nghi binh với ta thì sao?
- Haha, các vị huynh trưởng đã đến thì xin hiện thân để lão ta cảm nhận một chút xem ta có nói dối hay không nhé.
“Vù vù”
Nguyên Hạo vừa dứt lời, không khí xung quanh chợt động, lại khoảng mười tên thanh niên nữa hiện thân, bao vây tứ phía. Nhìn linh lực dao động, có thể thấy có đến hai người tu vi ngang với Dã Tượng, thậm chí có phần nhỉnh hơn. Trông thấy cảnh này, đám chấp sự và trưởng lão Thiết Âm Môn cảm giác rét lạnh, chiến ý giảm xuống thê thảm. Đánh một chọi một, bọn họ còn bị rơi vào thế hạ phong, nếu thêm mười tên kia tham chiến nữa thì đúng là lành ít dữ nhiều. Đây lại là vùng quản hạt của Hắc Diện Tông, nếu động tĩnh kéo dài sẽ có người đến xem. Lúc đó, tình thế còn thê thảm hơn, muốn đi cũng không còn cơ hội nữa.
- Tiểu tử, giỏi lắm. Xem ra không phải vô tình mà ngươi tìm được người đến trợ giúp nhỉ?
Hạ Cơ đôi mắt âm u như muốn ăn tươi nuốt sống tên thiếu niên đang tủm tỉm cười đằng xa. Đúng thật là lão đã quá hồ đồ, xem nhẹ một tên nhóc mà lão cho là miệng còn hôi sữa kia.
- Hì hì, ngay khi đánh đuổi xong đám người Trần gia và Thịnh gia, ta đã biết phía sau ắt có kẻ giựt dây. Vì vậy ta đã phi kiếm về môn phái đăng tin, nội dung là ta tìm ra được bảo khố, trong đó có một cuốn đan thư quý hiếm nhưng bị kẻ địch truy sát. Ai có thể ra tay hỗ trợ sẽ được cơ hội phân chia bảo vật.
Nguyên Hạo thấy lão trong lòng không cam, bèn ôn hòa từ tốn giải thích lại mọi việc. Cái bẫy mà hắn giăng sẵn hóa ra đã chuẩn bị từ sớm, hèn gì số người tham dự lại nhiều như thế. Tất nhiên bảo vật bình thường không thể đánh động được những tên yêu nghiệt trong nhóm hai mươi nhưng mấy tên như Dã Tượng lại bị lôi kéo đến. Phải nói cách làm này đúng là diệu kế, nếu Nguyên Hạo đưa tin cầu cứu về tông môn, chín phần chắc chắn chả ai quan tâm. Đệ tử ngoại môn của Hắc Diện Tông nhiều như ruồi muỗi, chết vài tên cũng không ảnh hưởng đến ai. Nhưng nếu có bảo vật liên quan đến thì khác, tên đệ tử kia sống chết không sao nhưng bảo khố môn phái lại rất hứng thú nha.
- Hừ, hóa ra là bịp người. Các ngươi đều bị tên tiểu tử thúi này lừa gạt rồi, không có bảo khố gì cả. Hắn căn bản chỉ chiếm được một cuốn đan phương của một gia tộc nhỏ mà thôi.
Hạ Cơ gào thét đến muốn khản cổ, hi vọng bọn kia phát giác ra cái bảo tàng kia không có thật, bất mãn quay lại hỏi tội tên nhóc đó. Như vậy, lão có thể tranh thủ mâu thuẫn đối phương mà thừa cơ thoát thân. Chỉ là tình huống có vẻ không giống như lão kỳ vọng, sắc mặt mọi người vẫn rất dửng dưng, không có ý tứ quan tâm đến những lời lão vừa thốt ra.
- Haha, trông lão nghệch mặt ra thật tức cười quá. Ta biết thế nào lão cũng dùng chiêu này để ly gián tình nghĩa huynh đệ chúng ta mà. Lão nghĩ các vị huynh trưởng đức cao vọng trọng, tài năng kinh thế hãi tục lại xem trọng bảo vật hơn đồng môn của mình sao?
Nguyên Hạo ôm bụng cười muốn chảy cả nước mắt, lão già kia thật cho rằng với chút chiêu trò đó có thể phản kích hắn sao. Đã lường trước tình huống này, nên hắn đã không tiếc đại giới, lấy vài viên đan dược cấp ba trong số mà Trúc lão và Vương lão tặng cho ra đưa cho đám người Dã Tượng làm chứng cứ. Đùa sao? Đan dược tam phẩm chính là thứ quý hiếm mà Kim Đan kỳ cũng phải cầu cạnh có cho bằng được. Nếu nói một tên ngoại môn đệ tử nho nhỏ có thể lấy ra tam phẩm đan dược ra để dụ người thì có thằng điên mới tin. Đan dược tam phẩm đã thuộc về hàng quý hiếm như trân bảo, không phải mấy viên kẹo hồ lô bán đầy ngoài chợ đâu.
Bản thân những tên trong Bách Cường kia cũng tự hỏi nếu mình chiếm được đan dược cấp ba có hay không đem trả lại cho môn phái. Chỉ vài lý do đó thôi đã đủ cho cả đám cười khinh bỉ, xem thường những lời của lão già Thiết Âm Môn kia. Trong mắt họ, lão ta đang cố gắng khua môi múa mép để bảo toàn cho mình mà thôi. Làm sao so được với vị tiểu huynh đệ đáng yêu, khí tiết lẫm liệt, đã công chính quang minh đưa ra đan dược và đan thư mà mình liều mạng lấy được. Thật ra Nguyên Hạo cũng không cách nào khác, nhưng hắn là người không câu nệ tiểu tiết. Chính mình cũng là luyện dược sư, đan dược tam phẩm sau này hắn sẽ luyện chế ra được phẩm chất còn tốt hơn nhiều. Một kẻ làm việc lớn thì phải có tâm rộng rãi, vì đại nghiệp sẵn sàng hi sinh, có bỏ ra mới có thu lại. Đây chính là nguyên tắc cơ bản của một kẻ thành công, họ khác xa những người chỉ biết giữ lấy cho mình, không dám trả một cái giá lớn dù là dùng để đổi lấy sinh mạng của mình.
- Đủ rồi, lão không cần xảo ngôn nữa. Bọn ta tuyệt đối tin tưởng huynh đệ đồng môn của mình. Bây giờ lão ói ra bảo vật thì bọn ta sẽ nghĩ tình mà nhẹ tay cho ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách chúng ta vô tình. Thiết Âm Môn trong mắt Hắc Diện Tông bọn ta chả khác nào con sâu cái kiến mà thôi.
Một tên nam tử mặt đen thực lực xem chừng cao hơn cả Dã Tượng tiến lên cười nham hiểm nói. Lập tức những tên đệ tử khác cũng lấy ra pháp khí, ánh mắt hận không thể vì đại nghĩa xông lên trước chém giết kẻ địch. Nhìn thần thái bọn họ, Nguyên Hạo phải nhịn cười đến cơ mặt giật giật cả lên. Da mặt mấy tên này còn dày hơn cả tường nhà nữa, các người có chiếm được bảo vật thật thì cũng chia nhau giấu diếm làm của riêng chứ làm gì có chuyện nộp lại môn phái, xung vào công quỹ chứ. Đồng thời, hắn cũng đắc ý nhìn khuôn mặt Hạ Cơ đang xệ xuống, trông vô cùng tệ hại.
- Không chịu khai ra à. Tốt, vậy thì bọn ta sẽ tự thân kiểm tra. Huynh đệ, động thủ.
Tên mặt đen vừa dứt lời thì cả đám đệ tử Hắc Diện Tông như sói đói lao vào bầy dê, bao nhiêu bản lĩnh giấu diếm đều trổ ra hết. Một tên chấp sự Thiết Âm Môn uất ức gào lên:
- Các ngươi đường đường lại đại môn phái mà lại lấy đông hiếp yếu, còn gì là danh tiếng nữa hả. Bọn ta không phục.
- Đúng thế, có ngon thì ra đây đấu tay đôi, lũ hèn hạ.
- Haha, danh tiếng so với bảo tàng thì có là cái chó má gì. Người chết càng không biết nói chuyện, xuống hoàng tuyền mà kể lể oan ức đi nhé.
Dã Tượng lúc này đã chân chính bùng nổ, pháp thân hoàng kim trên người rực rỡ như ánh mặt trời. Từng gậy côn đánh xuống như vũ bão, tiếng nổ oanh tạc liên miên như bon đạn. Chứng kiến tràng diện này, Nguyên Hạo chỉ đứng một góc cười lạnh. Đối với những kẻ gây bất lợi cho hắn thì hắn sẽ nghĩ mọi cách để diệt trừ tận gốc, không để lại hậu hoạn gì.
Ngay từ đầu, Nguyên Hạo đã có chủ đích phản kích lại. Nếu không, hắn đã sớm xóa đi ấn ký và triệt tiêu khí tức để trốn thoát từ đời nào rồi, đâu có rảnh hơi mà chơi trò rượt đuổi với mấy tên Thiết Âm Môn này chứ. Tâm tính của hắn khác xa so với những kẻ đồng lứa khác, muốn tồn tại thì phải tâm ngoan thủ lạt. Nhân từ với kẻ địch chính là tự hại bản thân mình, có thực lực mới có tiếng nói. Trong cái thế giới tu chân cá lớn nuốt cá bé, đạo đức nhân nghĩa chỉ là chiêu trò của bọn tự xưng chính phái giương cờ tự tâng bốc dát vàng lên mặt mình thôi. Tất nhiên, hắn vẫn sống theo những tiêu chí đạo đức riêng của bản tâm mình, kiên định với con đường mình đi.
“Chính hay tà chỉ là tương đối, đen hay trắng là do cách nhìn.”