“Két”
Cánh cửa gỗ được mở ra, mọi người lần lượt đi vào trong ngôi tự viện. Lúc này Thiết Tử mới phát hiện ra Nguyên Hạo và Khương Thượng vẫn còn đứng trước cổng. Hai người đang đứng ngây ra như tượng đá không rời ánh mắt khỏi tấm biển “Tĩnh Tâm” cũ kỹ.
- Hạo ca, ông già, hai người đang làm gì vậy? Cái biển này có gì đặc biệt đâu mà hai người say mê như vậy chứ?
Khương Thiên chạy lại hiếu kỳ hỏi thăm nhưng cả hai vẫn không hề có tí phản ứng nào cả. Nhìn thấy cảnh này, Thiết Tử thì cau mày suy nghĩ rồi chợt giật mình thốt lên:
- Chẳng lẽ hai người này đang trong trạng thái cảm ngộ? Không thể nào a, từng có rất nhiều cao thủ từ liên minh ghé qua nơi này nhưng ta vẫn chưa gặp ai có thể cảm ngộ gì về tấm biển cửa này cả.
Gã rất rõ ràng việc này đại biểu cho vấn đề gì. Tu vi cao không có nghĩa là ngộ tính cao. Ngươi có thể tu hành trước đối phương rất xa nhưng trên phương diện cảm ngộ không bằng người thì tương lai sẽ tụt hậu lại. Trạng thái đốn ngộ này không phải rèn luyện là có mà nó thuộc về thiên phú lẫn cơ duyên. Nếu ngươi đã vô duyên thì dù ngươi bá đạo thế nào cũng vô dụng thôi. Ngẫm lại điều này vô cùng hợp lí, nếu không như vậy thì những tên cường giả sẽ độc chiếm hết những truyền thừa trong các bí cảnh thì sao. Ở đây, Thiết Tử cảm thấy khó tin là vì liên minh Thánh vực đông đại lục nhân tài không ít nhưng chưa từng có ai phát hiện bí mật của tấm biển này. Vậy mà hôm nay hai tên thiếu niên hắn mới tìm kiếm được lại tìm ra được. Đây không phải thiên ý thì là gì đây, thật sự dọa chết người mà.
- Lũ các ngươi không làm được không đại biểu cho người khác cũng không thể. Ngay cả cửa ải này cũng không qua được thì nói gì đến truyền thừa Ám Dạ môn? Đúng là lũ đầu đất mà.
Một giọng nói già nua vang lên sau lưng mọi người. Khi tất cả quay lại thì thấy một lão thầy tu đang ôm hủ rượu to đùng ngồi dựa vào một cây cột tường. Trông lão vô cùng lếch thếch dơ bẩn, lại còn bốc lên mùi rượu nồng nặc nữa chứ. Rõ ràng là một con ma men chính hiệu rồi. Cả đám người còn đang tỏ ra khó chịu thì Thiết Tử đã vội vàng chạy lại kính cẩn cúi chào:
- Tại hạ xin ra mắt Lý tiền bối, lão nhân gia người vẫn khỏe mạnh chứ?
- Hừ tên Dạ Xoa ngươi cũng nhớ đến lão già này sao? Lần này gặp chuyện gì mà phải chạy đến Địa Ám Sâm Lâm này vậy? Thôi, vào bên trong rồi hẵng nói. Đừng làm phiền hai tên tiểu tử kia.
Lão thầy tu nhếch nhác ngồi dậy rồi loạng choạng đi vào bên trong chính điện. Cả đám người Thiết Tử cũng lẽo đẽo theo sau gã, Khương Thiên và Bạch Vũ thìcương quyết ở lại thủ hộ cho hai người Nguyên Hạo và Khương Thượng. Từng đến đây nhiều lần nên Thiết Tử rất quen thuộc ngôi miếu tự này, gã nhanh chóng sắp xếp nơi nghỉ ngơi cư trú tạm thời cho các thành viên Phi Ưng đoàn rồi đến gặp lão sư già bẩm chuyện:
- Bẩm Lý tiền bối, lần này trên đường tại hạ vô tình tìm được hai viên ngọc thô biến dị linh căn. Thậm chí một trong hai tên nhóc đứng ngoài kia còn là Hắc Ám linh căn cực kỳ quý hiếm. Vì hành tung đã bị bọn Quang Minh hội phát hiện nên tại hạ buộc phải đưa họ đến nơi này lánh nạn. Mong tiền bối bỏ qua cho việc lỗ mãng đến mà không báo trước cho ngài của tại hạ.
- Hừ đây đâu phải lần đầu ngươi lấy lão già ta ra làm bia đỡ đâu chứ. Các người mau sớm rời khỏi đây đi, ta từng nói không thích bản thân dính vào chuyện chính tà tương tranh của các người.
Lão sư họ Lý tỏ ra chán ghét lên tiếng. Xem ra lão cũng không phải người của ma đạo hay chí ít không muốn tham gia vào vũng nước đục này.
- Tiền bối ngài còn trách nhiệm rất nặng nề trên vai, điều này tại hạ hiểu rõ. Nhưng người đã quên Ám Dạ tông uy phong năm xưa rồi sao? Lúc đó bọn tự xưng chính đạo kia chỉ có thể lẩn trốn như còn rùa rụt đầu vậy. Còn bây giờ lũ Quang Minh hội lại hung hăng càn quấy đi sát hại nhân sĩ ma đạo khắp nơi. Thiết nghĩ đông bộ Thánh Vực liên minh không còn chống đỡ được bao lâu nữa rồi.
Thiết Tử cố gắng xoa dịu lão già khó tính này, có điều lão Lý này vẫn không hề để tâm mà tiếp tục uống rượu. Quá chán nản, gã đành thay đổi chủ đề đàm luận.
- Hai tiểu tử ngoài kia sẽ còn đứng như thế bao lâu nữa vậy Lý tiền bối? Bọn chúng có nguy hiểm gì không? Lão nhân gia người nói bọn họ đang lĩnh hội cơ duyên của Ám Dạ môn sao?
Đến lúc này, Lý lão mới buông hũ rượu xuống và nhìn ra phía ngoài cổng tự viện. Ánh mắt lão sáng lên trong nháy mắt rồi nhàn nhạt trả lời:
- Đứng bao lâu còn tùy vào ngộ tính của chúng nữa khà khà. Đây chỉ là bước xét duyệt tư chất để lựa chọn đệ tử của Ám Dạ môn năm xưa mà thôi. Sau khi vượt qua vòng tư chất mới đến khảo thí nhập môn. Theo qui định của Ám Dạ môn, kẻ nào có thể cảm ngộ được hơn ba canh giờ sẽ được tư chất đệ tử ký danh, sáu canh giờ là đệ tử ngoại môn, qua một ngày là đệ tử nội môn. Còn nghịch thiên vượt qua ba ngày chính là đệ tử thân truyền cao quý nhất. Cứ qua một canh giờ độ khó sẽ tăng lên gấp bội nên mỗi một cấp độ tư chất thật sự cách nhau rất xa. Hiện tại đã qua hai canh giờ, ta xem bọn chúng rất có cơ duyên với tông môn này. Không biết giới hạn cuối cùng của hai tiểu tử này là bao nhiêu nữa.
- Vậy người từng đốn ngộ lâu nhất là bao nhiêu ngày vậy Lý tiền bối?
Thiết Tử cảm thấy hưng phấn lẫn hồi hộp. Nếu hai tên nhóc này có thể thông qua thành đệ tử của Ám Dạ môn liền tiếp xúc được với vũ kỹ, công pháp siêu cấp rồi. Mặc kệ lão già này cổ hủ thế nào, hai tên kia ít ra cũng do ta mang về. Sau này lôi kéo chúng về phía liên minh Thánh vực sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Bảy ngày
- Những bảy ngày? Chắc đó là một tuyệt thế đệ tử của môn phái?
Miệng há to giật mình, Thiết Tử không ngờ Ám Dạ Môn đã từng sản sinh ra một thiên tài tuyệt đỉnh như vậy.
- Đúng vậy, người đó không ai chính là Ám Dạ vương của chúng ta. Ngài là thiên tài của các thiên tài, đệ nhất nhân từ trước đến giờ mà Lý Mạc ta từng chứng kiến. Ta đang hi vọng hai tên tiểu tử kia có thể đạt được một phần của người để trở thành nội môn đệ tử. Như vậy, ta có thể trao lại cho chúng trách nhiệm trông giữ nơi này trong tương lai.
Lý lão vừa nói vừa nhìn về phía xa như hoài niệm. Một thiên tài ngàn năm có một, niềm tự hào của đông đại lục cuối cùng lại vẫn lạc. Thế mà lũ ngu dốt kia vẫn cứ lo tranh đấu suốt ngày, một khi thế lực kia trở lại thì ai sẽ chống đỡ cho cả linh giới này đây. Thiết Tử cũng trầm ngâm, có những việc ở cấp độ của hắn không được biết đến. Mà dù có biết thì với tu vi nhỏ bé như ruồi muỗi của hắn cũng chẳng giúp được gì cả.
------
- Người cho gọi ta?
Một con báo khổng lồ có đôi mắt màu xanh lá quái dị gầm lên. Nếu có ai ở đây sẽ khiếp sợ đến chết ngất, bởi vì con báo này là yêu thú cấp bốn đỉnh phong hàng thật giá thật. Có điều lúc này, có vẻ nó đang thuần phục trước bóng đen trước mặt mình.
- Ta có việc cần ngươi làm. Ta cảm nhận một khí tức rất quen thuộc với mình phía ngoài bìa rừng. Ngươi hãy lập tức đi tìm và đưa kẻ đó về cho ta.
---------
Trăng đã lên cao, từng cơn gió lùa mạnh mẽ va đập vào ngôi tự viện như muốn cuốn bay nó đi. Lúc này, Lý Mạc đã ngủ khò khò bên hũ rượu của lão còn Thiết Tử vẫn đang ngồi ngay chính điện nhìn ra phía cửa.
- Đã năm canh giờ hơn trôi qua rồi, xem chừng hai tên này có hi vọng đạt được tư chất khảo thí nội môn đệ tử rồi
Ngoài cửa tự viện, hai nhân vật chính của chúng ta là Nguyên Hạo và Khương Thượng vẫn đứng yên như hóa đá. Bạch Liên sau khi bàn giao với mọi người cũng đi ra chăm sóc cho Khương Thiên. Cậu nhóc này dù tay chân tím ngắt vì lạnh nhưng vẫn quyết không rời đi. Trong lòng cậu hiện đang vô cùng lo lắng, ngay cả việc ăn uống cũng không màn. Bạch Liên phải dỗ dành năn nỉ mãi tiểu Thiên mới chịu lót dạ chút ít. Bạch Vũ cũng đứng một bên cũng đã liên tục quan sát từ sớm đến giờ.
- Hử?
- Có việc gì sao Bạch thúc thúc?
Bạch Vũ đột nhiên chau mày lên tiếng khiến con gái và tiểu Thiên lập tức quay sang.
- Ta có cảm giác hai người này đang mờ dần đi thì phải? Hai người các ngươi có thấy như vậy không?
Bạch Liên và tiểu Thiên nghe vậy liền trừng mắt ra quan sát một hồi nhưng cuối cùng cả hai đầu lắc đầu.
- Cháu không thấy có gì khác biệt cả Bạch thúc thúc.
- Phụ thân, con cũng không phát hiện điều gì. Người nên nghỉ ngơi một tí đi, người đã đứng với họ gần sáu canh giờ rồi.
Xoa xoa trán, Bạch Vũ lại nhìn Nguyên Hạo và Khương Thượng thêm lần nữa. Gã vẫn cảm giác có gì đó quỷ dị đang xảy ra nhưng không giải thích được.
- Ừm, có lẽ ta hơi căng thẳng. Mong cho hai người bọn họ bình an vượt qua trở ngại lần này.
-----
- Gào, vẫn không phải bọn này. Xem ra phải tìm kiếm ra xa khu vực rìa hơn nữa.
Con báo mắt xanh lẩm bẩm vài câu rồi phóng đi như chớp trong đêm tối. Đêm nay chính là đêm kinh hoàng cho tất cả các đoàn thể dong binh hay các nhóm đệ tử tông môn đang hoạt động ở rìa Địa Ám Sâm Lâm. Rất nhiều tổ đội đã bị một con quái vật khổng lồ vồ lấy, sức mạnh của nó vô cùng khủng khiếp khiến không ai có thể phản kháng. Sau khi ngửi ngửi những con mồi trong tay nó, con báo lắc lắc cái đầu rồi bóp nát nạn nhân không hề thương tiếc. Cứ mỗi nơi nó đi qua không ai sống sót, tất cả đều bị xé xác rất thê thảm. Thế nhưng có vẻ con báo vẫn chưa tìm được thứ mà nó muốn nên cuộc truy lùng vẫn tiếp tục. Một đêm thật dài và tanh máu, một đêm của những tiếng gầm rú hoang dại.
---------
Bình minh bắt đầu ló dạng nơi chân trời, ngôi tự viện vẫn vững chải sau một đêm gió lộng. Vẫn xiêu vẹo, lụp xụp như sắp đổ thế nhưng nơi đây vẫn cứ tồn tại suốt hằng trăm năm qua. Có lẽ ngôi tự viện này đang cố gắng duy trì hơi tàn của mình cùng với Lý Mạc. Người mang theo niềm kiêu hãnh của Ám Dạ tông năm nào, người vẫn luôn tìm cách cứu rỗi một thế lực đã chìm vào quá khứ. Tận sâu trong lòng lão, ngọn lửa hi vọng chưa bao giờ tắt. Lão đang đợi một người, một Ám Dạ vương thứ hai đản sinh. Như vậy, cả đông đại lục lại một lần nữa nhớ đến một cường giả vô địch, ông vua của bóng tối, của sự chết chóc vô hình.