Hư Lộ

Chương 98: Chương 98: Cạnh tranh sôi nổi




- Hừ Hóa Đao Môn thì sao chứ? Người khác sợ các ngươi chứ Bách Xà Tông bọn ta chẳng coi ra gì đâu. Thanh Hiên ta trả tám trăm vạn, ngươi thích thì cứ theo bổn cô nương.

Lấy vành áo che miệng cười duyên thanh thúy, vị chưởng môn của Bách Xà Tông tỏ ra không hề nhúng nhường cho đối thủ của mình. Rõ ràng giữa chính ta luôn bất lưỡng lập, nhất định phải có kẻ sống ta chết mới thôi. Bên phòng khách quý đối diện, Phong Bạo cũng không chịu kém liền tiếp tục đẩy giá lên, giọng điệu châm chích không hề kém cạnh.

- Nếu Thanh Hiên cô nương muốn thì tại hạ xin theo, một ngàn vạn. Hắc hắc, nếu nàng đồng ý về làm phu nhân cho Phong Bạo ta, thì đừng nói một viên yêu hạch này. Dù là muốn hái sao trên trời ta cũng chiều lòng cho nàng thôi.

Giở giọng điệu tán tỉnh kèm theo chút mỉa mai sâu kín, tên chưởng môn của Hóa Đao Môn trông giống như một kẻ háo sắc, hữu dũng vô mưu. Kỳ thực, Thanh Hiên hiểu rõ đối thủ không đội trời chung suốt mấy trăm năm qua của nàng không phải là một kẻ ngốc như bề ngoài. Biết bao nhiêu lần giao đấu, nàng cũng không ít lần phải ăn quả đắng từ tên khốn này.

Cuộc so đấu từ tài lực đến võ mồm khiến cho cả hội trường được mở rộng tầm mắt. Chỉ trong thời gian ngắn, giá tiền viên yêu hạch đã tăng lên đến một ngàn sáu trăm vạn, một cái giá quá cao so với giá trị thật của vật phẩm. Đứng ở vị trí người dẫn chương trình, La Sương đang cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ ra bất kỳ biểu hiện gì khác lạ cả.

“Cứ đấu đá nhau đi. Chính vì chính tà các ngươi luôn như chó mèo như thế nên ta đã cố tình sắp xếp vị trí thuận tiện để kích thích việc tương tranh dễ dàng hơn”

Không phải đơn thuần mà phòng khách quý của hai thế lực này lại nằm đối diện nhau, Hoàng Long thương hội đã nhắm vào sự bài xích của hai tông phái khiến họ phải tranh phong với nhau. Vậy mới thấy được tầm nhìn và sự đáng sợ của vị chưởng quản đấu giá của đệ nhị thương hội ở phân hội đông đại lục này. Nhìn thấy tràng cảnh sặc mùi thuốc súng này, nhiều người đều cho rằng sẽ không có điểm dừng cho cả hai bên. Thế nhưng Nguyên Hạo thì lại thong dong rót trà cho hai vị sự phụ và bản thân rồi cười nhạt nói:

- Trận này đến hồi kết rồi, Bách Xà Tông thua trước một hiệp. Tên Phong Bạo kia bụng dạ thâm độc, hắn sẽ ngừng ra giá trước.

Nghe phán định của đứa đệ tử, hai vị trưởng lão chỉ liếc qua hắn rồi quay lại xem diễn tiến căng thẳng của buổi đấu giá. Bọn họ cũng hứng thú xem kết quả trận tranh tài đầu tiên này thế nao, ngay cả thâm niên như hai lão cũng không dám tuyên bố rõ ràng kẻ thắng người bại như tên nhóc không sợ trời, không sợ đất kia.

- Hắc hắc, Thanh Hiên cô nương quả là đại tài chủ, ta tự nhận không bằng. Với lại mấy viên yêu hạch loại này bên trong Hóa Đao Môn còn rất nhiều, thế nên ta nhường cho nàng để thỏa lòng mỹ nhân nhé hahaha.

Phong Bạo cười rộ lên đầy bỉ ổi sau khi đẩy viên yêu hạch với giá trên trời dành cho đối phương. Hành động này khiến nhiều người bất ngờ, ngay cả hai lão sư phụ của Nguyên Hạo cũng quay lại nhìn hắn với vẻ khó tin. Diễn biến của mọi việc đều bị tên thiếu niên này tiên đoán chính xác tất cả khiến cho Trúc lão còn nghĩ tên đệ tử của mình có phải thấy bói toán không nữa chứ.

- Chỉ là diễn hý kịch mà thôi. Hai người này đều là lão bất tử, việc tranh đấu đã diễn ra không biết bao nhiêu năm rồi. Đối với họ, những màn hơn thua đơn thuần này chỉ là trò vui không hơn không kém. Tâm tư thật sự của họ chính là món vật phẩm quan trọng trong đấu giá hội lần này, nếu không cả hai vị chưởng môn đâu cần phải xuất đầu lộ diện như thế. Đến lúc bảo vật đó được đưa ra đấu giá mới chính thức là cuộc tranh giành không khoan nhượng.

Lười nhác năm dài ra cái ghế to tướng, Nguyên Hạo vừa cầm lấy linh quả ăn như chết đói vừa đưa ra nhận xét của mình. Khác với lúc nãy, bây giờ thái độ hai vị sư phụ lại tỏ ra vô cùng chú tâm lắng nghe, giống như hắn mới chính là gia sư đang giảng bài vậy. Phân tích đơn giản, nhưng rất dể hiểu và hợp lí, đó là cách lập luận của Nguyên Hạo.

- Hì hì, vậy thì ta phải cảm ơn Phong Bạo chưởng môn rồi. Bách Xà Tông của ta cũng không có gì khác ngoài tài phú, vì vậy cho dù là một cục đá vô dụng bên đường thì chỉ cần bọn ta muốn sẽ mua cho bằng được. Giành với tông phái chúng ta thì phải suy nghĩ kỹ mình có khả năng đó không trước đã.

Mỉm cười ủy mị, Thanh Hiên tỏ ra không hề bị ảnh hưởng do việc phải tốn một số linh thạch cho viên yêu hạch. Chẳng những vậy cô nàng còn tận dụng cơ hội uy hiếp ngược lại kẻ thù của mình. Đúng là vỏ mít dày có móng tay nhọn, lòng dạ cô gái này thật sâu không kém.

- Haha, thú vị thật. Cô nàng này con rất thích.

Nguyên Hạo cười dài lên tiếng làm cho hai vị sư phụ đang nhấm nháp trà thơm liền phun cả ra. Vương lão cười khổ nhìn hắn khuyên giải:

- Cho ta xin đi tiểu gia gia. Ngươi hết người để thích rồi hay sao mà lại đi thích con rắn chúa đó thế. Nghe nói bất kỳ ai dám lân la đến tán tỉnh cô ta đều chết vô cùng thê thảm, đến xương cũng không còn đâu đấy.

- Haha, đáng sợ đến thế cơ à. Vậy thì con càng muốn tiếp cận cô ta, một bông hoa biết tự vệ thì không phải hoa độc. Đóa hoa độc nhất chính là nhìn rất vô hại nhưng lại vô thanh vô thức giết người, loại đó còn đáng sợ hơn cả rắn độc nữa.

Lắc đầu tiêu soái đáp lại, Nguyên Hạo tỏ ra không hề e dè trước vị trưởng môn mỹ nữ của Bách Xà Tông. Sống trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, cần phải có bản lĩnh mới tồn tại được, cô gái này chỉ thân bất vô kỷ mà thôi. Nhìn tư thái và phản ứng của cô ta, hắn cảm thấy con người nàng cũng không đến nỗi quá tệ. Kẻ chân chính đáng sợ chính là thế lực thứ ba vẫn im lặng suốt nãy giờ, Minh Hoàng Tông.

- Cám ơn chưởng môn của Bách Xà Tông. Món đồ tiếp theo là một linh thảo cấp bốn, Lân Qui Quả, tài liệu luyện chế nhiều đan dược thăng cấp cho Nguyên Anh kỳ. Giá khởi điểm là bảy mươi vạn linh thạch, mổi lần ra giá phải cao hơn mười vạn, xin mời bắt đầu.

Vật phẩm tiếp theo là một linh quả cấp bốn, La Sương vừa dứt lời thì rất nhiều luyện dược sư lập tức đỏ mắt tranh giành nhau. Phải biết trong các dược viên của các vị trưởng lão ở Vạn Dược Cốc cũng chỉ có cao nhất là dược thảo cấp ba, vì vậy việc xuất hiện một linh thảo có ý nghĩa như thế nào có thể hiểu được. Ngay cả hai vị sư phụ của Nguyên Hạo cũng động dung, nhưng họ không vội ra tay. Đợi khi giá lên cao, Vương lão mới tung ra một đòn quyết định giựt được linh thảo về tay mình với giá không hề thấp tí nào.

Tiếp theo sau, lại vài loại dược thảo, công pháp hoàng cấp, pháp bảo được tung ra đấu giá nhưng Nguyên Hạo vẫn không quan tâm. Hắn vốn không đủ tài phú để nhảy vào những cuộc đua tranh này, với lại với khả năng của hắn dù đạt được cũng không có sức giữ lấy. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, kẻ nắm bảo vật trong tay mà không có khả năng bảo vệ thì đúng là ngại mình sống quá lâu rồi.

- Vật phẩm tiếp theo khá thú vị, trong một di tích cổ chúng tôi đã tìm được. Đây là một mảnh đồng nát, phía trên có viết những văn tự vô cùng khó hiểu. Dù đã cho người tìm hiểu nghiên cứu một thời gian nhưng chúng tôi vẫn không tìm ra được lai lịch của nó. Nhưng vật này rất có thể mang trong mình một bí mật kinh thiên hoặc cơ duyên to lớn, vì vậy quý vị hãy nhanh tay lên để sở hữu và có thể tham ngộ ngay để giải đáp bí ẩn này. Giá khởi điểm cho vật phẩm này là bốn mươi vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm vạn linh thạch.

Sau lời quảng cáo nghe rất thần kỳ cùa La Sương, toàn bộ hội trường đều trở nên im lặng. Tuy cái giá hai mươi vạn linh thạch không phải quá lớn nhưng chẳng ai nguyện ý quăng tiền ra để mua một thứ không biết công dụng là gì. Hoàng Long thương hội là ai cơ chứ? Ngay cả bọn họ còn không thể phát hiện ra giá trị thật sự của vật phẩm này thì ai lại chịu chui đầu vào làm con thiêu thân cơ chứ, trừ khi tên đó qua nhiều linh thạch muốn quăng đi cho nhẹ túi trữ vật thôi.

- Sư phụ, con muốn vật này.

Đang ngáp ngắn ngáp dài, đột nhiên hai mắt Nguyên Hạo sáng lên, ngồi bật dậy, giọng nói kiên định khiến cho hai vị Trúc lão và Vương lão giật mình.

- Con xác định mình cần miếng đồng nát đó chứ? Ngay cả Hoàng Long thương hội cũng không thể xác định công dụng của nó thì con phải cẩn thận.

Vương lão cũng không hiểu vật đó có gì hấp dẫn đứa đệ tử mình nhưng lão cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Mỉm cười đầy tự tin, Nguyên Hạo chỉ khẳng khái gật đầu xác nhận rồi không nói gì nữa. Thấy vậy, Vương lão cũng không nhiều lời mà lập tức ra giá:

- Bốn mươi vạn, chúng tôi muốn mua vật này.

Ngay sau khi Vương Quan ra giá, nhiều ánh mắt tụ về phòng khách quý lầu ba. Đây là nơi chỉ dành riêng cho các vị Nguyên Anh cường giả hoặc địa vị đặc thù cao quý. Do đó, khi nghe tiếng ra giá từ những phòng này, các tông môn dưới hội trường đều không có động thái gì chứng tỏ ho muốn mua món đồ này cả. Điên sao? Cạnh tranh một miếng đồng nát không có tí giá trị với Nguyên Anh cường giả, trừ khi ngươi chán sống rồi.

Tưởng chừng như việc mua được vật mình muốn vô cùng thuận lợi thì một tiếng nói mà Nguyên Hạo vô cùng quen thuộc vang lên:

- Món đồ này bản tiểu thư cũng muốn có, ta ra giá năm mươi vạn linh thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.