Bên ngoài bình nguyên Băng Hỏa Tù, vào thời điểm Nguyên Hạo bị thôn phệ, hấp hối, sinh tử mỏng manh một đường thì tiểu lang cũng cảm nhận được. Nó khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút thất vọng, thở dài một hơi nói:
- Xem ra hai tên kia lành ít dữ nhiều, ta có để lại một đạo ấn ký bí mật trên người của gã Nguyên Hạo, nếu như hắn có chuyện gì ta sẽ cảm ứng được ngay. Hiện tại, hơi thở của hắn yếu ớt vô cùng, tùy thời có thể mất đi. Có lẽ hai tên đó gặp phải thứ gì rất kinh khủng, không có khả năng kháng cự.
Phóng tầm mắt của mình về một hướng xa xăm bên trong bình nguyên, tiểu lang im lặng không nói tiếp. Đám yêu thú đại thần càng không dám hó hé tiếng nào, bọn chúng biết rõ lúc này yêu vương đang tâm tình không vui, tốt hơn là đừng ngu ngốc chọc người tức giận.
- Chúng ta quay về thôi.
Đợi thêm một lúc nữa, không thấy tình hình có gì khả quan, tiểu lang Linh Quân lộ ra chút chán nản xoay người nói với chúng thuộc hạ. Nhưng khi nó vừa bước đi được vài bước thì bỗng ánh mắt tiểu lang sáng lên, lộ rõ vẻ ngạc nhiên hiếm có.
- Kỳ tích, đúng là kỳ tích. Xem ra ta vẫn còn đánh giá quá thấp khả năng của tên tiểu tử nhân loại kia.
Lẩm bẩm vài câu, tiểu lang hưng phấn như vừa ăn phải tiên thảo. Nhìn thần thái của nó, đám thủ hạ cũng mơ hồ đoán ra gì đó, nhất thời cả đám khí thế tăng vọt, hi vọng ùa về.
Tiếp theo đó, phía chân trời chợt lóe lên hai cột sáng một trắng một đỏ bắn thẳng lên không trung, xuyên qua cả các tầng mây. Thiên địa rung chuyển, cả không gian chấn động kịch liệt chưa từng có.
*****
Bên trong Băng Hỏa cung, Nguyên Hạo lúc này sắc mặt tái nhợt, thở từng ngụm lớn như vừa mới đuối nước. Bên cạnh hắn, Duẫn Khang cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, ngồi bệt xuống đất, tỏ ra mệt mỏi quá độ.
- Khốn kiếp thật, suýt tí nữa thì ta kiệt sức đến tắt thở mất. Không biết hai cái cột sáng quái quỷ này có tác dụng gì nữa.
Duẫn Khang than oán, hai mắt trợn lên nhìn thẳng về phía hai cây trụ lớn ở giữa đại điện. Chính vì cái thứ này mà hắn và Nguyên Hạo đã tốn hết chút linh lực cuối cùng còn sót lại. Thật không nghĩ tới bên trong cái cung điện này còn bao nhiêu thứ bẫy chết người ta nữa không biết.
Mọi chuyện phải kể lại từ khi hai người tìm được một cầu thang bên trong căn phòng dẫn đi sâu vào trong lòng đất. Đi suốt cả nửa canh giờ, cả hai mới thấy được ánh sáng le lói ờ phía đầu thông đạo bên kia.
Mừng rỡ vì tìm thấy lối ra, bọn họ tăng tốc như bay, nhưng khi vừa tới nơi thì mọi thứ lại không giống như họ mong muốn. Vừa ra khỏi thông đạo, đập vào mắt của cả hai không phải là cảnh tượng yên bình sau giông tố mà là một hành lang dài âm u, lạnh lẽo. Dọc hai bên vách tường điêu khắc những hình ảnh và kiểu chữ kỳ lạ khó hiểu, không giống như bút tích của con người thường dùng.
Thông qua Tiểu Vô, Nguyên Hạo biết được đây là một nhánh ngôn ngữ của yêu thú, còn về nội dung thì hình như là kể về các câu chuyện xa xưa. Hóa ra yêu thú cũng có những tập tục thói quen như con người, điển hình như việc lưu lại những hình vẽ và văn tự của mình trong các cung điện, lăng mộ xưa cũ. Đây là một hình thức lưu giữ văn hóa, hoặc tín ngưỡng không ai biết rõ nữa.
Đối với mấy thứ này, Duẫn Khang không chút hứng thú, hắn ta cảm giác ớn lạnh nên nhanh chân sải bước đi về phía trước. Còn Nguyên Hạo thì lại tỏ ra tò mò, vừa đi vừa ngắm nghía, tựa như đang nghiên cứu học tập mấy cái văn tự “rồng rắn lên mây” này vậy.
Hai người sau khi đi dọc hành lang dài cả chục cây số hơn thì mới bắt gặp một đại môn khổng lồ. Thậm chí, nó còn to lớn hùng vĩ hơn hai cánh cửa ra vào Băng Hỏa cung nữa. Chỉ khác là ở đây chỉ có duy nhất một cánh cửa, mỗi một nửa mang màu sắc và họa hình khác biệt nhau.
Nửa cánh cửa bên phải là màu trắng xanh, có họa hình một con yêu điểu kỳ lạ mà Nguyên Hạo đã từng được chiêm ngưỡng ở cổng ra vào Băng Hỏa cung. Còn nửa bên trái lại là hình ảnh một con mãnh sư uy vũ bất phàm với lớp lông dày màu đỏ rực như lửa, trông vô cùng sống động.
Tuy chỉ là hai hình vẽ điêu khắc nhưng Nguyên Hạo lại cảm nhận được một sự giá rét đến tận xương và một cái nóng muốn thiêu đốt cả linh hồn tỏa ra hình ảnh hai yêu thú. Biết rõ họa hình trên cánh cửa không tầm thường, hắn ta càng tỏ ra không dám có thái độ gì bất kính mà chỉ khẽ ôm quyền một cái rồi đẩy vào.
Nếu như ở cửa vào Băng Hỏa cung, muốn tiến nhập phải trải qua đánh đố thì ở lần này lại không cần làm gì cả. Cánh cửa to cả mấy mươi trượng nhìn rất nặng nề lại giống như bông gòn, Nguyên Hạo vừa đưa tay chạm nhẹ thử là nó lập tức mở ra. Việc này làm cho Nguyên Hạo còn tưởng bên trong có người giúp mình mở cửa để chào đón cũng không chừng.
Cẩn thận từng bước đi vào bên trong, đập vào mắt Duẫn Khang và Nguyên Hạo là cả một đại điện trống trải và rộng lớn đến kinh người. Ngoại trừ một bức tượng hình yêu lang ở giữa và hai cây cột như bó đuốc đang tắt ngấm thì không còn gì khác ngoài những mảnh vỡ nát và nứt nẻ cả.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Nguyên Hạo liền lập tức liên tưởng đến việc nơi này đã từng xảy ra chiến đấu rất ác liệt nên mới có nhiều vết tích để lại như thế. Cầm một miếng đá nhở lên, sắc mặt hắn càng đăm chiêu. Những gì hắn vừa suy đoán là chính xác không sai, mà mức độ của giao tranh còn hơn cả hắn tiên lượng.
Dù đã dùng thử tám phần sức lực nhưng Nguyên Hạo chẳng thể tạo ra một vết nứt nhỏ trên miếng đá nhỏ. Việc này chứng tỏ chất liệu của loại đá tạo nên cung điện này cũng hiếm có vô cùng, chí ít là đến hiện tại hắn cũng chưa từng biết đến loại vật liệu này. Hắn cũng đã thử dùng thú hỏa, lôi điện, ngay cả Hắc Huyền cũng dùng tới để thử xem sức chịu đựng của loại đá này đến tột cùng là cứng rắng đến cỡ nào. Kết quả thật đáng sợ, không một chút bụi bị lột ra ngoài chứ đừng nói đến phá hủy được viện đá.
- Ta cũng chưa từng thấy qua loại kỳ thạch này, nhưng trong tông môn của ta có một vị luyện khí sư tam phẩm. Vị này từng kể rằng kỳ vật luyện khí trong thiên hạ rất phong phú, có nhiều thứ cho dù là cao cấp hơn Nguyên Anh kỳ cũng không thể nào làm sứt mẻ nó được. Xem chừng cái thứ này chính là một trong những vật liệu hiếm có mà lão tiền bối đó đề cập tới.
Duẫn Khang đứng một bên cũng góp lời. Hắn đến từ Vạn Khô Trại, tông môn ba sao hàng thật giá thật nên kiến thức đương nhiên không thấp, cũng không quá bất ngờ trước các loại thiên tài địa bảo. Chỉ là nếu hắn biết lai lịch thật sự của loại đá này, e rằng hắn sẽ không có mạnh miệng như vậy nữa.
Bất kể loại kỳ thạch này có bao nhiêu lợi hại, tính cách của Nguyên Hạo là đồ tốt thì cứ giữ lấy mà xài là cách xử lý tốt nhất. Mà ở đây, hắn còn có Tiểu Vô tư vấn riêng thì dễ gì buông tha cho một món hời béo bở từ trên trời rớt xuống như thế.
- Loại đá này còn quý hơn cả Minh Không Thạch người vừa gặp nữa hắc hắc. Tuy rằng ở tiên giới không tính là kỳ trân dị bảo gì nhưng cũng chỉ có những thế lực trung và lớn mới có thể sử dụng đến. Nó có tên gọi là Kim Tinh Thạch, xét về độ cứng và bền thì đây chính là loại vật liệu được ưu chuộng để xây dựng các công trình kiến trúc lớn nhiều nhất. Dĩ nhiên, phía trên loại đá này con nhiều vật liệu cao cấp hơn nó cả trăm lần, ngàn lần nhưng mấy thứ đó giá trị rất cao, người bình thường nằm mơ cũng không được nhìn thấy chứ đừng nói đến việc sở hữu.
- Ồ, nó có giá trị cao như vậy sao? Thế thì ta phải lấy một ít để sau này có khi cần đến.
Nguyên Hạo mặt không đổi sắc, lời nói ra vẻ nghiêm túc đạo mạo, vung tay thu hết những mảnh vụn bên trong đại điện vào trong nhẫn trữ vật. Làm xong xuôi, hắn lại tìm tòi một vòng xem còn thứ gì có thể mang đi được không. Sau một hồi, mang theo vẻ mặt thất vọng tràn trề, hắn ta mới đánh buông bỏ ý nghĩ kiếm lợi của mình xuống.
Lúc này, Nguyên Hạo mới toàn tâm toàn ý suy nghĩ đến chuyện làm sao có thể ra khỏi đại điện này. Nơi đây cũng chả khác cái phòng chứa hắc vụ là mấy, không có bất kỳ cánh cửa nào khác thông ra ngoài. Chỉ khá hơn một điểm là ở trong đại điện này từ khi bọn họ tiến vào đến giờ vẫn chưa có một nguy hiểm nào ập đến. Ít ra thì cũng không phải nơi nào cũng dã man với bọn họ, nếu không thì cái mạng nhỏ của hai người chắc cũng khó lòng mà duy trì được bao lâu.
- Bên trong này chỉ có một bức tượng cũ và hai cây cột thắp sáng. Bức tượng bám bụi lâu ngày, ta nhìn chẳng ra được manh mối gì, còn hai cây đuốc thì...
Nói đến hai cây cột trông như cấy đuốc, đôi mày Nguyên Hạo khẽ chau lại. Hắn cảm giác được bức tượng và hai cây cột này có chỗ khác người, nhưng lại không tìm ra được điểm đột phá. Đùa sao, nơi này từng trải qua chiến đấu dữ dội, thế mà mấy thứ này vẫn chẳng bị hư hao gì. Nếu như đầu không nhét đầy đậu hủ thì cũng nhìn ra được chỗ bất đồng này từ lâu rồi.
Tất nhiên là Nguyên Hạo đã sớm lưu ý đến điểm này, nhưng hắn cũng đang vò đầu bứt tai, chưa có chủ kiến gì. Hiện tại nhìn đến hai cây cột, một ý tưởng bỗng dưng lóe lên trong đầu của hắn.
- Duẫn Khang, ngươi và ta thử thắp sáng hai cây đuốc này xem, chúng ta cũng cần một ít ánh sáng. Vả lại, làm vậy cũng thể hiện chút lòn thành với chủ nhân pho tượng này.
Quyết định thử đốt hai cây đuốc lên, Nguyên Hạo nhẹ nhàng ra hiệu với Duẫn Khang. Gần như cùng lúc cả hai chàng trai đều vung tay bắn một tia hỏa diểm thẳng vào vị trí thắp sáng của cây đuốc. Ngay lúc này, biến cố liền xảy ra.
“Vèo vèo”
Từ hai cây đuốc, hai tia sáng xuất hiện, bắn thẳng vào người của Nguyên Hạo và Duẫn Khang. Tốc độ tia sáng là cực nhanh, hai tên kia chưa rõ chuyện gì thì đã bị bao lấy. Tiếp theo thì chúng ta cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, hai tên bị hai cây cột hút lấy linh lực như rút máu nhân đạo. Mặc kệ cho cả hai có gào rú, vùng vẫy thế nào thì cơ thể cũng ngày một cạn kiệt suy yếu. Đến khi cả hai đã chẳng còn tí linh lực nào trong người thì hai cây cột mới buông tha, thu luồng sáng lại. Còn hai người Nguyên Hạo thì nằm một đống trên mặt đất như chó chết, không cỏn một tí sức lực nào.
Nhờ nguồn linh lực ít ỏi của cả hai người cung cấp, hai cây cột bỗng dưng bắn thẳng hai cột sáng lên trời cao, xuyên thấu cả tầng mây. Ngay cả đám yêu thú đứng bên ngoài bình nguyên Băng Hỏa Tù cũng thấy rõ mồn một hiện tượng xảy ra. Nhưng hai cột sáng này không duy trì lâu mà chỉ tầm khoảng mười phút sau thì tắt ngúm, có lẽ do năng lượng đã hết.
Khi hai cột sáng vụt tắt, cả cung điện lại chìm vào tĩnh mịch. Cứ tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, Nguyên Hạo và Duẫn Khang thở ra một hơi. Nhưng khi họ bất giác nhìn đến pho tượng cũ kỹ thì hai cn ngươi chợt co rút lại, nét kinh hoàng thất thố hiện rõ ra.
- Yêu...lang... này... không phải..là... pho tượng sao?
Duẫn Khang run rẩy bò dậy, hai chân còn đứng không vững, giọng của gã cũng lắp bắp theo. Kế bên, Nguyên Hạo cũng giật mình không kém, ánh mắt ngưng trọng nhưng không quá thất thố như đồng đội của mình.
Phía trước mắt họ, không còn là bức tượng đá bị thời gian phủ lấy nữa mà đang là một con yêu lang thật thụ, cao cả trăm trượng. Với bộ lông dày như mây, hai mắt màu xanh dương yêu dị, hai cái răng nanh sáng bóng như rọi được cả cảnh vật xung quanh, yêu lang ngạo nghễ đưa mắt liếc nhìn xuống hai nhân loại nhỏ bé ti tiện dưới chân nó.
Bấy giờ, cả hai người Nguyên Hạo đều không dám thở mạnh, ngay cả một cơn gió nhẹ thổi qua cũng nghe rõ. Bọn họ biết mạng của họ hiện tại đang như diều trong gió, chỉ một hơi thở thôi con yêu thú kia cũng đủ sức biến cả hai thành tro bụi.