- Hươu chết về tay ai còn chưa biết được đâu.
Trước tình thế bị hai đầu vây khốn Nguyên Hạo vẫn tỏ ra khá bình tĩnh. Gió lớn chợt nổi lên, không khí ngưng đọng căng thẳng đến một chiếc lá rơi cũng có thể nghe thấy được.
“Ầm ầm”
Một loạt tia sét từ trên không trung giáng xuống như mưa, cả mặt đất cũng run chuyển theo. Trước cảnh tượng này, hai tên Hắc Lang nhanh chóng tế ra pháp khí để đón đỡ. Cho dù bọn chúng có tu vi Trúc Cơ thì vẫn không dám để cho lôi điện đánh thẳng vào mình. Đặc biệt là tên lùn, hắn không có da dày thịt béo, phòng ngự trâu bò như đứa em của mình nên rất e ngại bị trúng đòn.
Dường như sớm nhận ra điều này, Nguyên Hạo liền tập trung số lượng tia sét đánh xuống tên lùn nhiều hơn, khiến cho gã dù có tốc độ phản ứng cực nhanh cũng phải chật vật thở không ra hơi. Sắc mặt Nguyên Hạo cũng tái nhợt dần, việc điên cuồng để thực hiện Lôi Dẫn đã tiêu hao của hắn quá nhiều. Bỏ vội thêm vài viên Hồi Khí Đan vào miệng, hắn xiết chặt Thạch Huyết, tâp trung toàn bộ tinh thần đến mức cao nhất. Rồi thân ảnh của hắn đột ngột biến mất, không biết là tiến về hướng nào.
- Đai ca cẩn thận, coi chừng tên đó đánh lén.
Theo suy nghĩ chung của cả hai tên Hắc Lang, Nguyên Hạo đang đồn ép tên lùn nên khả năng lớn là hắn sẽ tấn công tên này đầu tiên. Có vẻ như bọn chúng đã đúng khi một bóng trắng quỷ dị bất ngờ xuất hiện sau lưng tên lùn.
- Hù
- Đừng tưởng bở
Dùng tốc độ như cơn lốc, tên lùn xoay người lại đồng thời chắp hai tay bắn ta một tia lửa đỏ rực cực nóng. Tiếc là bóng trắng kia còn nhanh hơn gã nhiều, liền nhanh chóng biến mất rồi lại hiện thân sau lưng gã một lần nữa. Ngay vị trí cách đó không xa, tên to xác định lao đến hỗ trợ đại ca của mình. Hắn vừa phóng người xông lên vài mét thì trước mặt một bóng đen nhanh như thiểm điện đánh tới.
- Hả
Tên to xác còn chưa kịp hành động gì thì chưởng lực của Nguyên Hạo đã đánh vào ngực của gã. Cứ tưởng trúng đòn này gã sẽ bị thương không nhẹ nhưng trái lại tên này chẳng hề mảy may suy chuyển gì cả.
- Khà khà, ta có biệt hiệu là người đá, toàn thân vô cùng cứng cáp, chưởng lực đuổi ruồi của ngươi không có tí tác dụng nào đâu.
Thân hình như kinh kông của tên này nếu nhìn kỹ rất giống như đá tảng, từng thớ thịt chắc nịch đầy khí lực và chắc chắn. Nhìn thấy tên thiếu niên trước mặt thần sắc hốt hoảng, trong lòng gã càng trở nên đắc ý. Hai tay gã mạnh mẽ nắm lấy hai cánh tay của đối phương với ý định bẻ nát chúng ra.
- Hắc hắc ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ, giờ có van xin cũng vô ích thôi.
- Haha, đúng vậy, bởi vì ngươi vốn không có cơ hội van xin đâu.
Đến lúc này, Nguyên Hạo mới ngước đầu lên mỉm cười rất tươi với đối phương, không còn là hình ảnh yếu nhược như vừa rồi nữa. Tên to xác có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, gã vừa định bóp chết tên nhóc này ngay lập tức thì cả người khựng lại kêu lên một tiếng
“Phập”
Vào thời điểm gã chủ quan lơ là nhất, không ngờ đã bị đối phương tính kế đâm lén một nhát. Ánh mắt gã oán độc nhìn tên thiếu niên rồi trầm giọng nói:
- Ngươi rất thông minh và xảo quyệt, dám lấy mình ra làm để làm mồi nhử để thừa cơ ta không chú ý dùng phi kiếm hạ thủ sau lưng ta. Đáng tiếc là một kích này không đủ để lấy mạng của ta đâu haha.
Tên to xác gồng lên một cái, cơ bắp của hắn săn lại, Thạch Huyết vừa mới đâm vào lưng gã cũng bị giữ chặt không thể nhúc nhích hay tiến thêm chút nào. Hài lòng với màn biểu diễn vừa rồi, tên này mới cười lớn đắc ý.
- Thấy tuyệt vọng chưa ha nhóc con. Con dao của mày xem ra phẩm chất không thấp mới có thể xuyên thủng lớp phòng hộ lẫn da thịt cứng hơn sắt thép của tao. Mày yên tâm đi, sau khi xé xác mày xong tao sẽ giữ nó lại cho đại ca dùng hắc hắc.
- Vậy à, mày cứ giữ lấy nếu mày cảm thấy thích.
Nguyên Hạo vẫn tỏ ra bình thản đáp. Thật ra hiện tại trong lòng hắn đang cười như nở hoa, thằng to xác ngu ngốc kia giữ Thạch Huyết lại trong người chẳng khác nào tự sát. Đáng lẽ hắn còn định cám ơn tên này một tiếng, giúp hắn tiết kiệm một chút sức lực.
- Đến lúc rồi.
Cảm giác được Thạch Huyết bắt đầu phát huy năng lực đáng sợ của mình, Nguyên Hạo liền bùng lên linh lực mạnh mẽ. Vô số đất đá xung quanh ùn ùn kéo đến không ngừng bao lấy hắn lẫn tên to xác lại tạo thành một khối khổng lồ, dày cộm.
- Ngươi tính dùng chiêu này để giam cầm ta sao, thật là ấu trĩ. Cái này chỉ có thể kéo dài hơi tàn của tiểu tử ngươi mà thôi.
Bên trong khối đất đá đang không ngừng được bồi đắp to lên, tên to xác cười gằn hét lớn nói. Chỉ là gã vừa dứt lời thì cảm thấy cơ thể mình tự nhiên yếu dần đi, giống như bị cái gì đó rút đi sinh cơ của mình. Vội vàng kiểm tra lại cơ thể, gã chợt biến sắc thất thanh.
- Thật là bỉ ổi, con dao cùn này đang hút tinh huyết của ta sao? Không dễ dàng như vậy đâu.
Định dùng linh lực để đẩy thanh chủy thủ tà môn ra khỏi cơ thể, tên to xác lại vấp phải sự tấn công mãnh liệt của tên thiếu niên. Nguyên Hạo bây giờ mới chân chính dùng hết sức mình ra để gây khó dễ cho đối phương, quyết không để gã có thời gian ép Thạch Huyết ra ngoài.
- Khốn kiếp
Trước nguy cơ sinh tử, tên to xác không ngần ngại bùng nổ hết sức lực của mình khiến cho Nguyên Hạo có chút không chống đỡ nỗi.
- Xem ra phải liều mạng rồi
Vốn trong Hư Vô Điểm của mình có tồn trữ một phần linh lực chuyển hóa sang dạng lỏng chỉ dùng khi nguy cấp, bây giờ Nguyên Hạo buộc phải dùng đến nó. Giống như cái van nước nhiều ngày bị khóa chặt, sau khi hắn mở ra thì lực lượng mạnh mẽ đó tuôn trào tràn ngập khắp cơ thể hắn. Bấy giờ, hắn mới cảm nhận rõ ràng được sức mạnh của mình tăng lên một cách nhanh chóng.
- Cái quái gì thế này?
Cảm nhận được đối thủ bỗng nhiên tràn trề linh lực, uy áp bỗng dưng tăng lên không kém gã nữa. Tên to xác nhất thời căng thẳng, gã không ngờ đến giờ phút này tên nhóc kia vẫn còn lá bài tẩy chưa sử dụng đến. Không có thời gian để do dự nữa gã vung hai tay lên đập thẳng xuống, quyết tâm tiêu diệt kẻ địch trước khi màn gia tăng thực lực hoàn thành.
“Uỳnh uỳnh”
Ngay khi gã đánh xuống, Nguyên Hạo cũng mở mắt ra giơ tay ngạnh kháng chống đỡ. Tuy không có khí lực đáng gờm như tên to xác nhưng về linh lực tinh thuần của Hư Vô công pháp lại hơn xa đối phương. Do đó, chỉ cần tung ra song chưởng hắn cũng không quá khó khăn đánh bật hai cánh tay như đá tảng của kẻ địch. Tốc độ bạo tăng, Nguyên Hạo liên tục tung cả chục chưởng pháp vào người tên to xác khiến gã rít lên phẫn nộ nhưng không thể làm gì hơn. Uy lực lẫn tốc độ của đối phương hiện tại đã lên đến tầm Trúc Cơ, đủ sức để đánh cho gã lên bờ xuống ruộng rồi.
- Ngươi...
Chưa kịp thốt xong câu, tên to xác liền phun ra một búng máu tươi. Dù cho phòng ngự của gã rất mạnh thì vẫn không tránh được việc bị tổn thương. Mà gã càng nổi điên thì Thạch Huyết lại càng hút tinh huyết nhanh hơn, cái chết càng đến gần hơn.
- Aaaaaaa
Tinh thần bị rối loạn, tên này không thể khắc chế độc tố của Nguyên Hạo nữa. Linh lực trong người gã nhanh chóng tiêu tán, gã chỉ có thể phẫn uất nhìn tên thiếu nên rồi từ từ tắt thở. Rất nhanh sau khi tên to xác gục xuống, cơ thể gã bị rút lại chỉ còn da bọc xong. Thỏa mãn với tinh huyết của Trúc Cơ kỳ, Thạch Huyết bay về tay chủ nhân của mình.
- Cũng may tên này chú trọng về thế chất nhiều quá, nếu hắn có linh lực hùng hậu thì e rằng ta không thể cầm cự được.
Thở ra một hơi, Nguyên Hạo biết dù mình thắng được nhưng rất hung hiểm. Kế tiếp hắn vẫn còn một đối thủ khó chơi nhất, tên lùn trong Hắc Lang huynh đệ. Ánh mắt lóe lên một cái, hắn lập tức vận dụng Hư Vô bí thuật để khí tức của mình được che dấu đi hoàn toàn.
Trận chiến giữa Nguyên Hạo và tên to xác nói nhì dài nhưng thật ra diễn ra vô cùng nhanh chóng. Lúc đầu tên lùn tỏ ra khá tự tin với em trai của mình thì một khắc sau gã đã có cảm giác không ổn. Cuối cùng gã không còn cảm nhận được khí tức của em mình nữa, kể cả tên thiếu niên kia cũng vậy. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu gã chính là hai người kia đã đồng quy vu tận với nhau rồi.
Từ xa, Liễu Hoành cũng không cảm nhận được khí tức của hai người bên trong khối đất đá nữa. Lão không dám lại gần kiểm tra vì nhìn thấy bộ dạng như sát thần của tên lùn. Đứa em cùng sinh ra tử của hắn đã chết khiến cho tâm lí của hắn bị đả kích trầm trọng. Sấm sét lúc này cũng đã dừng lại cả rồi, chứng tỏ tên thiếu niên chiến đấu với em mình có thể cũng đã bị tiêu diệt.
Mặc dù nhận định là vậy, nhưng vốn là kẻ nham hiểm, cẩn thận, tên lùn vẫn rất chậm rãi tiến từng bước đến gần khối đất đá. Tiếp theo gã dồn linh lực vào bàn tay, tung một chưởng lực cực mạnh đánh thẳng khiến cho khối đất đá nổ tung thành nhiều mảnh.
“Véo”
Một bóng mờ ngay thời điểm khối đá sụp đổ cực nhanh phóng ra ngoài. Đã chuẩn bị sẵn, tên lùn lại vung tay lên tung thêm một chưởng lực đánh về phía bóng mờ, đồng thời huy động phi kiếm phóng đến. Theo gã suy đoán đối phương dù giết được em mình thì cũng trọng thương, nên gã tuyệt không thể để hắn sống sót được.
“Bùm”
Ngay đúng lúc này, từ trong bụi đất trước mặt gã, một bóng đen mang theo sát ý dữ tợn xuất hiện ngay trong tầm mắt. Tốc độ, uy lực lần này hoàn toàn bất đồng với trước đó, gã cảm giác được nguy hiểm cực độ. Không có một cơ hội tránh né nào nữa, tên lùn điên cuồng thúc dục toàn bộ linh lực đánh về phía trước để liều mạng với đối phương.
- Muốn hạ ta thì ngươi cũng đừng mong sống tốt.
Tên lùn gào thét trong tuyệt vọng, bởi vì gã đã nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của tên thiếu niên. Vâng, chính lá ánh mắt tập trung đến cực hạn, không hề có một chút rung động nào cả. Điều này nói lên đối phương đã sẵn sàng lấy mạng đổi mạng với gã, sự quyết đoán này còn hơn cả những tên từng vào sinh ra tử lâu năm nữa.
“Xoẹt”
Không hề có tiếng động kinh thiên nào nổ ra, mà kết quả của pha tấn công vừa rồi rất nhẹ nhàng. Liễu Hoành từ xa chạy lại chỉ thấy hai người đứng đưa lưng về phía nhau. Một bên là Nguyên Hạo với người loang lỗ không ít huyết tinh, bên còn lại là tên lùn đứng yên như tượng, trên mặt mang theo ánh mắt thể hiện vẻ khó tin tột độ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, tên lùn ôm ngực của mình ngã gục xuống tử vong ngay tại chỗ. Một kích xuyên tim, không hề có cơ hội nào khác cho gã.
- Thắng rồi...Tiểu tử này vậy mà thật sự đánh bại được Hắc Lang huynh đệ rồi.
Mang theo niềm vui dâng trào kèm theo một chút cảm giác hoang đường, Liễu Hoành chạy vội đến đỡ lấy Nguyên Hạo. Những việc vừa trải qua trước mắt khiến lão vẫn còn cảm giác như nằm mơ, bàn tay già nua run run vỗ vỗ vai thiếu niên nói:
- Ta thật không lời nào để diễn tả được lòng biết ơn của mình... Ông trời không đoạn đường Liễu gia của ta. Cả Liễu gia sẽ mãi mãi nhớ ơn của tiểu thiếu hiệp đã ra tay tương trợ.
- Liễu lão gia chủ không cần phải khách khí với ta, nhận nhiệm vụ thì phải hoàn thành cho người. Đây là bổn phận và trách nhiệm của ta. Đám lâu la còn lại ta giao cho ngài xử lí, linh lực để duy trì trận pháp cũng sắp cạn kiệt rồi.
Nguyên Hạo tỏ ra mệt mỏi nói. Vừa rồi hắn đã thật sự liều mạng, chỉ cần lệch một chút nữa thôi là hắn đã trọng thương rồi. Không nhờ thực lực tăng lên thì hắn không đủ sức tăng tốc Di Ảnh Bộ để né được một phần chưởng lực của tên lùn kia được.
Nhìn trận pháp gần hết hiệu lực, Nguyên Hạo cảm thán không thôi. Trận pháp ngoài trận kỳ còn cần linh thạch để quán chú vào trận kỳ để duy trì, hoặc dùng một nguồn năng lượng nào đó. Bản thân trận pháp này là do Chiêu Lãm chỉ dạy hắn luyện chế ra nên linh thạch đưa vào trận kỳ rất ít. Cũng may là hắn đã xử lí xong mọi chuyện ổn thảo rồi.
Tầm hai mươi phút sau, dưới sức mạnh của tu vi Trúc Cơ, Liễu Hoành không khó càn quét cả đám hắc y thủ hạ của Trần và Thịnh gia. Đúng lúc lão định cùng các vị trưởng lão khác đang tiến lại mở lời cảm kích Nguyên Hạo thì một giọng nói gian ác vang lên:
- Liễu Hoành, mau đầu hàng đi. Tôn tử của ngươi đã lọt vào tay ta rồi