Hư Lộ

Chương 218: Chương 218: Đời vốn là kịch




- Thì ra là Trần dược sư, loại thảo dược này cũng là cỏ dại thông thường, ngài thích thì tại hạ xin tặng hết cho ngài.

Chủ sạp hàng là một lão già lưng khòm, nhìn có chút ti tiện. Vừa trông thấy người hỏi mua, lão ta liền nhanh tay đi đến, trưng ra bộ mặt nịnh nọt lấy lòng. Có vẻ như danh khí của tên vừa chen ngang này không nhỏ, nên lão ta mới phải chủ động như vậy.

- Hắc hắc, lão có đôi mắt không tệ, rất biết cách sống. Tốt lắm, đã vậy bổn đại sư sẽ không khách khí. Sau này ngươi có việc gì khó khăn cứ nói danh tự của ta ra là được. Tuy ta không phải cao nhân nổi danh gì nhưng rất nhiều bằng hữu ở xung quanh ngàn dặm đều biết tới, nể mặt một hai.

Gã dược sư kia mặt mày hớn hở, nở một nụ cười hài lòng rồi nhanh tay định vơ vét cả đống Hỏa Hương Thảo vào bên trong túi trữ vật. Khi gã nghĩ mọi chuyện thật quá thuận lợi dễ dàng thì một Trình Giảo Kim xuất hiện. Một tên thiếu niên có khuôn mặt non chẹt giơ một tay ra, mỉm cười sáng lạn lịch sự với gã.

- Vị huynh đài này, những thảo dược này hình như tại hạ tới trước đang lựa chọn thì phải.

- Cút ngay, chúng mày là ai mà dám ăn nói vô lễ với đại sư hả?

Một tên hộ vệ đi theo gã dược sư vừa thấy Nguyên Hạo lên tiếng thì hùng hổ bước ra, có dấu hiệu muốn động thủ. Chỉ là khi ánh mắt của tiểu Quân vừa nhìn tới thì gã chợt đông cứng người lại, một cảm giác áp bức đáng sợ vô hình đè xuống làm cho tên này không dám cử động một chút gì.

- Haha, nghe cách nói chuyện, hình như ngươi vừa mới tới nơi này?

Tên dược sư chiều cao hơn một thước chín, dáng người trông như lực sĩ nhiều hơn cười lớn bình thản hỏi chuyện. Có vẻ như gã không nhận ra biểu hiện khác thường của tên vệ sĩ cận thân của mình.

- Đúng vậy, tại hạ chỉ vừa tiến nhập hôm nay.

Cũng không có gì phải e ngại, Nguyên Hạo vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ đáp lời.

- Đúng là không biết không sợ chết. Ta nói cho ngươi biết, ta là Lương Thất, luyện dược sư nhất phẩm, khách khanh trưởng lão của Hắc Huyết Tông. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ tấn thăng lên nhị phẩm, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hắc hắc tiểu tử ngươi nghe xong đã rõ thân phận địa vị của bổn dược sư rồi chứ?

Giới thiệu xong, gã luyện dược sư vểnh mặt lên đầy ngạo nghễ kiêu căng. Gã tin chắc tên nhóc trước mặt sau khi biết được thân phận luyện dược sư phi phàm của mình sẽ sợ đến vỡ mật ra. Rồi sau đó hắn sẽ quỳ xuống khóc lóc cầu xin mình tha thứ, và gã sẽ có dịp dạy dỗ thị uy để bọn có mắt như mù kia không ai dám mạo phạm đến địa vị sự tôn quý của gã nữa. Chỉ là... bao nhiêu kịch bản đang hiện ra trong đầu Lương Thất chỉ là hão huyền mà thôi, Nguyên Hạo vẫn trơ ra như húc gỗ, lắc nhẹ đầu trả lời:

- Thì ra các hạ là luyện dược sư, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là ngươi có thể giành lấy món hàng ta đã chọn được. Làm gì cũng phải có thứ tự trước sau chứ. Trưởng quầy, là ta đến chọn loại thảo dược bày đúng không?

- khách nhân, là...là...

Lão bản chủ sạp giọng lắp bắp sợ hãi, không biết nên trả lời thế nào. Ở đây có nhiều người đều trông thấy thiếu niên kia lựa chọn truốc, đang định thanh toán thì gã Lương Thất chen ngang muốn cướp phần. Nếu lão đổi trắng thay đen nói dối sẽ bị ô danh, chúng đạo hữu khinh bỉ. Sai này muốn đặt chân tìm sinh ý e là cũng chẳng ai dám hợp tác hay mua bán với mình nữ. Mặc dù tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, nhưng trên miệng ai cũng đầy đạo nghĩa. Một kẻ trơ trẽn làm điều xấu liền sẽ bị muôn người tự cho là đạo đức thánh hiền rủa xả, cách li.

Tuy nhiên, ở chiều ngược lại cũng là con đường chết. Đắc tội với tên nhóc trước mặt cùng lắm thì đi một nơi thật xa để kiếm ăn lại từ đầu là được, còn dám vuốt râu hùm của tên luyện dược sư của Hắc Huyết Tông này thì... Khó lòng sống sót. Đừng nói là khách khanh trưởng lão của Hắc Huyết Tông, dù là thân phận luyện dược sư thôi có cho thêm mười la gan lão ta cũng không dám chọc vào.

Mẹ nó chứ, hôm nay ra đường buôn bán không coi ngày hay sao mà lại gặp chuyện xúi quẩy như thế chứ. Thầm chửi trong lòng, khuôn mặt lão chủ sạp cứ như đưa đám. Một bên là chết, một bên là danh dự không còn, đường nào cũng thiệt thân.

- Khụ khụ, chàng trai trẻ à, ở tuổi cậu mua thảo dược cũng chẳng có ích lợi gì nhiều. Trong khi đí, nếu để dành cho Lương Thất đại sư đây sẽ trở thành đan dược quý báu, giá trị liên thành. Do đó, tôi nghĩ cậu hãy chọn món hàng khác đi, tôi sẽ giảm giá ưu đãi cho cậu.

Trong cái khó ló cái khôn, lão trưởng quầy không hổ là dân trải đời. Dù trong thế bí lão ta vẫn nghĩ ra cách đối đáp uyển chuyển tránh mất lòng cả hai. Dù có phải tổn thất một chút nhưng so ra vẫn còn tốt chán.

Thấy lão ứng đối nhanh nhạy, Nguyên Hạo chửi một tiếng lão hồ ly trong lòng. Vốn hắn muốn cho lão già thích vuốt đuôi nịnh hót này một bài học, không ngờ lão ta đã hóa giải được. Nhưng mà xui cho lão, lại đụng ngay Nguyên Hạo, hắn nào để kẻ khác có thể xoay chuyển cục diện dễ dàng như thế.

- Haha, lão thật khéo nói. Mấy cây cỏ thuộc tính hỏa này ở sa mạc có rất nhiều, nào phải thứ quý giá gì. Lão chỉ đem thứ xem như rác rưởi vô giá tặng cho Lương Thất đại sư thì có phải quá sỉ nhục danh dự của ngài ấy không? Chính ta cũng thấy bất bình thay, nếu lão biết điều thì mấy loại thảo dược quý giá trên trăm năm này lão nên hiến dâng hết cho đại sư để luyện chế. Như vậy, công đức của lão sẽ vô lượng, mà đại sư cũng sẽ hài lòng vì thái độ thành khẩn của lão. Lương Thất đại sư, ngài thấy đúng không?

Khéo léo một lần nữa đào sẵn một cái hố to cho lão chưởng quầy nhảy vào, giọng nói của Nguyên Hạo lại càng thành khẩn, phối hợp y như thật. Dĩ nhiên, những kẻ sỏi đời nhìn qua đã thấy có điểm bất ổn, nhưng họ cũng chỉ đứng ngoài vui vẻ xem vở kịch đang hồi hấp dẫn mà thôi.

Riêng tên Lương Thất lại càng hồ đồ. Gã vốn quá tự cao về cái biển hiệu luyện dược sư của mình, cho nên khi nghe lời nói của Nguyên Hạo thì lại nghĩ sang hướng khác. Gã cho rằng tên nhóc kia muốn lấy công chuộc tội, nên mới ép dí lão trưởng quầy đem hết vật phẩm giá trị tặng cho mình. Nếu người ta đã có lòng thì mình từ chối cũng không nên, chỉ là gã không biết phải trả lời thế nào.

- À, ừm, việc này...

- Lương Thất đại sư, người không cần nói nữa. Tấm lòng của ngài quả thật mênh mông hơn cả biển lớn. Ngài một lòng vì ma đạo luyện chế đan dược, tăng cường thực lực cho mọi người, âm thầm chịu đựng bao khó khăn, vất vả mà không oán than một lời. Dẫu biết thứ quan trọng với luyện dược sư là tài nguyên, ngài phải một mình đến phường thị nhỏ bé này tìm kiếm đã đủ chứng tỏ đức độ của mình. Lão bản, ngươi phải thấy vinh dự khi được cống hiến cho Lương Thất đại sư, cống hiến cho ma đạo. Mọi người nghĩ đúng không?

Lại một pha tự biên tự diễn xuất sắc, Nguyên Hạo với khí tiết lẫm liệt, lời nói bi tráng, hùng hồn đã đánh động tâm can của rất nhiều người đang xem náo nhiệt. Quang Minh hội gây chiến đã khiến không ít kẻ mất người thân, bằng hữu, phải chạy trốn như chó nhà tang. Giờ có người đánh trúng chủ đề mấu chốt liền khơi dậy lửa thù hận trong lòng mọi người khiến họ đồng thanh trả lời:

- Đúng vậy, tiểu hữu này nói rất phải, chúng ta phải biết vì ma đạo ra sức của mình.

- Quá hay, tôi không nghĩ Lương Thất đại sư lại hi sinh nhiều như vậy. Từ giờ, ngài ấy là tấm gương của Lão Phùng tôi.

- Lương Thất đại sư đức độ tài năng đều hội tụ, đúng là rồng phượng trong loài người chúng ta.

Vô số lời đồng tình, cảm thán, tán dương tên Lương Thất lên đến tận mây xanh. Mà bản thân gã cũng đang cảm thấy lâng lâng dù biết mình nào có tốt đẹp được như thế, e là cả một phần ngàn cũng không tới. Con người vừa thích lợi là muốn tiếng tăm, giờ đây tự dưng gã lại có đủ. Điều này khiến Lương Thất nhìn Nguyên Hạo đầy hài lòng, còn muốn khen thưởng vài câu.

Tình thế coi như đã an bài, lão bản chủ sạp chỉ đành cúi đầu thở dài, nuốt hận vào tim. Ai ai cũng một lời như nhau như thế thì lão có thể làm gì khác nữa, coi như chuyến này mất sạch cả vốn luyến làm ăn rồi.

Cá đã cắn câu, kịch vui đã đến cao trào, Nguyên Hạo khẽ cười nhạt rồi lăn xăn như một tên nô tài. Hắn lấy ra một cái túi trữ vật, kiểm kê các món hàng giá trị thu hết lại rồi đến trước mặt Lương Thất dâng lên và nói:

- Lương Thất đại sư, đây là tất cả lòng thành mà vị trưởng quầy hiếu kính ngài, mong ngài hãy nhận, đừng từ chối. Ma đạo còn cần những vị cao nhân như ngài chỉ đường dẫn lối.

- Tốt, tốt, tốt. Ngươi rất hiểu đại nghĩa, cũng là hạt giống tốt của ma đạo. Tiểu tử ngươi tên là gì?

Liên tục thốt lên ba chữ tốt, Lương Thất cố giữ vẻ đạo mạo, không liếc nhìn mà phẩy tay một cái đem túi trữ vật cất vào trong. Gã không biết, khóe miệng của tên thiếu niên trước mặt khẽ nhếch lên một cái đầy ẩn ý.

- Tiểu nhân tên Nhị Cẩu, được vì đại nhân ra chút sức là vinh hạnh của tiểu nhân rồi. Không đáng để người phải nhắc tới đâu.

Gãi gãi đầu, Nguyên Hạo tỏ ra mắc cỡ, cứ xua tay liên tục làm mọi người đứng xem đều cười lên yêu thích. Một kẻ ngô nghê có trái tim nhiệt huyết, đó là suy nghĩ của Lương Thất và hầu hết những ai có mặt khi đánh giá về tên thiếu niên này.

- Được rồi, ta cũng không để ngươi chịu thiệt. Ngươi cầm lấy lệnh bài này của ta, sau này có thể đến Hắc Huyết Tông tìm một danh ngạch đệ tử ngoại môn. Còn không thì có thể đến nơi trú ngụ của ta, ta sẽ nhận ngươi làm linh đồng. Nếu tư chất tốt, ta sẽ cất nhắc truyền dạy một chút dược đạo cho.

Cả rừng người đồng loạt trầm trồ, ồ lên một tiếng sửng sốt lẫn hâm mộ. Được làm dược đồng của luyện dược sư, đây là mơ ước của bao nhiêu người mà không được. Tiểu tử này chỉ đứng ra nói vài câu lại có thể vớ được may mắn cỡ này. Nhiều chủ sạp hàng thiếu điều đem hết hàng hóa ra biếu cho vị đại sư kia để được một cơ hội như vậy.

Trong mắt nhiều người, cái Nguyên Hạo đạt được như lệnh tiễn vô giá. Nhưng đối với hắn, thứ này so với đồng nát không khác là mấy. Đùa sao, ca ca đây sắp tấn thăng tam phẩm dược sư hàng thật giá thật. Một tên dược sư nhất phẩm như ngươi ngược lại muốn làm linh đồng cho ta cũng thấy chướng mắt đó.

Dù lòng đầy khinh bỉ tên Lương Thất không biết trời cao đất dày, Nguyên Hạo vẫn biểu hiện mừng rỡ, hai tay có phần run rẩy nhận lấy. Sau đó, hắn liên tục rối rít cảm ơn và từ từ lui xuống hòa vào đám đông biến mất.

Bấy giờ, trò vui đã hạ màn, không còn gì thú vị nên dòng người tụ tập cũng tản ra. Lương Thất với thu hoạch vượt xa mong đợi, lòng vui như nở hoa cũng trở về động phủ của mình.

Riêng lão chủ sạp thì lủi thủi thu dọn, tâm phế đau đớn, đứt từng mảnh ruột. Đống hàng hóa mất đi đó lão phải tốn hai, ba năm trời thu thập mới có được. Chỉ vì một phút khôn vặt mà trở thành tay trắng, thế sự đúng vô thường mà. Ngay lúc này, một cái túi trữ vật không biết từ nơi nào lại rớt ngay trước mặt lão, kém theo một giọng nói truyền âm tới:

- Bên trong là một số đan dược, coi như bù lại số hàng hóa ngươi đã mất. Cố gắng sống thật tốt, không phải lúc nào ngươi cũng may mắn gặp người như ta đâu. Tạm biệt.

Một giọt lệ dài lăn trên những nếp nhăn của lão chủ sạp, lão đứng một hồi lâu như vậy rồi quỳ sụp xuống nức nở khóc. Người đi đường cho rằng lão khóc vì xót của mà thôi.

- Ta thật không hiểu, tại sao ngươi phải giúp lão già đó. Trong khi lão ta vốn chỉ muốn lấy lòng tên dược sư kia.

Cùng đi bên cạnh, tiểu Quân khó hiểu lên tiếng thắc mắc.

- Bản chất lão ta không quá tệ, nếu lão thật sự muốn hại ta thì sẽ thẳng thừng lấy lòng tên luyện dược sư kia để chèn ép ta. Đằng này, lão muốn ta nhường cho tên kia, còn lão thì đền bù cho ta một ít. Xét về thương nhân bình thường thì ứng xử như vậy là hợp lí, không quá tuyệt tình. Do đó, ta mới tặng lão cho một chút đan dược coi như tưởng thưởng cho nghĩa cử đó.

Nguyên Hạo cười như không, chắp tay sau lưng, nhàn nhạt giải thích.

- Vậy tại sao ngươi phải diễn nhiều trò, tốn hơi với tên luyện dược sư kia. Không phải chúng ta dùng sức mạnh nghiền ép hắn là có được thứ mình muốn rồi sao?

Tiểu Quân không chịu thôi, cau mày tiếp tục hỏi. Lân này, Nguyên Hạo ngừng bước, xoay sang nhìn tên nhóc tì đi cùng mình cười dài đáp:

- Đời vốn là kịch, nhân sinh thật thật giả giả có ai phân biệt được. Tuy ngươi rất mạnh nhưng Nguyên Hạo ta không thể dựa dẫm vào ngươi suốt. Điều đó không tốt với sự phát triển của ta sau này. Một kẻ muốn làm nên nghiệp lớn thì không nên đứng dưới mái hiên của người khác. Vả lại, không phải việc gì cũng nên cậy mạnh mà cường ngạnh. Kẻ nhân nghĩa đi khắp thế gian, dù là quân tử hay tiểu nhân củng luôn lấy lí lẽ ra để làm vũ khí công kích. Mãnh tướng thất phu chỉ có thể lấy một chọi trăm, nhưng thống soái thật sự chỉ dùng trí có thể bình định cả trăm vạn hùng binh. Tiểu Quân, nếu tương lai ngươi muốn làm vương một cõi thì phải quán triệt điều này. Thực lực phải đi cùng với trí tuệ mới nắm giữ được thiên hạ trong tay mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.