- Hừm, ta lao động khổ cực cho lão cả tháng trời, bây giờ lão mới chịu hỏi đến tên ta sao? Ta gọi là Nguyên Hạo, mới bái sư nhưng sư môn tên gì, ở đâu ta cũng không biết nữa. Vì phải chữa bệnh cho đứa cháu mình nên sư phụ ta đưa ta đến Vạn Dược Cốc trước, sau khi xong việc chúng ta mới hồi tông môn sau.
Tỏ ra không vui trả lời, Nguyên Hạo cảm thấy lão già này hôm nay khá quái đản. Tự nhiên theo dõi mình rồi còn lại còn hỏi thăm tên họ, là gì, sư phụ là ai nữa chứ. Chẳng lẽ lão già này phát hiện tư chất đáng ngờ của ta nên muốn dò xét? Nghĩ như vậy, hắn liền tỏ ra cẩn trọng, đầu óc xoay chuyển xem nên đối phó thế nào. Thế nhưng câu nói tiếp theo của lão già lại khiến hắn giật mình ngạc nhiên.
- Ngươi có thích luyện dược không?
Lão vẫn không nhìn hắn mà buông ra một câu vu vơ như vậy. Suy nghĩ mọi việc trong vòng vài giây, Nguyên Hạo chợt mỉm cười rồi đáp lại:
- Luyện dược sư là chức nghiệp cao quý mà ai cũng hằng mong ước nên nếu vãn bối nói mình không thích thì là nói dối. Có điều, vãn bối vốn là một tán tu, không có cơ hội tiếp xúc cũng như dược dạy bảo nên tất cả khái niệm và kiến thức về luyện dược chỉ là con số không. Không biết lão tiền bối hỏi như vậy có ý gì không?
- Không có gì, ta thấy ngươi tư chất rất tốt, nếu không luyện dược thì thật là uổng phí. Đây là tài liệu về luyện dược sư nhập môn, ngươi hãy tự mình chiêm nghiệm đi.
Như lần trước, lão lại quăng ra mội cái ngọc giản rồi biến mất tăm, xem ra lão già này có sở thích lúc ẩn lúc hiện thì phải. Cầm ngọc giản trên tay, ánh mắt Nguyên Hạo nóng lên, Tiểu Vô từng nói hắn có Hư Vô linh căn sẽ là thiên tài về các chức nghiệp. Nếu như vậy thì chỉ cần có tư liệu để nghiên cứu thì hắn sẽ có hi vọng rất lớn để thành công. Sau khi hoàn thành công việc chăm sóc dược viên, hắn không thể chần chờ thêm nữa liền lấy ngọc giản ra nghiên cứu. Vừa đọc vào được một lúc, Nguyên Hạo tỏ ra không tin nổi thì thào:
- Để trở thành luyện dược sư căn bản cần phải có kiến thức về dược thảo, khả năng khống hỏa và dược phương. Ngoài ra nếu muốn làm một luyện dược sư giỏi cần phải có hỏa diễm đặc thù riêng cho mình nữa, chẳng hạn như thú hỏa. Hai điều kiện đầu tiên ta chẳng phải có sẵn rồi sao, tất cả đều nhờ lão già kia cả. Không lẽ...
Mọi thứ quá trùng hợp khiến Nguyên Hạo lập tức nghĩ đến việc lão già kia đang âm thầm giúp đỡ hắn. Có điều tại sao lão lại không công khai thì hắn đoán do cá tính lão ta đặc biệt khác người hoặc có điều gì đó khó nói nên mới làm vậy. Phán đoán thêm cũng không được gì, điều quan trọng hắn biết mình đã mang ơn của người ta thì phải ghi nhớ trong lòng. Việc hắn cần nhất bây giờ là cố gắng trở thành một luyện dược sư chân chính mới được. Nghĩ như vậy, Nguyên Hạo liền tiếp tục nghiên cứu ngọc giản.
- Các bước luyện đan gồm có tinh chiết thảo dược, dung hợp tinh chất thảo dược theo đan phương, cuối cùng là thành đan. Mỗi bước đều có những yêu cầu về kỹ thuật và những điểm khó khăn riêng cần lưu ý. Ở đây có ghi thêm vài tâm đắc và diễn giải của lão già khi luyện dược, lại thêm vài dược phương đơn giản làm ví dụ để luyện tập nữa chứ. Xem ra cái luyện đan cơ sở này lão viết riêng dành cho người quen, chứ không ai lại đem những kinh nghiệm của mình đi rao đại trà như bán hàng ngoài chợ được.
Cảm giác có chút xúc động, Nguyên Hạo sờ sờ mũi thấy hơi cay cay. Xem ra lão già này ngoài lạnh trong nóng, không biết lão vì điều gì mà lại hỗ trợ hắn nhiều như thế nhưng phần tâm ý này chẳng khác nào sư phụ với đệ tử cả.
- Để luyện dược cần có lô đỉnh, đỉnh càng tốt thì hỗ trợ luyện dược hiệu suất càng cao. Hình như bên trong Vạn Dược Cốc có phường thị để mua bán trao đổi thì phải, ta cũng đến đó xem tìm được đỉnh nào thích hợp để luyện tập không?
Quyết định như thế hắn liền kiểm tra lại số linh thạch của mình rồi nhanh chóng rời đi. Phường thị bên trong Vạn Dược Cốc được cấu trúc và quản lí khá đặc thù. Có vị trí nằm bên trong phạm vi quản hạt của cốc nên nơi đây được xem là nơi buôn bán hết sức an toàn, vì thế phường thị ở đây thu phí dụng mở sạp hàng không hề rẻ. Có điều luyện dược sư chính là chức nghiệp hái ra tiền, nên chỉ cần món hàng mà họ muốn thì giá cả dù mắc bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Chính vì thế mà các sạp hàng ở phường thị này chủ yếu buôn bán vác loại thảo dược quý hiếm, tài liệu yêu thú, các thứ phụ trợ luyện đan như lô đỉnh. Ngoài ra cũng có một số sạp hàng buôn bán các mặt hàng khác như vũ khí, phù lục vvv Tất nhiên những sạp hàng này không phải là trọng điểm ghé thường xuyên của các luyện dược sư. Đi dọc con đường tấp nập người qua lại, Nguyên Hạo nhìn thấy vô số những thảo dược kỳ dị, trân quý mà hắn đã được đọc bên trong thảo dược toàn thư. Thậm chí có lúc nhìn thấy những loại quá độc đáo hiếm thấy, hằn còn dừng lại quan sát thực tiễn một chút rồi mới rời đi. Mãi một lúc vòng vo, hắn cuối cùng cũng dừng chân trước một quầy hàng khá lớn bán lô đỉnh. Nhìn uy thế của sạp hàng, Nguyên Hạo khá hài lòng liền cất bước đi vào.
- Khách nhân, không biết ngài cần tìm vật gì? Tiểu nhân có thể giúp gì được cho ngài?
Vừa thấy khách hàng, một tên nhân viên phục vụ lập tức chạy đến và mỉm cười hỏi han. Nguyên Hạo nhìn thái độ phục vụ của cửa hàng này thì gật đầu một cái liền không lạnh không nóng nói:
- Ta chỉ muốn tìm một cái đỉnh cấp thấp dành cho người mới tập luyện dược thôi. Không biết cửa hàng có bán loại này không?
Nghe thấy đối phương chỉ mua đỉnh loại thấp nhất dành cho người mới tập tành học nghề luyện dược sư, tên phục vụ có chút thất vọng trong lòng. Tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn lịch sự lễ phép nói:
- Bẩm, cửa hàng chúng tôi có đủ loại lô đỉnh. Cái ngài cần tôi sẽ cho người mang đến ngay, xin ngài đợi một chút.
Nói xong câu, tên phục vụ liền kính cẩn cúi chào rồi thối lui vào bên trong. Trong lúc chờ đợi, Nguyên Hạo liền đi dạo xem những lô đỉnh trưng bày bên trong cửa hàng. Có rât nhiều loại khác nhau được giới thiệu cho khách nhân, từ cao cấp đến bình dân, từ chất liệu quý hiếm đến phổ thông. Ngay cả kiểu dáng cũng muôn hình vạn loại, có cái thì nhìn thô thiển nhưng vững chắc, cái thì màu mè tinh xảo, có rất nhiều lựa chọn phụ thuộc vào sở thích của người mua. Còn đang thong dong ngắm nghía các món hàng đầy kiểu dáng thì đột nhiên Nguyên Hạo nghe tiếng của nữ nhân phía sau mình vọng đến.
- Hừm, có lô đỉnh nào loại tốt thì cứ mang ra đây cho bản cô nương lựa chọn, nếu hài lòng bản cô nương sẽ thưởng cho.
Giọng nói quá quen thuộc khiến hắn phải quay người lại nhìn xem là ai. Rốt cục hóa ra chính là cô nàng hôm trước hắn gặp tại Hỏa Các tầng ba, lúc này cô gái kia cũng nhận ra hắn bèn chống nạnh đi đến trước mặt hắn.
- Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là gã lần trước dám phớt lờ bản cô nương đúng không? Hôm nay ngươi sẽ không dễ dàng chạy thoát như bữa trước nữa đầu. Lưu ca, Vĩ ca, hai người canh ở cửa giúp ta, đừng để tên này trốn ra khỏi cửa hàng đào tẩu mất.
Hai gã thanh niên đi theo vừa nghe cô gái ra lệnh liền gật đầu cười lạnh rồi nhanh chóng đứng chắn ngay cửa ra vào rồi nhìn chẳm chằm vào Nguyên Hạo. Trong mắt hai tên này, tên thiếu niên không nhìn rũ tu vi kia rõ ràng là chán sống rồi, không biết mình đã làm phật lòng cô gái có bối cảnh không tầm thường này. Trái với thái độ hùng hổ của cô gái, Nguyên Hạo lại tỏ ra khá bình thản. Thể loại tiểu thư đài cát nghĩ mình là tâm điểm thiên hạ này hắn đã quá quen rồi. Buông cái đỉnh mình đang quan sát ra, hắn nhàn nhạt trả lời cô gái:
- Ta không quen biết cô thì sao có thể nói ta phớt lờ cô được. Thứ hai là cha mẹ cô không dạy cô cách hỏi chuyện người khác một cách lịch sự ra sao à? Trong mắt ta không có người đẹp hay xấu, chỉ có nhân cách tốt hay tệ thôi, mỹ nữ thì sao chứ? Ta không quan tâm.
- Ngươi... Đệ tử toàn Vạn Dược Cốc này ai không biết bản tiểu thư Vũ Đào ta là thiên kim của đại trưởng lão chứ. Ngươi rõ ràng là cố ý làm như vậy.
Cô gái bị gã thiếu niên lạ mặt lên giọng dạy dỗ khiến cho tức giậc đến đỏ bừng cả mặt. Từ lúc sinh ra đến giờ chưa ai trong cốc dám ăn nói lớn tiếng với cô nửa lời chứ đừng nói chi dám dạy đời cô như vậy. Thế nhưng mặc kệ cô có dậm chân tỏ thái độ sao thì Nguyên Hạo vẫn không nhường nhịn nửa bước. Đáp lại câu nói của cô, hắn cười lớn mang theo tiếu ý.
- Haha, thật xin lỗi, cô nương đã nhầm rồi. Ta vốn không phải người của Vạn Dược Cốc, chỉ là tạm thời trú ngụ nơi đây để đợi bằng hữu chữa bệnh mà thôi.
- Ngươi nói dối, ngươi không phải đệ tử Vạn Dược Cốc thì làm sao có thể xâm nhập vào Hỏa Các để thuê hỏa phòng sử dụng được.
Cô gái lắc đầu nhất định phủ quyết. Luật lệ của Vạn Dược Cốc vô cùng sâm nghiêm, bất kỳ kẻ nào thân phận không rõ ràng đều không thể bước vào những nơi cấm địa như Hỏa Các được. Nghe cô gái nói thế, Nguyên Hạo hiểu ra vấn đề, bèn móc từ trong người ra cái lệnh bài rồi giơ ra cho cô xem và cười cợt nói:
- Ta có lệnh bài của Trúc trưởng lão nên có thể tự do ra vào Hỏa Các. Thế nhưng ta không phải đệ tử hay thân nhân của lão, chỉ là lão trả công ta chăm sóc tốt dược viên của lão mà tiện tay giúp đỡ thôi. Vi vậy căn bản ta không biết cô là ai cả.
Nhìn cái lệnh bài khắc chữ “Trúc” trước mặt, cô gái mím chặt môi rồi xoay người đùng đùng bỏ ra khỏi cửa hàng khiến cho hai gã thanh niên đang canh cửa kia bối rối chạy đuổi theo. Một trong hai tên không hiểu chuyện xảy ra bèn hỏi:
- Vũ muội, sao muội lại buông tha cho tên tiểu tử đó như vậy?
Cô gái ánh mắt nổi lửa quay sang hai tên thanh niên trả lời giọng bực dọc:
- Hai người không thấy cái lệnh bài tên đó đưa ra sao? Đó chính là của lão già họ Trúc đáng ghét đó.
- Trúc trưởng lão sao?
Hai gã thanh niên vừa nghe đến lệnh bài có chữ “Trúc” thì đồng thanh hô lên. Bên trong Vạn Dược Cốc này chỉ có một vị trưởng lão duy nhất mang họ này mà thôi.
- Chứ còn ai vào đây nữa. Các người cũng biết lão đó nổi tiếng là lão điên mà, khu vực lão cư ngụ không hề có đệ tử nào dám bước chân vào cả. Tên này từ đâu có lệnh bài của lão thì tất nhiên không phải loại tầm thường rồi. Cái gì chăm sóc vườn dược thảo chứ, ngươi có nghe tên chăm vườn thảo dược nào được khen thưởng lệnh bài chưa? Ta xem chừng tên thiếu niên này rất có thể là đệ tử mới thu nhân của lão quỷ đó.
Vũ Đào nói ra phán đoán của mình, cô cũng không phải ngốc. Dưới tình huống thân phận đối phương như vậy, tốt hơn là không nên gây chuyện. Không phải cô sợ hắn mà là e ngại tên sư phụ điên của hắn đến kiếm chuyện thôi, lão điên đó giận lên thì chuyện gì cũng có thể làm cả. Nguyên Hạo chắc không ngờ rằng cái lệnh bài kia lại giúp hắn tránh được một lần phiền phức, nhưng mọi chuyện rắc rối vẫn chỉ là mới bắt đầu thôi.