Hư Lộ

Chương 105: Chương 105: Kịch chiến




- Sư phụ, người đến vừa kịp lúc đấy hắc hắc.

Nguyên Hạo cười ngoác miệng hướng về vị lão bà tóc bà khuôn mặt lạnh tanh như sát thần vừa mới xuất hiện.

- Hừ, tiểu tử thối, ngươi cứ chạy lung tung gây rối rồi lại bắt bà lão này đến dọn dẹp giúp à.

Nguyệt lão không chần chừ mà mắng cả một đoạn xối xả lên đầu tên đệ tử của mình khiến cho người xung quanh há hốc ra nhìn. Đúng là chỉ có sư phụ bá đạo như thế mới trị được tên tiểu quỷ này.

- Vị vừa mới xuất hiện có phải là Nguyệt Linh chưởng môn của Hắc Điểu Môn không?

Thanh Hiên nhìn bà lão mỉm cười thân thiện rồi ôm quyền chào hỏi. Nguyệt lão nhàn nhạt nhìn qua cô nàng đang đứng kế tên đệ tử của mình rồi quay sang hắn hỏi:

- Cô bé này không tệ, xinh đẹp lại tu vi cao, xứng đôi với đồ đệ cưng của ta. Cô ta là ý trung nhân con mới quen sao Hạo nhi?

Mãi cho đến bây giờ Nguyên Hạo mới biết được tông môn của mình tên gọi là gì. Hắc Điểu Môn sao? Tên cũng đâu có gì ghê gớm mà phải giấu giếm đến thế chứ? Đang miên man suy nghĩ nên hắn vô thức gật đầu ừ một tiếng khiến cho mọi người đều hít vào một hơi lạnh.

- Má, ta nghĩ tên nhóc này ăn gan cọp rồi, không ngờ hắn không biết sống chết đến vậy. Dám tự nhận Thanh Hiên tiên tử là người yêu của mình nữa chứ.

Phong Bạo tuy hung hăng càn quấy nhưng cũng sợ cô nãi nãi chưởng môn Bách Xà Tông một phép. Giờ thấy tên thiếu niên Ngưng Khí kia bá đạo hơn cả mình thì chỉ biết giơ ngón tay cái lên cam bái hạ phong mà thôi.

Tội nghiệp nhất là Thanh Hiên, sống ngần ấy năm, nàng luôn vô cảm trước bao nhiêu lời ngọt ngào tán tỉnh, bất động thanh sắc trước mọi chiêu trò câu dẫn.. Thế mà hôm nay, gặp phải tình cảnh này, cô nàng chỉ biết đỏ mặt đứng đó, không biết phản bác thế nào cả

- Chưởng môn, người có sao không?

Mãi cho đến khi vị đại trưởng lão của Bách Xà Tông cảm thấy vị chưởng môn của mình có dấu hiệu không ổn nên bước lên hỏi thăm thì nàng mới giật mình tỉnh ra. Có điều tỉnh rồi thì nàng lại lắp bắp trả lời giống như cô con dâu lần đầu ra mắt mẹ chồng vậy.

- Ta...ta...hắn..không phải...mà là...

Cả đám mỹ nữ trưởng lão của Bách Xà Tông lẫn Phong Bạo đều sững sốt há mồm to hết cỡ trước cảnh tượng này. Đây là vị mỹ nữ cao cao tại thượng, lãnh ngạo với quần hùng thiên hạ sao? Là Nguyên Anh kỳ cường giả nổi tiếng sát phạt quyết đoán của ma đạo ư? Tại sao bọn ta quen biết nàng mấy trăm năm mà chưa từng gặp hình ảnh này vậy chứ? Quá ư là khủng khiếp rồi.

Khuôn mặt dở khóc dở cười, Nguyên Hạo mới biết mình mãi lo suy nghĩ mà lỡ lời gây họa mất rồi. Thế nhưng khi nhìn hình ảnh mắc cỡ của Thanh Hiên thì hắn lại ngẩn người ra.

“Trông nàng lúc này xinh đẹp hơn khi dùng mị thuật rất nhiều. Ta thích hình ảnh một cô nương thuần khiết như vậy, không tì vết, không giả dối, y như một đóa quỳnh hương thơm ngát, tựa như dạ minh châu không phủ bụi trần.”

Nhìn tên đệ tử của mình rồi liếc sang cô nương bên cạnh, Nguyệt lão đảo mắt đã hiểu sơ sơ vấn đề rồi. Nói gì thì bà ta cũng sống cả ngàn năm, kinh nghiệm về mặt tình cảm khá phong phú nên chỉ cần quan sát sơ một chút là phán đoán được thôi. Nhưng đây là chuyện tốt, làm sao bà có thể phá vỡ thế cục vi diệu này cơ chứ. Nguyệt Lão liền khoát tay ngăn Thanh Hiên đang lắp bắp lại rồi mỉm cười ôn hòa nói:

- Con cứ yên tâm, nếu Hạo nhi có ăn hiếp con thì cứ nói ta, ta nhất định sẽ cho tiểu tử này một bài học. Còn bây giờ chúng ta phải hợp lực lại tiêu diệt bọn bán thân cho quỷ dữ này. Các đời tiền nhân đã hi sinh để giành lấy sự sống cho cả Lạc Thần thì đời sau, dù chính phái hay tà phái đều có trách nhiệm phải bảo vệ cho được thành quả này. Vũ Chiến, ngươi tội tày trời, còn không mau đầu hàng đi.

Một lần nữa các thành viên của Bách Xà Tông và Hóa Đao Môn suýt tí té từ trên cao xuống mặt đất. Không ngờ tên đệ tử kia trơ trẽn trắng trợn nhận bậy bạ làm người yêu của người ta thì thôi đi, đến cả sư phụ của hắn cũng mặt dày không kém tí nào. Các ngươi có bao giờ nghe Ngưng Khí kỳ ăn hiếp Nguyên Anh cường giả chưa? Cô ta chỉ cần phất tay nhẹ thôi là đệ tử của bà tan xương nát thịt rồi đó. Đúng là thầy nào trò nấy mà!

Mặc dù những gì xảy ra đã vượt qua xa nhận thực của mọi người ở đây nhưng bọn họ vẫn biết hiện tại không phải là lúc quan tâm chuyện đó. Việc bị vạch trần mọi việc của mình khiến cho sát ý của Vũ Chiến lên đến cực điểm, lão cùng đám thủ hạ của mình đang xiết chặt vòng vây lại chuẩn bị ra tay tấn công trước.

- Hừ, lộ mặt rồi bây giờ muốn giết người diệt khẩu sao? Xui cho ngươi, những người còn sống sau trận chiến một ngàn năm đó không nhiều, nhưng ta lại là một trong số đó. Vị Thanh Hiên tiên tử này biết được thân phận của ta thì ta cũng không cần mất công giải thích nữa. Muốn chứng minh điều ta nói không khó, chỉ cần tóm tên quái vật ở dưới, mổ xác ra phân tích là biết ngay thôi. Thế nào, ta nói không sai chứ?

Nguyệt lão bắt đầu tản mát khí thế Nguyên Anh hậu kỳ của mình của mình ra dữ dội. Ngay cả Phong Bạo lẫn Thanh Hiên cũng nhanh chóng ra hiệu cho các trưởng lão bên mình chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, nếu những lời vị lão bà này là sự thật thì chắc chắn đám người Vũ Chiến này sẽ không tha cho họ rời đi mà phải giết hết người có mặt ở đấu giá hội này để che giấu sự việc này lại.

- Haha, nếu như các ngươi đã hiểu ra mọi việc thì ta cũng không phải che giấu nữa. Đúng vậy, ta đang cố tình ngăn chặn các ngươi hỗ trợ con ả La Sương kia. Chỉ cần mọi việc xong xuôi thì bọn ta sẽ hợp lực xử lí các người, bất quá mọi chuyện đã bại lộ thì ta đành phải tiễn các ngươi đi sớm hơn vậy. Tất cả động thủ.

Vũ Chiến vừa ra lệnh thì lập tức hai mươi tên chấp sự lẫn trưởng lão đồng loạt ra tay. Nhất thời, pháp bảo, vũ kỹ được thi triển khiến cho tràng cảnh trở nên hết sức hỗn loạn. Do bên phía đối thủ có đến mười Nguyên Anh cường giả, tính cả Vũ Chiến, nên nhìn thực lực tổng thể là phe địch mạnh hơn. Có điều, trong đó có sáu vị trưởng lão phe địch vốn là luyện dược sư, nuốt đan tăng tu vi và không giỏi chiến đấu, chỉ có bốn tên khách khanh trưởng lão là khả năng chiến đấu đáng gờm mà thôi. Bên phía Hóa Đao Môn và Bách Xà Tông, mỗi môn phái có hai vị Nguyên Anh cường giả, rất giỏi về chiến đấu. Nhờ vậy mà dù về nhân số phía bên phía Nguyệt lão thua thiệt nhưng vẫn mạnh mẽ kháng cự mà không hề bị đối thủ đánh tan được.

Trong khi chiến trận trên không trung cũng diễn ra thì phía dưới hội trường, Trúc Du trưởng lão đang chèn ép Hạ Chấn Thiên liên tục khiến gã phải chật vật lui lại. Đến lúc này, dược lực của Bạo Nguyên Đan đã hết, gã đang chịu tác dụng phụ phản hệ, không ngừng suy yếu. Cảm thấy không thể duy trì tình huống này thêm nữa, gã định xoay người đào thoát.

- Khốn kiếp thật, lần đầu tiên trong đời ta thấy luyện dược sư lại có khả năng chiến đấu đáng sợ đến vậy. Đã vậy lão già này lại có đến hai linh bảo cao cấp, làm sao ta có thể đánh bại được đây.

Hạ Chấn Thiên không cam lòng gào lên. Vốn hắn cứ nghĩ luyện dược sư chỉ dành tâm tư cho luyện dược đạo, ngay cả tu vi cũng không phải do tu hành khổ cực mà đạt được nên căn bản là không thể đối chiến với tu sĩ cùng cấp. Thế mà nhận định đó lại hoàn toàn sai khi áp dụng trên người lão già đối diện này. Trừ cái lô đỉnh linh bảo kia thì lão già còn có thêm một cái linh bảo hình lưới vây khốn đối thủ rất lợi hại, dù gã dùng linh bảo của mình cố gắng chém rách cái lưới kia để phá vây nhưng hoàn toàn vô dụng.

Đáng thương cho gã, mặc dù là chưởng môn tông môn hai sao nhưng gã cũng chỉ có một thanh đao linh bảo hạ phẩm để sử dụng mà thôi. Trong khi Trúc Du lại là luyện dược sư thuộc hàng nhất nhì của Vạn Dược Cốc, nên tài phù của lão vô cùng kinh người, muốn trang bị linh bảo thượng phẩm cho mình là chuyện không phải quá sức mình. Với khả năng của Trúc lão, nếu không vì chuyện của tên phản đồ Hàn Thông thì lão đã nắm giữ vị trí đại trưởng lão từ lâu lắm rồi.

Cũng vì chuyện tên học trò cũ mà lão đã chuẩn bị hàng loạt linh bảo chiến đấu, tu luyện vũ kỹ, tồn trữ đan dược cũng như phù bảo để chờ ngày thanh lí môn hộ. Không ngờ hôm nay lại phải sử dụng đến chúng để mở hàng cho tên Hạ Chấn Thiên này.

- Hừ, muốn trốn không dễ đâu, Hồng Lô đỉnh, khai.

Nhanh như thiểm điện, Trúc Du thực hiện một loạt động tác vừa niệm pháp chú. Chiếc lô đỉnh lập tức hóa to hơn nữa và mở nắp ra rồi một lực hút cực mạnh xuất hiện. Cho dù cố gắng đến mấy thì Hạ Chấn Thiên vẫn không thể thoát ra khỏi lực hút đó mà càng ngày càng bị kéo lại. Đến cuối cùng, trước khi bị hoàn toàn thu vào bên trong lô đỉnh thì gã quyết định cho Nguyên Anh xuất khiếu lao ra khỏi cơ thể. Trên tay của Nguyên Anh hình tiểu hài là một viên Tị Lôi Châu cùng với một đạo phù chú nhìn không tầm thường.

- Ngươi đã bức ta đến bước này thì đồng quy vu tận đi.

- Haha, ta biết trước ngươi không vẫn còn lưu lại sát chiêu bảo mệnh mà. Băng Tằm Võng, vây lại cho ta.

Trước cú phản công bất ngờ của đối phương, Trúc Du chỉ cười lạnh rồi vung tay cho tấm lưới sáng mờ ảo của mình thu hẹp lại nhanh chóng. Cùng lúc này thì Nguyên Anh của Hạ Chấn Thiên cũng điên cuồng phóng đạo bùa lão Tị Lôi Châu ra. Một tiếng nổ kinh thiên nổ ra, sấm chớt bắn tỉa không ngớt vào Băng Tằm Võng tạo ra những tiếng chát chúa không dứt.

- Hừ, dùng phù huyền cấp phòng ngự sơ phẩm để tránh Tị Lôi Châu uy lực sao? Xem ra Hạ Chấn Thiên ngươi đã tốn không ít tâm tư để có được hai món này nhỉ? Đáng tiếc lần này mọi chuẩn bị của ngươi đều vô dụng rồi.

Ánh mắt Trúc lão lạnh tanh nhìn vào đám lôi đình đang gào thét bên trong Băng Tằm Võng của mình rồi vung tay ra, một đoàn hõa diễm màu lam cuồng bạo hung hãn xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.